Còn có hai ngày nữa là đến Tết âm lịch, Giang Mạn tổ chức nhân viên quét dọn vệ sinh cho viện dưỡng lão, chăn đệm treo lên thành từng hàng, từng mảng trắng xóa dưới ánh mặt trời. Thường ngày nơi đây khá nặng nề, bởi vì ngày tết đến gần, cũng ngập tràn sức sống trở lại.
Tâm tình Cửu Lộ rất rực rỡ, cô vặn cái eo, sau khi sắp xếp đầy đủ cũng đi xuống tầng.
Giang Mạn thấy cô, hôm nay tâm tình bà hình như cũng rất tốt, ôm chầm lấy Lý Cửu Lộ, cười hỏi: " Lộ Lộ của mẹ sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Tối hôm qua 8 giờ con đã ngủ rồi." Cửu Lộ ngẩng đầu: "Mẹ, con có thể giúp được cái gì?"
Giang Mạn nhìn bốn phía: "Cũng không có gì cần con giúp đâu, nếu không con đến phòng Khương lão gia ôm chăn đệm đến đây, vừa rồi cửa phòng ông cụ còn đang khóa."
Cửu Lộ gật đầu, đi đến nhà cũ.
Lúc này cửa phòng 109 đã mở ra, ông cụ giường bên cạnh không ở trong phòng, Khương Hoài Sinh đưa lưng về phía cửa không biết đang sửa sang lại cái gì.
Cửu Lộ khẽ gõ cửa hai cái, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chỉ thấy Khương Hoài Sinh chậm rãi quay đầu lại: "Bà nó à, chào buổi sáng......"
Ông cụ nói được một nửa đột nhiên dừng lại, cơ thể to béo đi đến, thấy Lý Cửu Lộ, tia sáng trong mắt dần dần ảm đạm: "Quá hồ đồ, quá hồ đồ rồi......" Ông cụ lắc đầu cười khổ: "Cô bé à, có chuyện gì không con?"
"Ông Khương." Cửu Lộ không đi vào: "Con tới lấy chăn, hôm nay nắng vừa đủ, đúng dịp mang ra ngoài phơi ạ."
"Được được, ông lấy giúp con." Khương Hoài Sinh đã lớn tuổi nên di chuyển khá chậm chạp, cuốn chăn lên: "Con là con gái chủ nhiệm Giang à?"
"Vâng ạ, ông Khương." Cửu Lộ lập tức đi lên giúp đỡ.
Khương Hoài Sinh có gương mặt hiền từ, khi híp mắt cười khiến người khác cảm thấy càng thân thiết, Cửu Lộ cùng ông cụ tán chuyện một hai câu, nhận ra ông rất dễ thân cận.
Trải qua thời gian dài sinh hoạt tập thể, các cụ già trong viện dưỡng lão càng ngày càng quái gở, cho dù ở đây có thiết bị và đãi ngộ tốt nhất trong mấy trấn phụ cận, vẫn không thể thay đổi tình trạng này.
Thật ra điều kiện có tốt đến đâu, cũng không bằng một câu kiên nhẫn trách móc của con cái. Khi bọn họ không tới, ở đây tựa như một khu mộ, nơi nơi tràn ngập hơi thở chết chóc. Đó cũng là lý do mà Lý Cửu Lộ chán ghét căn nhà này.
Ôm chăn đi ra ngoài, cô yên lặng suy nghĩ, hy vọng thật lâu về sau, Khương Hoài Sinh sinh sống ở đây thật tốt, vẫn có thể hiền lành cười tươi như vậy.
Lý Cửu Lộ đưa chăn cho Giang Mạn, giúp người giúp việc một tay, cô đến hậu viện nhìn thấy Cố Hiểu San, cô ấy đeo găng tay plastic, đi lên thang cây đặt sát cửa sổ tầng một.
"Có cần em giúp một tay không?"
Cố Hiểu San thấy là cô, cười nói: "Cầm mấy tờ báo trên mặt đất đưa cho chị là được."
"Tất cả đều lau xong rồi ạ?"
"Đúng vậy, chỉ còn cái này thôi."
Cửu Lộ dựa vào ven tường ngẩng đầu nhìn, vào đông khí hậu lạnh và khô ráo, cũng may hôm nay ánh mặt trời đầy đủ, chiếu lên người rất ấm áp.
Cô nhớ tới một việc: "Bà Mã thế nào rồi ạ, đã tỉnh táo chưa chị?"
"Ừ." Cố Hiểu San nhìn cửa kính không dính một hạt bụi, vừa lòng nhảy xuống: "Nửa đêm hôm qua đã tỉnh rồi, nhưng nghe nói bị đau ngực, ầm ĩ suốt đêm."
Cô ấy ném giẻ lau vào thùng nước, cũng dựa vào vách tường giống Lý Cửu Lộ.
"Thế người nhà của bà đã biết chưa?"
Cố Hiểu San nói: "Hôm qua mới biết, bác sĩ nói con trai bà vừa nghe bà bị bệnh nan y, thiếu chút nữa khóc đến ngất xỉu."
"Mới được biết?"
"Đúng vậy." Cố Hiểu San nói: "Mỗi lần con trai đến bà đều không đi gặp, đi bệnh viện kiểm tra cũng tự mình đi, bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu không phải hôm qua yêu cầu người nhà ký tên, con trai bà vẫn chưa hay biết gì đâu."
Cửu Lộ khó hiểu: "Vì sao lại thế?"
"Đáng đời con trai bà!" Cố Hiểu San siết chặt găng tay plastic, tức giận nói: "Năm đó bà vì giúp con trai mua nhà cưới vợ, bán nhà ở quê mà đầu tư lên trên này, lại tới trấn trên làm công rồi vay mượn cho anh ta, khó khăn chờ đến lúc bàn giao lại nhà ở, bà nghĩ được vào sống cùng, con dâu lại nói muốn sống thế giới riêng của hai người nên không đồng ý, bà đành phải ra bên ngoài thuê nhà. Sau đó vợ chồng họ có con, cần người hỗ trợ chăm con, bà mới có cơ hội vào ở, nhưng không được bao lâu, bà lại bị con dâu đuổi ra ngoài."
Cửu Lộ nhíu mày.
Cô ấy nói tiếp: "Hoá ra là phải nhường chỗ cho mẹ vợ anh ta. Nhưng sau đó nửa năm, con trai bà lại tới mời bà trở về, em có biết vì sao khômg?"
"Vì sao ạ?"
"Mẹ vợ anh ta ngã cầu thang nên bị liệt, muốn bà về chăm sóc."
Lý Cửu Lộ ngạc nhiên nói không nên lời.
"Sau chuyện đó, bà đến viện của chúng ta sống, không bao giờ nhận đứa con trai này nữa." Cố Hiểu San xách thùng nước lên, đi đến phòng chứa đồ đối diện: "Chị thật sự đau lòng bà, cho nên ngày thường cũng sẽ chăm sóc bà nhiều hơn một chút."
"Chị thích làm công việc này không?"
"Không thích. Ở đây giây giây phút phút phải đối mặt với tử vong, quá áp lực, nhưng bọn họ nếu sống trong gia đình hạnh phúc thì cần gì phải vào đây? Dù sao cũng phải có người đến chăm sóc." Cô ấy trêu chọc nói: "Cho nên, nếu người giúp việc chúng tôi tâm trạng không tốt, viện trưởng Chu chắc phải gấp đến chết."
Hai người đi qua sân thể dục của hậu viện, Cửu Lộ dừng bước chân: "Hả?"
Cô ấy cười nói: "Viện trưởng Chu không phải là thầy cố vấn tâm lý của viện chúng ta sao!"
Cửu Lộ rốt cuộc nghe hiểu ý trêu đùa của cô ấy, không nhịn được mím môi cười một cái.
"Lộ Lộ, bên kia các con làm xong chưa? Nhanh lại đây giúp mẹ." Chưa kịp đến phòng chứa đồ, Giang Mạn bỗng nhiên gọi.
Hai người nghỉ chân, Lý Cửu Lộ quay đầu lại: "Mẹ, cửa kính bên kia còn chưa rửa ạ."
"Về đi con." Giang Mạn để tay lên trán che ánh mặt trời: "Bên trong đều là đồ vứt đi, cửa kính không cần rửa."
Cả ngày đều trong trạng thái bận rộn, nên buổi tối Cửu Lộ ngủ rất yên giấc.
Nửa đêm cô mơ một giấc mơ, trong mơ có tiếng đá đập vào cửa kính không ngừng, cô chạy tới xem, Trì Kiến đứng dưới cửa sổ, vẫy tay với cô: "Lộ Lộ xuống dưới này, không cần sợ, anh ở đây đón em."
Khung cảnh này dường như ngày mong đêm mong rất lâu, cô thậm chí không có chút do dự nào, ở trên cửa sổ nhảy xuống.
Đến khi gần rơi xuống đất, Trì Kiến lại đột nhiên lách người chạy đi......
"Bộp ——"
"A ——"
Lý Cửu Lộ bỗng nhiên ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi tất cả đều trải qua quá rõ ràng, tiếng kêu sợ hãi còn ở bên tai, cô thậm chí còn nghi ngờ cảnh trong mơ là hiện thực.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có ánh trăng cũng không có ánh đèn, nín thở nghe, không có động tĩnh gì. Cô ngồi yên trong chốc lát, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, rõ ràng biết là không phải, nhưng trong lòng lại chờ mong một cái gì đó.
Đã 11 giờ rưỡi, trong viện không có một bóng người, cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, dựa vào bên cửa sổ. Nhà cũ tầng ba có hai phòng đèn vẫn sáng, Giang Mạn và Chu Khắc vẫn ở lại làm việc chưa về, tầng một cũng có phòng đang lập loè ngọn đèn dầu, Cửu Lộ híp mắt nhìn, hình như là vị trí phòng bếp của nhà cũ.
Bụng Lý Cửu Lộ đúng lúc réo một tiếng, tự hỏi một lát, phủ thêm áo ngoài, cầm đèn pin đi ra cửa.
Phòng bếp ở cuối hành lang tầng một, vì bảo đảm các cụ ngủ đúng giấc, trong viện quy định sau 11 giờ tất cả đều tắt đèn, bao gồm cả đèn hành lang.
Bóng tối khiến con đường này kéo dài vô hạn, cửa phòng hai bên đóng chặt, chỉ có tiếng bước chân của mình là rõ ràng nhất.
Cô đi đến trước cửa, nhẹ nhàng vặn mở khoá cửa.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, trong phòng bếp có thứ gì đó bay múa theo gió. Một tờ giấy ập đến trước mắt.
Chờ đến khi thấy rõ đó là vàng mã, Lý Cửu Lộ sợ tới mức lùi mạnh về phía sau vài bước.
Đèn pin rơi xuống đất, "Cộp" một tiếng vang lên, ngay sau đó tiếng bước chân rối loạn đến gần: "Là ông, là ông, đừng sợ."
"...... Ông Khương!" Cửu Lộ chưa hoàn hồn.
Khương Hoài Sinh thấy rõ là cô, xuỵt một tiếng: "Hơn nửa đêm, con muốn hù chết ông à!"
Lý Cửu Lộ: "......"
Ông nhìn bốn phía xung quanh: "Cô bé, đến đây."
Đóng cửa cho kỹ, Khương Hoài Sinh lại đi khép cửa sổ, gió bị cản lại bên ngoài, trong nhà liền yên tĩnh trở lại.
Lý Cửu Lộ đứng ở cửa không dám cử động, vốn tưởng là Giang Mạn hoặc người giúp việc đến làm bữa khuya, nào nghĩ đến sẽ là cảnh tượng như thế này.
Giữa bàn dài đặt một tấm ảnh đen trắng, hai bên sườn cắm một ngọn nến to, phía trước cắm ba nén hương và một ít hoa quả, còn có một bộ bát đũa, phía trên hơi nóng lan toả.
Lý Cửu Lộ lạnh cả sống lưng, căng thẳng đi đến: "Ông vẫn luôn ở đây ạ? Vừa rồi ông có nghe thấy tiếng hét hay không?"
"Tiếng hét? Lỗ tai ông không tốt, hình như không nghe thấy." Khương Hoài Sinh không ngừng cho tiền vàng mã vào trong chậu, cười xem người trong tấm ảnh: "Bà nó à, có khách tới thăm bà này."
Lý Cửu Lộ di chuyển tầm mắt: "Đây là vợ của ông ạ?"
"Một trăm ngày." Ông cụ buồn rầu cảm thán.
Người trong tấm ảnh được chụp khi còn trẻ, đôi mắt bà sáng ngời, cười tươi sảng khoái, dường như đã hài lòng tan biến mà rời khỏi thế giới này, không mang theo một tia vướng bận, không biết đã khiến người ở lại nhớ thương thê thảm đến mức nào. Nỗi đau này không còn cách cứu vãn.
Khương Hoài Sinh lẻ loi một mình ngồi ở chỗ đó, giống như bà đang ở ngay trước mặt ông, chậm rãi nhỏ nhẹ nói: "Bà xem tôi ở đây cũng rất tốt, ăn no, mặc ấm, so với cuộc sống của hai ta trước kia khá hơn rất nhiều, bà cứ yên tâm mà đi nhé, đừng nhớ thương......"
Ông cụ nhỏ giọng nghẹn ngào.
Mũi Lý Cửu Lộ đau xót, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
"Đó là ông làm ạ?"
Cái bàn bên kia cũng bày một bộ bát đũa, vàng mã đã đốt thành tro và một cỗ mùi hương thơm ngát.
Khương Hoài Sinh để xấp giấy cuối cùng vào chậu, lau đôi mắt đứng lên: "Đó là canh mì suông, món trước đây bà nhà ông thích ăn nhất."
"Ngửi mùi rất thơm ạ."
"Năm xưa rất khó khăn, có thể ăn được một bát mì chẳng khác gì được ăn tết vậy." Khương Hoài Sinh nhìn ngọn lửa trong chậu chậm rãi tắt đi, nhớ lại quá khứ, ý cười trên khoé mắt dần lan ra.
Cúng cho vợ xong, ông mở đèn phòng bếp lên, lau đi lau lại tấm ảnh đen trắng, sau đó thật cẩn thận cất đi: "Vừa nãy ông có làm con sợ không?"
Cửu Lộ lắc đầu.
"Vậy có muốn nếm thử hay không?"
"Có được không ạ?"
Khương Hoài Sinh nói: "Chỉ sợ con ăn không quen."
Khương Hoài Dinh múc cho cô một bát đầy, một già một trẻ ngồi ở hai đầu bàn, yên lặng ăn.
Mặt bát mì không dính một giọt dầu, nước canh trong vắt, sợi mì óng ả kèm ít trứng đánh bông như đám mây, một chút sốt cà chua và muối, thanh đạm không ngấy, nhìn cũng rất ngon mắt.
Cửu Lộ ngẩng đầu nhắm mắt: "Tình cảm của ông với vợ chắc chắn rất tốt."
"Trong chiến đấu mà xây dựng tình nghĩa, người trẻ tuổi như các con không hiểu đâu." Ông cụ cười chua xót lại tự hào.
"Đó là loại cảm giác gì ạ?"
Khương Hoài Sinh đặt bát đũa xuống, hồi tưởng thật lâu: "Ông nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, giữa một hàng bác sĩ và y tá chăm sóc bệnh binh, cảm giác có một đồng chí dẫn dắt ánh mắt của ông hướng đến, sau đó ánh mắt đầu tiên của ông đã nhìn thấy bà. Cùng lúc đó bà ấy cũng chú ý tới ông." Ông cụ nâng tay lên, ở trong không trung khoa tay múa chân: "Thúc đẩy chúng ta tới gần nhau, giống như là một loại lực hấp dẫn......"
Một loại lực hấp dẫn?
Trong lòng Lý Cửu Lộ hơi chấn động, trong đầu đột nhiên xuất hiện năm chữ này.
Cô nghĩ tới Trì Kiến. Nhớ đến lần đầu tiên gặp được anh ở nhà bơi, ánh mắt cô giống như bị cái gì đó lôi kéo, cách bể bơi đầy người, cô nhìn thấy Trì Kiến.
Mà giây phút đó, Trì Kiến cũng đang nhìn chăm chú vào cô.
Khương Hoài Sinh nói: "Khi đó cả nước đã giải phóng, ông mười sáu tuổi, tham gia viện trợ chiến tranh cho đất nước láng giềng. May mắn chúng ta đều sống sót trở về, sau đó tham gia công tác, lại phát hiện ra được phân đến cùng một nhà xưởng, khi đó không cởi mở như bây giờ, qua nhiều năm, mới được hỗ trợ tổ chức hôn lễ." Khương Hoài Sinh chống tay lên đầu gối, than một tiếng: "Cuộc sống ban đầu quá khổ, chúng ta sống trong phòng có vài mét vuông mà nghĩ đến chuyện tương lai, tưởng tượng có một gia đình ấm áp, sinh một trai một gái, tương lai con cháu đầy đàn, du lịch khắp tổ quốc non sông." Khương Hoài Sinh nói đến đây thì dừng một chút: "Khi đó ấy mà, nhìn bà ấy, kế hoạch cả đời của hai người đều đã sắp xếp xong rồi."
Loại tưởng tượng này, là từ nay về sau, trong quỹ đạo cuộc sống, đều xuất hiện bóng dáng của em.
Bóng người trong đầu Lý Cửu Lộ vứt đi không được, dường như từng có một giây phút nào đó, cô cũng đã tưởng tượng đến viễn cảnh này.
Hóa ra hấp dẫn và tưởng tượng thật sự có thể chứng tỏ tình cảm giữa nam và nữ.
Có cái gì đó đã trở nên rất rõ ràng, lại làm cô thấp thỏm lo âu.
Một đêm này, Lý Cửu Lộ mất ngủ.
Sang ngày hôm sau, khi rời giường đã đến trưa, mơ mơ màng màng qua một ngày.
Chạng vạng, cô ngồi trên bàn học, đôi mắt đăm đăm, kéo ngăn kéo ra, kính bơi Trì Kiến cho cô mượn vẫn bình yên vô sự nằm ở trong góc.
Cửu Lộ giật mình ngẩn người một hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ ra một cái cớ để đi tìm anh.
Cô do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, cầm lấy kính bơi đi ra cửa.