Nằm xuống giường, Giang Lẫm nhìn chằm chằm đèn chùm treo trên trần nhà, trong đầu đều là câu nói vừa rồi của Quý Minh Luân.
Rất kỳ lạ, trước đây cũng không phải chưa từng ôm nhau ngủ, nhưng sau khi bị Quý Minh Luân cố ý nói như vậy, ý nghĩ tự nhiên bị thay đổi.
Cũng không biết có phải do bọn họ đã yêu nhau hay không.
Đuôi đèn chùm là một giá đỡ màu đen, giá đỡ giúp cố định đèn trên trần nhà, điều này làm cho cậu nhớ đến cái lưới giấc mơ bị Quý Minh Luân vứt đi.
Nếu như cậu nói rõ với Quý Minh Luân ngay từ đầu, lưới giấc mơ cũng sẽ không bị vứt đi.
Tiếng bước chân từ bên ngoài thong thả đi vào, thấy cậu đang thất thần, Quý Minh Luân ngồi xuống mép giường, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? "
"Đang nghĩ đến cái lưới giấc mơ bị cậu vứt bỏ, thật đáng tiếc."
Quý Minh Luân đã thay đồ ngủ, nghe vậy liền cười cười rồi nằm xuống: "Không có vứt, tớ bỏ trong tủ rồi khóa nó lại. "
Giang Lẫm đang đưa cho hắn phần chăn còn lại, nghe xong ngồi dậy: "Cậu không vứt đi á? Sao cậu lại nói dối tớ? "
Bảo cậu nằm xuống một lần nữa, Quý Minh Luân đắp chăn cho cả hai rồi thẳng thắn nói: "Vì sợ cậu tức giận. "
Nhìn khuôn mặt tươi cười của người bên cạnh, Giang Lẫm nhịn không được nhéo hắn một cái, thấy Quý Minh Luân đau đến nỗi thở hổn hển, cậu xoay người đưa lưng về phía hắn.
Dùng lòng bàn tay chà xát nơi vừa bị Giang Lẫm nhéo, Quý Minh Luân từ đằng sau nhích lại gần Giang Lẫm, thò đầu qua nhìn bộ dạng đang nhắm mắt của cậu, cười nói: "Tức giận rồi sao? Sao cậu không nghĩ đến từ khi cậu trở về cậu đã làm tớ tổn thương biết bao lần? "
"Cho nên cậu nhất định phải đòi lại từng cái một." Giang Lẫm thay hắn kết luận.
Có một cánh tay ôm lấy eo cậu, Giang Lẫm cảm giác được cổ mình có hơi nóng, sau đó cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm vào cổ mình, cậu biết được, đó là môi của Quý Minh Luân.
Đôi mi đang nhắm chặt khẽ run lên, cậu nghe Quý Minh Luân nhẹ giọng nói: "Tớ chưa từng nghĩ như vậy, cũng có buồn bực gì cậu. "
Nụ hôn ở cổ dừng lại, Giang Lẫm mở mắt ra, quay mặt nhìn Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân dùng khuỷu tay chống người dậy, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó mắt của hắn nhìn đi nơi khác, nhìn vào môi của Giang Lẫm.
Giang Lẫm bị ánh mắt không chút che dấu gì nhìn đến hai má nóng lên, tay phải dưới chăn vô thức nắm lấy tay Quý Minh Luân đặt lên trên bụng mình.
Động tác này giống như bật công tắc, Quý Minh Luân cúi đầu, hôn lên mũi cậu, cậu cảm thấy hơi ngứa, cảm giác giống như có ai đó cầm lông gãi gãi vào mũi cậu.
Mí mắt rũ xuống che đi sự lo lắng trong mắt, nụ hôn thứ hai của Quý Minh Luân rơi xuống đôi môi cậu.
Nhịp tim dần giống như trống đánh, đôi môi mềm mại của hắn ngậm lấy đôi môi đang mím chặt của cậu, hơi thở của cả hai bắt đầu hòa quyện vào nhau, Giang Lẫm vô thức há môi ra, Quý Minh Luân nắm lấy bả vai cậu đặt cậu nằm thẳng, sau đó nằm đè lên người cậu.
Cậu bị người phía trên gặm cắn đôi môi, sau khi thăm dò bên ngoài, hắn lập tức xông thẳng vào bên trong, rất nhanh đầu lưỡi của cậu bị mút đến tê dại, vòng eo bị lòng bàn tay của người kia xoa đến bủn rủn, run rẩy phát ra tiếng hức hức, bàn tay đang nắm chặt chăn đột nhiên bị người nọ nắm lấy, chút sức lực cuối cùng cũng vụt tắt.
Khác với nụ hôn của một năm trước, lần này Giang Lẫm luôn mở hé mắt, cậu không thấy rõ người bên trên nhưng có thể miêu tả bộ dạng của Quý Minh Luân lúc này. Động tác của người này khi hôn cậu rất giống như cách người ta đang giành lấy một thứ gì đó, mà cậu cũng bị cơn nóng này quấn lấy không thoát ra được, nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó.
Sự phối hợp tích cực của cậu càng khiến cho nụ hôn này không cách nào kiểm soát được, rất nhanh cậu cảm giác được có cái gì chọc vào mình, người phía trên cũng vì nó mà dừng lại, đem mặt vùi vào cổ cậu thở dốc.
Trong mắt cậu mọi thứ đều mông lung, mơ hồ, Giang Lẫm thở dốc, mắt không thể nhìn thấy gì nữa. Môi bị hôn đến sưng lên, vừa tê dại vừa đau đớn, hơi thở nóng bỏng phà vào cổ cậu ngày càng rõ ràng.
Nâng bàn tay mềm nhũn đặt lên gáy Quý Minh Luân, cậu dùng đầu ngón tay vuốt ve chỗ da thịt nóng bỏng kia, rất nhanh hơi thở của Quý Minh Luân liền chậm lại, ngẩng mặt sờ trán cậu, nói: "Cậu còn đang sốt, đi ngủ trước đi. "
Giang Lẫm gật gật đầu, hơi thở của cậu cũng dần bình thường lại, nhưng hai má vẫn rất đỏ. Quý Minh Luân leo xuống người cậu, không ai đề cập đến tình huống của nhau. Đắp chăn cho cậu, Quý Minh Luân nằm thẳng, hắn nắm chặt lấy ga giường, vừa định nhắc nhở mình đừng nghĩ lung tung mà hãy đi ngủ thì người bên cạnh liền xoay người lại, tới gần hắn nói: "Chúng ta ôm nhau ngủ đi. "
Sự vui sướng trong lòng ngày càng tăng lên, Giang Lẫm thấy Quý Minh Luân ôm mình lần nữa, cả người nép vào lòng ngực của hắn, trái tim từ từ đập chậm lại, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không được tốt cho lắm, nên lúc này dù chưa nhắm mắt lại được bao lâu, cậu liền chìm vào giấc ngủ, cho đến khi chạng vạng tối mới tỉnh lại, trong cơn mơ ngủ, cậu cảm thấy bên cạnh mình không có ai, trong phòng cũng tối om.
Chạm vào cái gối lạnh lẽo bên cạnh, cậu cho rằng Quý Minh Luân đã đi rồi, mở mắt ra thì thấy từ ngoài khe cửa có ánh sáng tràn vào.
Xốc chăn lên đi xuống giường, Giang Lẫm đi tới phòng khách, trên bàn ăn có hơn mười đĩa nguyên liệu nấu ăn được rửa sạch, ở giữa là một nồi lẩu, tv đang chiếu tin tức, nhưng không có âm thanh, ngược lại ở trong bếp có tiếng nói chuyện.
Cậu đi đến cửa phòng bếp thì nghe rõ là Quý Minh Luân đang nói chuyện điện thoại.
Người nọ nhìn ra ngoài cửa sổ đưa lưng về phía cậu, tiếng nói chuyện mặc dù rất nhỏ, nhưng nghe vài câu liền có thể nhận ra rằng đầu dây bên kia là Quý Trác Thăng.
Hai người đang nói về chuyện định cư.
Đây cũng là chuyện mà Giang Lẫm quan tâm nhất, cậu im lặng lắng nghe, rất nhanh đã bị người bên trong phát hiện. Nói với người ở đầu dây bên kia vài câu, Quý Minh Luân cất điện thoại di động đi về phía cậu: "Thức dậy sao không lên tiếng. " ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
"Cậu đang nói chuyện nên tớ không muốn làm phiền cậu."
Tóc mái bị vén lên, lòng bàn tay ấm áp của Quý Minh Luân dán lên trán cậu: "Khi nãy tớ có đo nhiệt độ cho cậu, thấy vẫn còn hơi sốt nhẹ, bây giờ có thấy khó chịu chỗ nào không? "
Giang Lẫm lắc đầu: "Ngủ một giấc đã tốt lên nhiều. "
"Ngồi xuống ăn tối trước đi." Quý Minh Luân nắm bả vai bảo cậu xoay người cậu lại, đẩy cậu đi đến bàn ăn, ấn cậu ngồi xuống, mở công tắt của nồi lẩu đến mức tối đa, "Muốn uống gì? Tớ có mua nước cam, coca..."
Hắn còn chưa dứt lời, "bập" một tiếng, trước mắt tối sầm lại.
Quý Minh Luân còn chưa kịp phản ứng, Giang Lẫm đã cười ra tiếng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Quý Minh Luân bật đèn flash của điện thoại di động, ánh sáng chói lọi chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của Giang Lẫm, nhìn cậu cười đến không khép miệng lại được, Quý Minh Luân cũng nở nụ cười: "Sao cậu không nhắc tớ."
"Tự nhiên tớ quên mất." Giang Lẫm giải thích.
Quý Minh Luân đi vào phòng bếp, Giang Lẫm cũng đi theo, nhìn hắn mở hộp điện kiểm tra rồi nói: "Lại bị cháy cầu chì. "
Lần trước khi trời bão, Quý Minh Luân giúp Giang Lẫm thay cầu chì, vì thế vào trong tủ vẫn còn một cái, nhưng lần này hình như lần này cầu chì có vấn đề, thay xong vẫn không sáng.
Trong nhà không còn cầu chì dư, phủi bụi trên tay, Quý Minh Luân nói: "Tối nay cứ đến nhà tớ đi, sáng mai sẽ quay lại sửa nó. "
"Vậy đồ trên bàn phải làm sao bây giờ?" Giang Lẫm hỏi.
"Gọi lại mang đến nhà tớ."
Quý Minh Luân nói làm là làm, hắn và Giang Lẫm một người cầm một cái điện thoại di động đang mở flash gói thức ăn lại, rất nhanh đã thu dọn sạch sẽ. Giang Lẫm trở lại phòng ngủ thay quần áo, xuống lầu ngồi vào trong xe Quý Minh Luân.
Trên đường, Quý Minh Luân rẽ vào một siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu và nước chấm, về đến nhà, nguyên liệu nấu lẩu lần lượt bày lên bàn, Giang Lẫm sau khi cầm đũa lên thì ăn không ngừng, đây là bữa ăn cậu hài lòng nhất trong mấy ngày nay.
Đáng tiếc do bị chàm nên cậu không thể động vào rượu bia, nếu không mùa hè mà ăn lẩu uống bia là tuyệt đỉnh.
Sau khi ăn xong, Quý Minh Luân rửa chén, cậu đứng bên cạnh giúp đỡ, Quý Minh Luân bảo cậu đi tắm trước đi, vừa rồi do vội quá nên cậu không mang theo quần áo, liền nói: "Cậu cho tớ mượn quần áo đi, tớ không mang theo. "
"Quần áo của cậu tớ cất trong phòng chứa đồ, lâu rồi không mặc nên phải giặt, cậu vào tủ lấy quần áo của tớ mặt đi."
Động tác lau chén của cậu dừng lại, Giang Lẫm ngẩng đầu hỏi: "Cậu không vứt mấy bộ quần áo kia đi sao? "
"Không phải," đặt chén đã khô lên khay đựng, Giang Lẫm tiếp tục lấy một cái nữa lau, "Lần trước tới tới đây cậu cho tớ mặc quần áo của cậu, tớ tưởng cậu vứt hết đồ của tớ rồi. "
Người bên cạnh không trả lời, tiếng nước đang chảy ngừng lại, Quý Minh Luân rút khăn giấy ra lau tay, tới gần cậu nói: "Lần trước cậu thật sự không mặc quần lót sao? "
1
Nhớ tới hành động to gan kia, Giang Lẫm có chút xấu hổ, buông khăn lau chén xuống muốn đi vào trong phòng, bị Quý Minh Luân nắm lấy tay kéo vào trong ngực.
Hai người bọn họ vừa mới xác định mối quan hệ, Giang Lẫm vẫn chưa thích ứng được những hành động thân mật này, hai tay chống lên vai Quý Minh Luân, biểu cảm có chút mất tự nhiên. Quý Minh Luân cảm giác được, liền thả lỏng hỏi: "Vẫn chưa quen? "
Giang Lẫm gật đầu, sợ Quý Minh Luân lại hiểu lầm cậu, lại chủ động giải thích: "Cho tớ hai ngày là được rồi. "
Buông cánh tay đang ôm cậu ra, Quý Minh Luân vuốt tóc cậu, nói: "Cậu tự đi chọn quần áo đi, đừng mặc quần lót, quần của tớ lớn hơn của cậu nên mặc vào sẽ không thoải mái. "
Nói xong câu, bằng mắt thường cũng có thể thấy được gươm mặt đỏ lòm của Giang Lẫm, cũng lười cãi cọ với hắn, cậu xoay người đi về phía phòng ngủ chính.
Nhìn bóng lưng của Giang Lẫm, Quý Minh Luân nhịn không được nở một nụ cười, tiếp tục mở vòi nước rửa chén.
Đứng trước tủ quần áo, Giang Lẫm lấy một bộ đồ ngủ màu xanh đậm sau đó mở ngăn kéo phía dưới chọn quần lót, vốn định tìm một cái để mặc, kết quả sau khi tìm kiếm một hồi cậu phát hiện Quý Minh Luân không nói sai, quần lót của hắn đúng là lớn hơn quần của cậu nhưng không phải là một chút.
Đang nghĩ sẽ ra sao nếu mình mặc nó, lỗ tai Giang Lẫm bắt đầu nóng lên. Dứt khoát cũng không lấy cái nào, trực tiếp đóng cửa tủ quần áo lại đi vào phòng tắm tắm rửa.