Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 35



Dắt, dắt tay!?

Phải dắt như thế nào chứ?

Cố Tiểu Khả vốn là không thể tiếp xúc trực tiếp với người khác!

Lúc này điều cô lo lắng không phải là có muốn dắt tay hai không, mà nó không có cách nào dắt tay được.

Mắt của Mạc Thần Trạch rũ xuống nhìn vào dây dắt chó của Hổ Nha, chỗ tay cầm có một cái vòng dây.

Anh hơi khom lưng, thả vòng dây ra một vòng lớn, sau đó giơ tay trái giữ chặt dây dắt chó cùng với Cố Tiểu Khả.

Mặc dù tay của hai người không tiếp xúc trực tiếp, nhưng mà đúng là rất gần, làm tròn lên thì cũng coi như là dắt tay rồi.

Mạc Thần Trạch hài lòng mà hơi cong khoé môi lên, cái tai vừa mới hạ nhiệt một tý của Cố Tiểu Khả lại nóng ran lên, ngay cả cổ cũng bắt đầu nóng lên.

Hổ Nha thật lợi hại, một cái dây dắt chó đã có hai người cầm, chú chó chăn cừu Đức giống như một thiên thần nhỏ như nó hung mãnh đến nỗi một con sen hoàn toàn không giữ được, phải để hai người kéo mới an toàn.

Nhóc con quay đầu sang trái nhìn cô giáo, quay đầu sang phải nhìn con sen nhà mình, trong ánh mắt nho nhỏ chứa rất nhiều nghi ngờ.

Tay phải của Mạc Thần Trạch cầm theo một túi lớn đồ ăn vặt, tay trái nắm lấy Cố Tiểu Khả và Hổ Nha, một nhà ba người chậm rãi xuất phát, đi đến vườn bách thú.

Cố Tiểu Khả hoàn toàn không biết nên nói gì, vừa xấu hổ vừa căng thẳng không ngừng nuốt nước miếng, vì xoa dịu không khí vi diệu lại mập mờ, cô bật… chế độ dạy học.

“Hổ Nha.”

[Chuyện gì thế?]

“Hôm nay mở cho cậu một khoá học bổ túc, dạy cậu những việc cần chú ý khi qua đường, về sau khi đi ra ngoài với các bạn học trong lớp, uỷ viên học tập như cậu cần phải đứng lên làm gương, có biết không?”

[Tui biết rồi nha–]

Thiên sứ nhỏ là chú chó chăn cừu Đức vừa nghe thấy bản thân mình phải gánh trách nhiệm làm gương, thì không hề chú ý đến con kiến nhỏ ở bên chân nữa, mà dồn lực chú ý ở trên người cô giáo.

[Cô giáo nói đi, tui đã chuẩn bị xong rồi, nhất định sẽ học thật tốt!]

Lúc qua đường bằng lối cho người đi bộ lần thứ hai, Cố Tiểu Khả chỉ vào đèn giao thông tiến hành dạy an toàn cho chú chó: “Cái đó gọi là đèn tín hiệu giao thông, bây giờ là đèn đỏ, lúc có đèn đỏ, chúng ta không thể tuỳ tiện đi qua đường, phải ngoan ngoãn kiên nhẫn đợi ở tại chỗ.”

“Chỉ có thể đợi lúc đèn xanh sáng lên, mới có thể qua đường, đã biết rồi chứ?”

[Ừm ừm, biết rồi nè.]

Hổ Nha lanh lợi ngồi dưới đất, mắt cún ướt sũng lăng lăng nhìn chằm chằm vào đèn giao thông nghiêm túc quan sát, độ chăm chú khiến người khác phải xấu hổ.

Mặc dù đa số những con chó đều mù màu đỏ và màu xanh, ở trong mắt chúng thì màu đỏ và màu xanh sẽ rất giống màu xám, nhưng vẫn có chỗ khác nhau.

Chỗ khác nhau chính là mức độ sáng khác nhau, cho nên Hổ Nha có thể phân biệt được đèn đỏ và đèn xanh, công việc của những chú chó dẫn đường cho người khiếm thị cũng cần phải học những thứ như thế.

Hổ Nha nghiêm túc nhớ kỹ đèn đỏ là hình dạng gì, sau đó kiên nhẫn đợi, nó rất thông minh, đợi chuyển sang đèn xanh, mới mở miệng hỏi Cố Tiểu Khả: [Cô giáo, bây giờ chính là đèn xanh rồi đúng không?]

Cố Tiểu Khả mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”

[Vậy chúng ta thoải mái qua đường rồi chứ?]

“Có thể, nhưng vẫn phải chú ý một chút, chỉ cần là đi qua đường, mặc kệ là đèn xanh hay đèn đỏ, đều phải quan sát hai bên đường, nhìn xem có xe đi qua hay không, nhất định phải ở tình huống bảo đảm an toàn, mới có thể qua đường, biết chưa?”

[Đã biết.]

Hổ Nha học động tác của cô giáo, quan sát hai bên, nhìn thấy tất cả xe ô tô ở trên đường đều từ từ dừng lại, sau đó mới hỏi: [Bây giờ có thể qua đường rồi chứ?]

“Có thể.”

Sau đó Hổ Nha kéo theo hai con sen đi về phía trước, Cố Tiểu Khả nhân cơ hội nói tiếp: “Qua đường nhất định phải chú ý, phải nhanh chóng đi qua, không thể chơi đùa hay dừng lại ở giữa đường, biết không?”

[Biết rồi nè–]

Nhóc con nghiêm túc nhớ kỹ, định lúc trở về đi qua chỗ này sẽ luyện tập một lần cho tốt.

Lái xe ở trên xe đứng ở sau vạch kẻ đường trợn tròn mắt nhìn một màn trước mặt này—

Con chó đang chăm chú nhìn đèn giao thông, con chó đang không ngừng xác nhận trên đường có xe hay không, con chó bận tâm lo lắng chú ý con sen đi qua đường…

Thời buổi bây giờ, ngay cả chó cũng có ý thức an toàn như vậy sao?

Lái xe chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quay đầu giáo dục đứa nhỏ nghịch ngợm nhà mình, “Con học con chó nhà người ta đi! Lúc qua đường đừng chỉ cúi đầu xem điện thoại di động!”

Đứa nhỏ nghịch ngợm vẫn cúi đầu chơi trò chơi như cũ, “Vầng.”

Giây tiếp theo đã bị cha đánh cho.

Cả quá trình Cố Tiểu Khả đều tương tác qua lại với Hổ Nha, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt nam thần chút nào, chỉ thừa dịp thời gian trống lúc dạy học để lén nhìn Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch im lặng nghe Cố Tiểu Khả nói chuyện, cũng không biết nhóc Hổ Nha này nghe có hiểu hay không, dù sao thì cô giáo nói một câu thì nó gâu một tiếng, nhìn qua còn rất giống như là rất nghiêm túc học tập, rất giống như phải thi vào trường cao đẳng vậy.

Mạc Thần Trạch không mở miệng nói chen vào làm phiền Cố Tiểu Khả dạy học, chỉ im lặng lắng nghe, mặt ngoài là đang chăm chú quan sát Hổ Nha, thật ra khoé mắt lại nhìn Cố Tiểu Khả.

Khoé mắt đuôi mày của anh đều mang theo sự thoải mái, vẻ mặt hài lòng, giống như đang vô cùng hưởng thụ thời gian nhàn nhã rảnh rỗi này.

Một nguyên nhân lớn khiến trong lòng Mạc Thần Trạch sung sướng mà chính Cố Tiểu Khả cũng chưa tự ý thức được, đó là cô đã bắt đầu từ từ gỡ bỏ lớp phòng vệ với anh.

Đây là biểu hiện ban đầu của việc tín nhiệm.

Đối với một người khuyết thiếu cảm giác an toàn mà nói, giao tín nhiệm còn có giá trị hơn rất nhiều so với cho những thứ khác.

Sau khi tiến vào vườn bách thú, một đường đi thăm quan, lúc đi vào vườn linh cẩu, Cố Tiểu Khả có hơi xót xa.

E rằng linh cẩu là một trong những động vật không được con người thích nhất.

Có hai chú linh cẩu ở vườn linh cẩu, chúng có ngoại hình thật đúng là không được con người yêu thích, vẻ ngoài giống chó, cái đầu ngắn mà trong hơn đầu của loài chó, lông màu nâu nhạt, ở bên trên có rất nhiều đốm màu nâu đen hỗn loạn.

Bởi vì phần sau của chúng nó thấp hơn phần trước, cho nên dáng đi và dáng chạy nhìn qua hoàn toàn không đẹp mắt, mà có vẻ vô cùng bỉ ổi.

Hơn nữa mọi người còn nghĩ rằng linh cẩu thích cướp đoạt con mồi của các động vật ăn thịt khác, bình thường chỉ lo cho bản thân ăn no lại khiến cho động vật khác đói bụng, là “tên trộm vặt” danh xứng với thực.

Cách thức linh cẩu săn giết động vật còn vô cùng hung ác và độc địa, không giống như sư tử và hổ khi đi săn chỉ cắn yết hầu con mầu khiến con mồi nhanh chóng chết đi, bình thường chúng nó đều sẽ khiến con mồi phải trải qua đau đớn rất dài sau đó mới chết, cách thức đi săn không hề “nhân đạo” chút nào.

Mặc dù tiếng kêu của linh cẩu đặc biệt, nhưng lại rất chói, làm cho người ta nghe được sẽ vô cùng khó chịu.

Thậm chí còn mê tín tin rằng nếu đứa trẻ nào sinh ra và ban đêm, đúng lúc đó linh cẩu kêu lên, thì khi lớn lên đứa trẻ đó sẽ trở thành một tên trộm…

Tóm lại, linh cẩu gian xảo, bẩn thỉu, tàn nhẫn, là động vật không được khách thăm quan chào đón nhất ở vườn bách thú.

Bởi vì không được chào đón, cho nên vườn linh cẩu bị bỏ bê không người để ý, cả khu vườn đều vô cùng vắng vẻ, cũng thật hoang vu.

Hai chú linh cẩu gầy teo dựa vào nhau ngủ, phạm vi hoạt động của chúng nó không lớn, điều kiện sống thật sự kém hơn rất nhiều so với vườn báo mới thăm trước đó, hơn nữa hoàn cảnh cũng không quá sạch sẽ.

Vẻ mặt Mạc Thần Trạch tối lại, nói với Cố Tiểu Khả: “Tôi đi tìm viện trưởng nói chuyện.”

Cố Tiểu Khả gật đầu, “Anh đi đi, tôi ở chỗ này xem.”

Lúc Mạc Thần Trạch gần đi, Cố Tiểu Khả lại hỏi: “Tôi và Hổ Nha… có thể livestream một lát không?”

Mạc Thần Trạch hơi giật mình, “Ở đây à?”

Cố Tiểu Khả gật đầu, “Tôi muốn tuyên truyền cho vườn linh cẩu thử, xem có thể thêm chút nổi tiếng không.”

Vườn bách thú cũng giống một xã hội thu nhỏ, động vật có thể kiếm tiền thì điều kiện sống tự nhiên cũng tốt hơn chút.

Mạc Thần Trạch không ngờ Cố Tiểu Khả sẽ nghĩ ra biện pháp này, gật đầu: “Tuỳ em.”

Cố Tiểu Khả chờ sau khi nam thần rời đi, không lập tức mở livestream, mà là vểnh tai xác định xung quanh không có khách tham quan, mới nhỏ giọng hỏi hai chú linh cẩu kia: “Hai nhóc sống ở trong này tốt chứ?”

Hai chú linh cẩu trừng lớn mắt, ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn qua, sau khi nhìn Cố Tiểu Khả mười giây, từ từ đứng dậy, đi qua, đứng ở sau lưới sắt vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả.

[Cô là ai thế?]

[Con người các cô tại sao lại biết nói tiếng của chúng tôi?]

Hổ Nha không hiểu hai chú linh cẩu đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cô giáo, giống như là đang nói chuyện gì đó rất quan trọng với chúng, nên cậu nhóc cũng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, im lặng đợi.

Năm phút sau, Cố Tiểu Khả đã biết rõ tình trạng sinh hoạt của hai chú linh cẩu, dù sao đói một bữa cũng sẽ không bị đói chết, cứ như vậy ngây ngốc ở đây chờ đến ngày chết.

“Hai nhóc có muốn được chào đón hơn chút không?”

[Được chào đón là có thể ăn no sao?]

“Có thể,” Cố Tiểu Khả nghĩ đến khả năng làm việc của nam thần, lại nói: “Từ nay về sau, cho dù không được chào đón thì chắc là cũng có thể ăn no.”

“Nhung nếu có thể được chào đón, có lẽ sẽ khiến cho hai nhóc có hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn chút, ví dụ như tăng diện tích lên, có cây có cỏ có bụi cây, còn có thể chạy, tốt nhất là có cái ao để có thể tắm vào mùa hè.”

[Thật sao? Thật sự có thể chạy à? Có chuyện tốt như vậy hả?]

Cố Tiểu Khả nghe thế, trong lòng càng đau xót, linh cẩu là một loài động vật rất thích chạy, sức chịu đựng của chúng nó tốt, có thể giữ tốc độ 50km/giờ để đuổi theo tấn công con mồi cả một quãng đường dài, điều này đến báo săn còn phải chào thua chúng.

Nhưng động vật như vậy lại bị nhốt trong một lưới sắt chỉ có mấy mét vuông, trải qua những ngày bữa đói bữa no.

Hai chú linh cẩu ghé vào nhau nhỏ giọng trao đổi, xong thì nhẹ nhàng nói.

[Muốn tôi như chó vẫy đuôi mừng với con người, không có khả năng! Bà đây không làm được!]

[Ôi chao, nữ vương đại nhân của tôi, nhưng bây giờ em đang có thai đấy! Cho dù anh có chia tất cả đồ ăn của mình cho em, em vẫn ăn không đủ no…]

[Đói chết thì đói chết, đói chết thì bà đây cũng không cúi đầu trước bọn họ đâu!]

[Nhưng nếu có thể được chạy nhảy, thì thật là tốt biết bao nha, anh muốn chạy, anh nằm mơ cũng muốn… Anh biết em cũng muốn, ngày hôm qua ngủ hai chân của em đều liên tục dồn sức!]

Trong lòng Cố Tiểu Khả lại càng thêm chua xót, lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin WeChat tố cáo, nói vườn bách thú cắt xén thức ăn của linh cẩu, ngay cả động vật mang thai cũng gầy đến không còn hình dạng.

Tố cáo xong, cô còn nghiêm túc nói với hai chú linh cẩu: “Không cần lấy lòng con người, hai nhóc có thể căn cứ theo tập tính sinh hoạt của bản thân, cứ chung sống bình thường là được.”

[Như vậy là được rồi á? Đơn giản như thế? Nữ vương, nữ vương à, chúng mình thử xem đi!]

Nữ vương linh cẩu đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng quyết định: [Vậy được rồi, nếu chỉ như vậy mà nói, vì có thể mở rộng địa bàn, để cho thủ hạ ngu xuẩn này của bà đây có cơ hội chạy hai bước, tôi miễn cưỡng thử một lần đi…]

Cố Tiểu Khả lại gần, khom lưng nhỏ giọng trao đổi cùng bọn nó một lát.

Linh cẩu được gọi là “anh hai Châu Phi”, trong quần thể rất ít đấu tranh nội bộ, mặc dù có tấn công kịch liệt, nữ vương linh cẩu cũng sẽ lập tức “kêu dừng lại”, đặc tính này của chúng nó hầu hết các động vật quần cư sẽ không có, đặc biệt là loài người.

Con người mà xảy ra đấu tranh nội bộ, thì so với động vật cũng chẳng ăn nhằm gì, có thể hại nhau tới chết luôn chứ chẳng đùa.

Đợi sau khi hai chú linh cẩu trao đổi xong, Cố Tiểu Khả mở livestream.

Bởi vì mấy lần livestream trước có hiệu quả rất tốt, nhóm lông xù đáng yêu đến run rẩy tâm can, giá trị nhan sắc của Cố Tiểu Khả lại cao, còn có ‘thái tử gia’ tổng tài đẹp trai lạnh lùng thỉnh thoảng lại chọc cười, phòng livestream gom góp được không ít người xem trung thành.

Cho nên Cố Tiểu Khả vừa livestream một cái thì số người xem đã lên trên trăm nghìn, bình luận trên màn hình lướt qua như vũ bão, bắt đầu gọi bạn gọi bè gia nhập.

[Woa, chị của tui phát sóng rồi! Đi gọi mấy chị em lại đây nằm vùng!]

[Đây là chỗ nào vậy? Bên ngoài à? Xem hoàn cảnh… Chị à, không phải là chị đi vườn bách thú đấy chứ?]

[Chị, hôm nay vị “sẽ không bị vẻ đáng yêu của chị đánh bại” kia có xuất hiện không? Em rất thích nhìn hai người tương tác đó.]

Cố Tiểu Khả vừa thấy những bình luận kiểu này chạy qua màn hình, hai tai lại đỏ lên, giả vờ không phát hiện ra, không trả lời.

Đáng tiếc từ xưa tới nay trong số những người theo dõi luôn xuất hiện người tài, ánh mắt của đám quần chúng sáng như tuyết.

[Aaaaaa, mị nhìn thấy bé Hổ Nha đáng yêu rồi! Cho nên, cuối tuần + vườn bách thú + bé đáng yêu Hổ Nha + túi lớn đồ ăn vặt phía sau chị của mị kia, chắc chắn một mình chị ấy ăn không hết = chắc chắn anh rể cũng đến vườn bách thú, aaa!]

[Bảo Điêu tổng ra lộ mặt một cái thôi, rất nhớ ảnh!]

Cố Tiểu Khả quay ống kính vào hai chú linh cẩu, nói với khán giả trong phòng livestream: “Hôm nay nội dung chính livestream là—sửa lại án sai về loài linh cẩu.”

Linh cẩu vừa xuất hiện, chiều hướng bình luận đã thay đổi.

[U là trời, đây là động vật gì, trông thật xấu, trời ơi!]

Quả nhiên loài người ai cũng thích những sinh vật đẹp đẽ, Cố Tiểu Khả khẽ thở dài, cố gắng giải thích: “Chúng là linh cẩu đốm, thật ra chúng ta có rất nhiều hiểu lầm về linh cẩu đốm, nghĩ chúng nó xảo quyệt, bỉ ổi, hung ác độc địa, là tên trộm vặt hèn hạ trong tự nhiên.”

“Thật ra không phải thế, trong phim phóng sự chúng ta thường nhìn thấy hình ảnh linh cẩu đốm cướp con mồi của các động vật ăn thịt khác.”

“Mặc kệ là báo săn, báo hoa, hay là động vật giống mèo lớn như sư tử, đều sẽ trở thành đối tượng cướp đoạt của loài linh cẩu đốm.”

“Giống như bản thân linh cẩu đốm không thạo việc đi săn, dường như chỉ có thể cướp con mồi trên miệng của người ta vậy.”

“Thật ra không phải vậy, linh cẩu đốm là thợ săn xuất sắc, hành vi đi săn của chúng nó rất có hiệu suất.”

“Bởi vì thị giác và thính giác của linh cẩu đốm rất tốt, cho nên chúng nó có thể nhìn thấy con mồi ở phạm vi hơn mười km, cũng có thể nghe được tiếng kêu của đồng bọn từ chỗ rất xa truyền đến.”

“Chúng nó còn rất mạnh, có thể tha một con mồi nặng gần 100kg đi xa hơn trăm mét!”

“Xác suất thành công đi săn khi linh cẩu đốm hợp thành đàn cao tới 46%, cái này khiến cho chúng nó đánh đâu thắng đó- không gì cản nổi trên thảo nguyên rộng lớn ở Châu Phi.”

“Thức ăn của linh cẩu, có 95% là chúng nó tự bắt giết, trên thực tế số lần sư tử cướp đoạt con mồi của chúng nó càng nhiều hơn.”

“Nhưng bởi vì chúng ta thích sư tử hơn, cho nên hành vi cướp đoạt con mồi từ sư tử của linh cẩu đốm luôn bị phóng đại.”

Ngay từ đầu bình luận chạy trên màn hình còn chê đám linh cẩu xấu, nhưng nghe Cố Tiểu Khả giải thích xong, ấn tượng đối với chúng nó mới từ từ thay đổi.

Trong màn hình, hai chú linh cẩu từ từ tiếp cận lại, nghiêng đều tò mò nhìn chằm chằm di động, phát hiện bản thân ở trên màn hình, hơi hơi nhếch môi, như là cười ngốc vậy.

Nữ vương linh cẩu giơ móng vuốt lên ném đàn em ở trên mặt đất, dạy dỗ nó: [Cười cái gì mà cười! Nghiêm túc một chút!]

[Ha ha ha ha, mặc dù xấu thì có xấu, nhưng tại sao càng xem càng thấy ngốc nghếch đáng yêu thế!]

[Con bị đánh đó đáng thương quá, mặc dù đáng thương, nhưng tại sao tôi thấy dáng vẻ vừa ngoan vừa xấu của nó, thì rất muốn cười chứ ha ha ha ha–]

Cố Tiểu Khả thừa dịp giải thích: “Đặc tính xã hội của linh cẩu đốm đặc biệt phức tạp, bình thường đều là một linh cẩu đốm cái làm thủ lĩnh, là ‘nữ vương đại nhân’ danh xứng với thực.”

“Bởi vì quan hệ thành viên gia đình phức tạp, cho nên mỗi một chú linh cẩu đốm đều phải xử lý tốt quan hệ với những đồng loại có địa vị khác nhau.”

“Do đó chúng nó có ‘chỉ số thông minh’ rất cao, còn rất có ‘tình thương’.”

“Hai linh cẩu mà mọi người thấy này chính là loại quan hệ đó, để cho dễ hiểu, có thể nói rằng linh cẩu đốm đực ở trước mặt giống cái, một đám đều là ‘đàn ông sợ vợ’ hết.”

“Có đồ ăn đầu tiên phải nhanh chóng dâng lên cho vợ ăn, làm việc phải dành làm, lời nói của vợ chính là thánh chỉ, không thể phản đối.”

[Ôi chao, tập tính này không tệ nha, đáng được phát triển ha ha ha, tôi đi bảo bạn trai đến học tập.]

Đúng vào lúc này, Mạc Thần Trạch đi tới, cười trêu Cố Tiểu Khả: “Không đợi tôi đến đã livestream rồi à?”

[A a a a a đây là tiếng gì? Là anh rể đến rồi hả?]

[Chậc chậc chậc, cuối tuần cùng nhau đi vườn bách thú chơi, hai người…]

[Mị chỉ biết đại lão có thể ngồi xổm trong phòng livestream của chị mị, a a a a Mạc tổng ơi, mị là fan trung thành của anh, giá trị nhan sắc này của anh sao lại không tiến vào giới giải trí chứ, quả đúng là lãng phí tài nguyên mà!!!]

[Cùng một khung hình là phát đường, nhìn thấy hai người là trái tim mị lại đập nhanh lên–]

Mạc Thần Trạch cười với màn hình, “Tôi và tiểu khả ái cần nói chút chuyện, Hổ Nha sẽ dẫn mọi người đi xem livestream.”

Vừa nói xong, phòng livestream bùng nổ luôn rồi.

[A a a a, tiểu khả ái nữa chứ, thật ghẹo người a a a, mị chết đây.]

[Từ từ, cái gì gọi là Hổ Nha dẫn chúng ta đi xem livestream!?]

Giây tiếp theo mọi người đã biết câu trả lời rồi, Mạc Thần Trạch cài điện thoại di động ở trên cổ Hổ Nha, để cho nó dẫn mọi người đi xem linh cẩu ăn.

Mạc Thần Trạch quay lại không lâu, nhân viên cho ăn đã vội vội vàng vàng chạy đến cho hai chú linh cẩu ăn.

Quả nhiên, linh cẩu đực vui vẻ nhanh chóng đưa thịt tốt nhất cho vợ ăn, chờ vợ ăn no thì bản thân nó mới bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong nó còn phải sửa sang lại bộ lông cho vợ, hầu hạ nữ vương đến vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp.

[U là chòi, đây là ông chồng tận tâm ở đâu ra vậy trời! Cũng quá quan tâm rồi đó!]

[Aaaaa, mị tưởng tượng đến bây giờ đang là bé đáng yêu Hổ Nha dẫn chúng ta đi xem livestream, trong lòng mị lại cuộn trào a a a!]

[Hổ Nha, đầu hơi nâng lên chút, sắp không nhìn thấy ông chồng 24 chữ hiếu rửa mặt cho nữ vương rồi, a a a!]

[Linh cẩu này, mặc dù xấu, nhưng thật là dịu dàng!]

Cố Tiểu Khả đi cùng Mạc Thần Trạch đứng hơi xa chút, cô bị tiếng “tiểu khả ái” của nam thần làm cho có hơi mắc cỡ, theo bản năng hơi cúi đầu, dùng tóc mái che khuất mắt.

Mạc Thần Trạch nói đơn giản biện pháp giải quyết cho Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả trợn mắt há miệng, “Cho nên không đến hai mươi phút, anh đã mua một cái vườn bách thú!?”

Mạc Thần Trạch mỉm cười, “Không phải mua, là nhập cổ phần, như vậy mới có thể nắm được quyền nói chuyện.”

Nếu chỉ đơn giản trách móc vườn bách thú ngược đãi động vật một chút, vậy chỉ tạm thời cải thiện được điều kiện sống của linh cẩu thôi, nếu muốn giải quyết hoàn toàn, chỉ có thể xuống tay từ ngọn nguồn.

Từ trước đến nay Mạc Thần Trạch đều đã quen giải quyết hoàn toàn vấn đề từ gốc, cho nên ngay từ đầu sẽ không nghĩ tới việc khiếu nại, anh muốn cải thiện hình thức kinh doanh của vườn bách thú trên mặt quy chế.

“Vườn bách thú này đã thiếu hụt tài chính trong một thời gian dài, quản lý lung tung rối loạn, hiểu biết về an toàn thấp, lần trước hổ Đông Bắc bất ngờ trốn khỏi lồng chính là ví dụ.”

“Hàng năm công ty đều có dự toán chuyên để làm từ thiện, năm nay có thể dùng để đầu tư vào vườn bách thú, không chỉ cần cải thiện hoàn cảnh sống của linh cẩu, còn phải kiểm tra xem trong vườn thú có động vật khác bị cắt xén đồ ăn hay không.”

“Ngoài ra, về sau vườn bách thú sẽ phát triển theo hướng vườn bách thú hoang dã, sẽ thả đám động vật ở trong lồng sắt ra, để khách thăm quan ngồi xe để đi thăm quan.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Tiểu Khả há to kinh ngạc: “…”

Nam thần chỉ nhìn thấy hai chú linh cẩu đói gầy, đã mua luôn vườn bách thú để chính mình quản lý, đúng thật không hổ danh là tổng tài bá đạo.

Cố Tiểu Khả nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói; “Thật ra tôi cũng rất gầy.”

“Cái gì?”

“Không, không có gì.”

Hổ Nha dẫn khán giả trong phòng livestream đi dạo một vòng quanh vườn linh cẩu, quay lại đưa điện thoại di động cho cô giáo.

Cố Tiểu Khả tiếp tục livestream, “Chia sẻ cho mọi người một kiến thức nhỏ thú vị.”

“Lúc linh cẩu sống cuộc sống quần cư, để giữ gìn sạch sẽ của khu vực gần hang ổ, còn có thể xây dựng ‘nhà vệ sinh công cộng’.”

“Chuyện này là thật, đã phát hiện phân linh cẩu hoá thạch, điều này chứng minh linh cẩu có thói quen xây dựng nhà vệ sinh, thành viên của dòng họ đều phải đi vệ sinh ở trong nhà vệ sinh công cộng.”

“Sở dĩ chúng làm như thế, là để bảo đảm khu vực gần hang ổ sạch sẽ, tránh cho phân của bản thân sẽ xua đuổi động vật ăn cỏ, việc này sẽ bất lợi cho việc đi săn của chúng.”

Ngay lúc Cố Tiểu Khả cố gắng rửa sạch ô danh giúp linh cẩu, thì từ xa có một cô gái nước ngoài xinh đẹp đi tới.

Cô ta nhìn thấy Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng kích động mà bước nhanh đến, vô cùng nhiệt tình mà nói một tràng.

“**, *****?” (Chào hai bạn, xin hỏi các bạn có thể giúp tôi một chút không?)

Đối phương nói bằng tiếng Bồ Đào Nha.

Cố Tiểu Khả hơi xấu hổ, hai má ửng đỏ, đợi một lúc lâu, vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy Mạc Thần Trạch vô cùng bình tĩnh trả lời: “*****” (Được, mời nói.)

Mắt của cô nàng đó sáng lên, lịch sự hỏi: “******? *****.*****.” (Xin hỏi vườn hổ đi như thế nào? Tôi bị lạc đường, lại không hiểu bảng hướng dẫn.)

Mạc Thần Trạch nói với cô nàng nước ngoài: “********” (Đi thẳng theo đường lớn này, đến ngã rẽ thứ hai thì rẽ phải, trước mặt chính là vườn hổ.)

Cô nàng nước ngoài vô cùng biết ơn không ngừng nói cảm ơn, sau đó rời đi.

Sau khi cô nàng rời đi, trong mắt Cố Tiểu Khả đều là sùng bái, bái phục từ tận đáy lòng, “Tiền bối, phát âm của anh thật tốt.”

Hôm nay Mạc Thần Trạch mặc vô cùng thoải mái, lười biếng đút tay vào trong túi, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Khả, bỗng nói: “Muốn biết cô ấy vừa nói cái gì không?”

Cố Tiểu Khả ngẩn người, “Ơ, cái này á, tôi…”

Kết quả không đợi cô nói xong, Mạc Thần Trạch đã tự động phiên dịch ra: “Cô ấy nói em rất xinh, cô ấy rất thích em, muốn nhờ em chút việc.”

Cố Tiểu Khả hơi giật mình, vẻ mặt có hơi phức tạp, “Vậy, vậy sao?”

Mạc Thần Trạch rũ mắt, trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cái này, như vậy à…” Cố Tiểu Khả khẽ cắn môi, nuốt nước miếng, lại hỏi: “Vậy cô ấy… còn nói cái gì nữa?”

Không biết có phải là Mạc Thần Trạch đa nghi quá không, anh cảm thấy giọng của Cố Tiểu Khả giống như hơi run.

Nhưng anh vẫn làm lại trò cũ, tiếp tục “phiên dịch” lậu: “Cô ấy hỏi, có phải chúng ta đang hẹn hò không.”

“Tôi trả lời là đúng thế.”

Cố Tiểu Khả sững sờ ngay tại chỗ, phát ngốc nhìn thấy nam thần một lúc.

Mạc Thần Trạch quay đầu lại mỉm cười với cô, khuôn mặt đẹp trai đẹp đến nỗi làm cho nhan cẩu như Cố Tiểu Khả suýt ngất luôn.

Cố Tiểu Khả dồn sức thở sâu, khẽ cắn môi, thừa nhận nói: “Ờm… Tiền bối, lúc học đại học, tôi chọn môn chuyên ngành thứ hai.”

“Ồ? Chịu khó học như thế cơ à?”

Bây giờ Mạc tổng cao ngạo lạnh nhạt còn chưa nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cố Tiểu Khả dùng sức nuốt nước miếng, vân vê ngón tay ngoan ngoãn mà lại thật thà: “Ờm, chuyên ngành thứ hai của tôi là…”

“Tiếng Bồ Đào Nha.”