[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 28: Tà trận



Mấy gã hắc y nhân bị Triển Chiêu bức lui thấy Bách Lý Tuyệt Diễm sắp thoát được, lập tức có mấy tên chạy qua chặn lại, Triển Chiêu thấy thế, thả người xông về trước, cổ tay vung ngang qua, đề chân khí hết sức lực, kiếm phong âm trầm bén nhọn của Cự Khuyết tựa như chém vỡ bình bạc, phát ra tiếng vang thanh thúy, chỉ thấy hàn quang lưu chuyển, chính là chiêu thứ bảy ‘Tuyệt thế’ trong ‘Vô song cửu thức’ của Triển gia.

Ngân quang lóe lên trong chớp mắt liền kết thúc, mà mấy tên hắc y nhân muốn ngăn Bách Lý Tuyệt Diễm, thân thể đều dừng lại, sau đó một tầng huyết vụ vung lên, mấy cổ thi thể ngã xuống.

Mà một chiêu này của Triển Chiêu có công không thủ, dù một chiêu đã giết được mấy tên, nhưng phía sau y cũng là môn hộ mở rộng, mấy loại binh khí khác nhau, đều lấp lánh hàn quang, trực tiếp ép về phía Triển Chiêu. Mũi chân Triển Chiêu chỉa xuống đất, giữa không trung cong người, kiếm ra, rung một cái, rung hai cái, rung ba cái, hóa giải thế tiến công của ba người, nhưng dây xích của kẻ thứ tư áp sát ngay sau mũi đao của kẻ thứ ba, đánh về phía ngực Triển Chiêu.

Ngay lúc này, Bách Lý Tuyệt Diễm vốn bị đẩy khỏi vòng chiến, sau khi mượn lực đả thương hai tên hắc y nhân cản đường, liền xoay người phóng trở lại, Bắc Minh kiếm mang theo hàn khí kinh người, bức lui hai kẻ khác đang định ngăn hắn lại, tay trái vung lên trường tiên vừa đoạt được, thân tiên như rắn, quấn vòng lên thắt lưng Triển Chiêu, Bách Lý Tuyệt Diễm dùng thêm lực trên tay, giật lại, kéo thân thể Triển Chiêu quay về, tránh được một chiêu vốn sắp đánh về phía ngực Triển Chiêu.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy Triển Chiêu bị một tiên của hắn kéo cho cả người lảo đảo, dùng một tay ôm thắt lưng y, giúp y ổn định thân thể, nói: “Ta không muốn cha ngươi tới tìm ta liều mạng!” Cùng lúc lời vừa ra, đầu mày cũng nhịn không được nhíu lại, ngay trong khoảnh khắc kéo Triển Chiêu qua, sau lưng liền bị chém ra một vết thương không sâu.

Triển Chiêu khẩn trương trong lòng, nhưng cũng biết tính tình Bách Lý Tuyệt Diễm có khuyên cũng vô dụng, trước đây tuy trong lòng có bất mãn với sự vô tình của người này, nhưng y vẫn một mực quan tâm đến người, lần này khi thật sự phải đối mặt với giây phút sinh tử, y một lòng chỉ mong người này có thể một mình thoát thân, nhưng, tự đáy lòng, vẫn vì một câu nói không được tự nhiên đó mà cảm thấy ấm áp.

Người rốt cục… không còn bỏ y lại nữa!

Gã thủ lĩnh nọ tuy biết hai người đều là cao thủ, cũng không ngờ mới vừa giao thủ, phe mình đã bị bẻ gãy nhiều người như vậy, trong lòng vừa sợ vừa giận, miệng hô một tiếng, đám thích khách nghe được tiếng hô, bước chân lần lượt biến đổi, đổi thành thế vây kín, chạy nhanh quanh hai người thành một vòng tròn.

Triển Chiêu và Bách Lý Tuyệt Diễm thấy tình hình này thì đều ngẩn người, xem ra đây tựa hồ là một loại trận pháp, thế nhưng với kiến thức của hai người họ, lại nhìn không ra đây đến tột cùng là trận pháp gì. Hai người nhìn nhau, lại ăn ý đứng tựa lưng vào nhau, lấy bất biến ứng vạn biến.

Bỗng nhiên một trận gió nổi lên, cây cối cành lá xung quanh đều bị thổi lay xao động phát ra tiếng vi vu, suy nghĩ Triển Chiêu khẽ động, sờ tay vào ngực lấy ra viên đạn tín hiệu Bách Lý Kinh Nhiên đã đưa cho y, vung tay, viên đạn nho nhỏ như tên bắn phóng nhanh về phía chân trời, sau đó yên lặng nổ tung thành một mảnh khói mờ đỏ rực, lơ lửng giữa không trung thật lâu vẫn không tản đi.

Y vừa nãy lần lượt gặp phải những chiêu nguy hiểm, gần như đã đem thứ này quăng ra sau đầu, lúc này phía sơn trang thấy được tín hiệu, tất sẽ dùng toàn lực chạy đến hộ giá, nghĩ đến điểm này, trái tim Triển Chiêu tạm thời thả lỏng được một chút.

Thế nhưng, lời của gã thủ lĩnh nọ khiến Triển Chiêu không khỏi lại nhíu nhíu mày: “Triển đại nhân, ngươi nói xem, chúng ta dám đến ám sát Bách Lý hầu gia, lại không có chuẩn bị vạn toàn trước mà đã đến sao? Lúc này phía cửa cốc đã sớm mai phục ổn thỏa rồi, chỉ chờ người của Bách Lý sơn trang đến chui đầu vào lưới, vì vậy, các ngươi tốt hơn hết là không cần đợi viện binh đi!”

Mấy lời này của gã khiến ngay cả Bách Lý Tuyệt Diễm nghe được cũng không khỏi nhíu mày, vừa nãy nhìn thấy Triển Chiêu một mình đuổi theo, liền biết đứa trẻ Kinh Nhiên này lại nổi ý muốn đùa, lúc này nó và Mạc Phong chắc rời khỏi cửa cốc chưa xa, công lực của nhi tử mình thế nào trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm tất nhiên hiểu rõ, Mạc Phong tuy võ công không tệ, nhưng dù sao thì song quyền cũng khó địch bốn tay, Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi bắt đầu lo lắng cho hai người.

Triển Chiêu đang tự tìm kế thoát thân, chợt thấy trên mặt lạnh lẽo, lúc này mới kinh ngạc phát giác ra, không biết từ lúc nào mưa đã ào ào trút xuống, trong mắt Triển Chiêu chợt lóe ánh sáng, trong lòng nửa mừng nửa lo, nếu có thể thoát thân, trận mưa này trái lại có thể giúp hai người che giấu tung tích, mấy gã thích khách này nếu muốn tìm được bọn họ cũng phải mất không ít sức lực, nhưng người phe mình muốn tìm thấy bọn họ, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ngay khi bọn họ còn đang suy nghĩ mấy chuyện này, tình thế của đám hắc y nhân bên kia lại phát sinh biến hóa, chỉ thấy từng trận khói đen âm trầm từ quanh thân bọn chúng tản ra, mơ hồ lộ ra bầu khí tức âm trầm tĩnh mịch. Sau đó một trận gió âm u cuốn tới, ngay khắc sau là gió bay cát chạy, cắt đến mức mặt người cũng sinh đau.

Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn chằm chằm sự biến hóa vừa đột ngột nổi lên này, đôi mày nhăn chặt, hắn lúc này cho dù nhìn không ra đây là trận thế gì, nhưng cũng biết đây tất là một trận pháp cực kỳ khó đối phó, xem ra hôm nay muốn toàn thân trở ra không phải chuyện đơn giản như thế.

Mưa càng lúc càng lớn, sương mù càng ngày càng dày đặc, thân ảnh của đám hắc y nhân đã dần dần trở nên mơ hồ, bỗng nhiên, một tia sáng lạnh từ đám khói đen phóng ra, chiếu thẳng đến ngực Triển Chiêu, hung hăng bổ tới.

Triển Chiêu há đâu là người chỉ biết ngồi chờ chết, Cự Khuyết nâng lên, nghênh đón tia sáng lạnh xẹt qua, không ngờ, ngay lúc mũi kiếm âm trầm của Cự Khuyết sắp nghênh đón tia sáng lạnh đó, tia sáng lạnh đột nhiên tản đi, không còn tung tích, Triển Chiêu không khỏi trừng mắt, lập tức hiểu ra y đã bị lừa. Cùng lúc đó, bên cạnh người bỗng nổi lên tiếng gió thổi khác thường, thế nhưng, Triển Chiêu đã không còn kịp biến chiêu, thắt lưng dưới đau đớn, y đã bị kẻ nào đó thừa cơ đâm vào khe hở của nhuyễn giáp.

Huyễn ảnh?

Triển Chiêu phản ứng cực nhanh, chân nhún một cái, thân thể liền bay về hướng ngược lại, cảm nhận rõ ràng sự đau đớn khi bị mũi đao bén nhẹn đâm vào da thịt rồi lại rút ra, Cự Khuyết xoay ngược lại, ‘keng’ một tiếng, chém đứt binh khí của đối phương.

Triển Chiêu rời đi khiến Bách Lý Tuyệt Diễm cảm nhận được hơi lạnh sau lưng, thân thể dưới hắc y nhuyễn giáp ấy tuy mảnh khảnh nhưng vẫn cứng cỏi tựa như thanh thượng cổ thần nhận che giấu thần quang kia, nhanh nhẹn đâm sâu vào đám sương mù dày đặc như suối chảy, tựa hồ chỉ trong nháy mắt sẽ biến mất không thấy hình bóng.

Trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm bỗng nhiên nổi lên sự sợ hãi, gần như không hề nghĩ ngợi, liền phóng thẳng về hướng Triển Chiêu, cho đến khi lại nhìn thấy thân ảnh mềm dẻo ấy, mới khẽ thở phào một hơi.

“Hầu gia cẩn thận, trận pháp này rất quỷ dị, tựa hồ là tà pháp Nam Cương, cẩn thận huyễn ảnh của bọn chúng!” Cảm giác được Bách Lý Tuyệt Diễm đã đuổi tới, Triển Chiêu lúc này dùng thuật truyền âm nhắc nhở hắn.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, hầu như đã đến mức tầm tã, thân nhiệt trên người Triển Chiêu cũng dần dần bị nước mưa cuốn trôi đi mất, chỉ còn cảm giác được độ nóng ồ ạt tỏa ra từ vết thương dưới thắt lưng, vết thương đang chảy máu, nhưng, đối mặt cường địch, y không có thời gian điểm huyệt cầm máu.

Bách Lý Tuyệt Diễm vừa mới gật đầu, trong làn khói đen, đối phương đã phát động thế tiến công, kiếm kiếm âm ngoan hiểm hóc, đao đao hung ác quỷ dị, khi thì như sấm sét điện giật, khí thế cuồn cuộn; khi thì như độc xà thổ tín, há mồm muốn cắn nuốt; khi thì lại như hàn băng lãnh vũ, âm khí dày đặc… Mỗi một chiêu đều ngoan lệ không gì sánh được, lại lớp lớp không ngừng, biến ảo vô phương, tầng tầng lớp lớp thế tiến công tựa hồ vô cùng vô tận, khiến hai người hầu như không thở nổi, chỉ trong nháy mắt, trên người cả hai đã có thêm vài vết thương.

Trong lòng hai người đều biết đối phương không có nhiều người như vậy, trong thế tiến công trước mắt, chỉ sợ có hơn phân nửa là huyễn ảnh, nhưng khổ nổi nhìn không ra huyền cơ trong đám hư hư thực thực này, nên vẫn chưa đắc thủ.

Bách Lý Tuyệt Diễm dù sao cũng đã nhiều năm thống lĩnh quân đội, kiến thức hay kinh nghiệm đều cao hơn Triển Chiêu một bậc, nhìn thế tiến công vô cùng vô tận trước mắt, hắn hung hăng cắn răng, hai mắt nhắm chặt, Bắc Minh trên tay nắm chặt thủ hộ, liền nghe được tiếng xoay người lùi lại gấp gáp rất rõ ràng trong gió, tránh được một kiếm đang hướng về phía mình, cùng lúc xoay tay huơ kiếm, hàn khí Bắc Minh rất nặng, mấy tia kiếm khí phóng ra, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm kìm nén của đối phương. Bách Lý Tuyệt Diễm mở mắt, liếc nhìn gã hắc y nhân ngã trong vũng máu, khóe mơi hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng. Huyễn ảnh tuy có thể đảo loạn thật hư, làm rối loạn mắt người, nhưng dù sao cũng không phải là thế tiến công chân chính, hắn chỉ nghe tiếng không thấy hình, huyễn ảnh liền bị phá.

“Nhắm mắt!” Bách Lý Tuyệt Diễm liền dùng truyền âm báo cho Triển Chiêu biết.

Triển Chiêu lập tức hiểu ý, kỳ thực phương pháp như vậy y cũng không phải nghĩ không ra, chỉ là quan tâm tắc loạn, y một lòng đặt chú ý lên người Bách Lý Tuyệt Diễm, rất sợ bản thân khó có thể bảo hộ người này chu toàn, nên sơ ý bỏ qua điểm nhỏ này.

Võ công của hai người đều là khổ luyện mà thành, công phu nghe gió đoán vị trí này từ nhỏ đã luyện không biết bao lần, tất nhiên là tinh chuẩn như thần, Bách Lý Tuyệt Diễm vừa nãy bị ép cho nổi giận, lúc này xuống tay tất nhiên là không chút lưu tình, kiếm khí Bắc Minh ngang dọc, thế như mưa vần gió vũ, trong nhất thời đánh cho đám hắc y nhân không còn sức đánh trả.

Đột nhiên, một tiếng còi lại vang lên, sau đó tất cả thanh âm xé gió của thế tiến công đều biến mất, giữa đất trời, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ‘rào rào’ như trút cùng tiếng cành lá bị cuồng phong va quẹt không ngừng.

Hai người mở mắt, trước mắt vẫn là lớp sương khói nặng nề như cũ, sắc trời cũng âm trầm đến đáng sợ, thế nhưng, đám thích khách vốn di chuyển trong đám khói đen lại không biết tung tích nơi nào

Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, bọn họ biết rõ đám thích khách còn chưa rời khỏi nơi này, vì mùi sát khí mà chỉ sát thủ mới đặc biệt có vẫn còn quanh quẩn xung quanh, bọn họ lúc này tất đang ẩn mình trong lớp sương khói dày đặc, tựa như lũ dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi, tùy thời hành động.

Bỗng nhiên, một tiếng sáo trúc không biết từ đâu bay tới, phiêu du lãng đãng, xa xa xăm xăm, tựa như tơ nhện, từng tia từng tia quấn lấy lòng người.

Đảo mắt liếc nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm đang ngưng thần phòng bị bên cạnh, trái tim Triển Chiêu đột nhiên tràn lên sự bi thương vô hạn, phụ thân không muốn nhận thức y, mẫu thân lẩn tránh thế ngoại không quản hồng trần, y từ khi ra đời đã khiến người ta đau thương, hại người vô số, vậy mà còn không biết xấu hổ trốn dưới vỏ bọc Tam công tử Triển gia, thật là vô sỉ…

‘Nam hiệp Triển Chiêu danh khắp giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo võ lâm nghe đến danh tiếng đều phải tán thưởng một tiếng hay, thế nào mà cũng không chịu được sự thanh hàn của giang hồ, dấn thân vào công môn rồi?”

“Lý do thoái thác thay bách tính bảo vệ thanh thiên của ngươi, ta một chữ cũng không tin! Triển gia từ khi nhận tước vị Kính Uyên Hầu tới nay, chưa có người nào vào triều làm quan, ngươi dùng thân phận Nam hiệp, cứu Bao Chửng, vào hoàng cung, trước mặt vua hiến nghệ, thụ phong chức quan, ngươi vô duyên vô cớ chạy đến kinh thành, hành động không theo lẽ thường như vậy, nếu không có mục đích, chẳng lẽ thật là khom lưng uốn gối?”

“… Ngươi tự xin được điều đến phủ Khai Phong, đây là việc không thể tốt hơn, ngày sau ngươi vẫn là nên ít xuất hiện trước mặt bản vương thì tốt hơn. Còn có, thu hồi quan tâm của ngươi, bản vương không cần, ta bên người có Nhiên nhi là được rồi, không cần nhận sự quan tâm của người không liên quan!”

“Triển hộ vệ vì việc nước nhọc lòng hao sức, có cái gì mà không thể bỏ qua? Là bản hầu không nên kết giao cùng nghịch thần, khiến Triển hộ vệ hoài nghi. Bất quá, bản hầu hôm nay coi như lấy công chuộc tội, chẳng hay Triển hộ vệ có còn hoài nghi sự trong sạch của bản hầu hay không?”



Những lời chỉ trích Bách Lý Tuyệt Diễm đã từng nói qua, không hề báo trước lại vang vọng bên tai, rõ ràng như thể người bên cạnh đang một lần nữa chính miệng mình lập lại.

Trong nhất thời, Triển Chiêu mờ mịt không biết bản thân sinh ra trên đời này mười chín năm, rốt cuộc có ý nghĩa gì! Y sống, rốt cuộc là vì cái gì? Ở nơi này luôn luôn khiến người ta ghét bỏ, ở Triển gia luôn luôn khiến người ta lo lắng, Triển Chiêu à Triển Chiêu, ngươi sống, đến tột cùng là vì cái gì…

Triển Chiêu hơi nhíu mày, cảm giác lạnh lẽo tựa như kim châm chảy tràn khắp toàn thân, cảm giác đau đớn truyền đến khắp trái tim, khiến y nhịn không được hơi mở miệng, thấp giọng bắt đầu thở dốc.

Không nên, không nên phát tác ở đây, y còn chưa thể chết ở đây được, y còn có ngươi y phải bảo hộ…

Bảo hộ?

Trái tim Triển Chiêu chấn động, lập tức mạnh mẽ thanh tỉnh lại, đè chặt ngực thở hổn hển từng ngụm lớn, Triển Chiêu chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng bị nước mưa cọ rửa một tầng thì một tầng khác liền chảy ra, tựa hồ không có điểm dừng.

Tiếng sáo này có thể mê hoặc tinh thần người ta, vừa rồi, thần trí y suýt nữa bị tiếng sáo dẫn dắt kéo đi.

Chuyển mắt nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt người lúc xanh lúc trắng, thần tình lúc tốt lúc xấu, hiển nhiên cũng là bị tiếng sáo khống chế.

Không kịp lo lắng chuyện khác, Triển Chiêu đặt một chưởng lên hậu tâm Bách Lý Tuyệt Diễm, nội lực hơi đi vào, dẫn dắt chân khí trong cơ thể Bách Lý Tuyệt Diễm để nó tự mình phản công, lần này dùng rất xảo diệu, Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy trái tim khẽ chấn động, liền cũng thanh tỉnh lại.

Triển Chiêu nhặt lên một mảnh lá bị cuồng phong cuốn bay rơi trên mặt đất, đặt bên môi, chậm rãi thổi lên. Tiếng sáo từ mờ ảo vô y lúc đầu dần chuyển thành cô đơn u oán, khi thì bén nhọn khi thì trầm thấp. Một chuỗi khúc âm thanh thuần xa xôi từ bên môi Triển Chiêu truyền ra, tuy là xa xăm trầm thấp, lại hàm chứa chút u buồn nhàn nhạt, cùng sự ôn nhu tịch liêu.

Khúc âm nổi lên, lập tức áp tiếng sáo truyền đến từ trong làn sương xuống, sự lo lắng phẫn uất trong lòng mà Bách Lý Tuyệt Diễm vừa cảm giác được cũng giảm nhẹ không ít, giương mắt nhìn thiếu niên đang thổi lá trong làn sương, trong lòng rối loạn phức tạp, không biết là cảm tưởng gì.

Hắn lại không biết, Triển Chiêu bề ngoài tuy là đang khống chế tiếng sáo của đối phương, nhưng trên tay y dù sao cũng chỉ có một mảnh lá mỏng manh, thật sự là đang rất vất vả. Nơi vết thương bên hông, nhiệt ý tuôn ra không ngừng, Triển Chiêu nhịn không được nhăn đôi mày thật chặt, một kiếm đó chỉ sợ đã khiến huyết mạch bị tổn thương, phải mau chóng kết thúc trận chiến này, băng bó vết thương, bằng không y có thể mất mạng vì chảy hết máu.

Chủ nhân của tiếng sáo này thật giảo hoạt, hoàn toàn không hề xung đột chính diện với Triển Chiêu, tiếng sáo lại bắt đầu tán loạn không hề có phương hướng, nhưng Triển Chiêu chỉ cần có một chút buông lỏng, nó liền bén nhọn chấn động tâm mạch y.

Đột nhiên, tiếng sáo hướng lên trên, chuyển thành tiếng thét dài bi thương, âm thanh thống khổ đau thương không gì sánh được, cực kỳ bi thống, tựa như tiếng quỷ khóc trong đêm khuya lạnh giá. Triển Chiêu không kịp phòng bị, trái tim chấn động, một tiếng vang nhỏ, mảnh lá trên miệng y đã rách toạc, một ngụm máu tươi cũng trào ra.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy thế liền cả kinh, ánh mắt hắn đanh lại, đương nhiên chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được Triển Chiêu là dùng khí khống chế âm thanh, mà thân lại đang ở trong trận khí tràn ngập tà khí này đối phó với địch, chân khí bị khống chế, quả thật tựa như đi ngược dòng nước, mạo hiểm càng gia tăng. Mắt thấy Triển Chiêu bị tiếng sáo của đối phương gây thương tích, không hề nghĩ ngợi, đặt tay lên sau lưng y, đẩy một luồng chân khí đi vào.

Triển Chiêu bị tiếng sáo đó va chạm, nội phủ đã bị chấn động, cảm giác  được nội tức di chuyển rối loạn, hơi thở đứt đoạn, trái tim hoảng loạn, chỉ trong nháy mắt toàn thân cả đổ đầy mồ hôi lạnh. Mảnh lá đã bị tiếng sáo của đối phương đánh cho rách bươm, nội tức của Triển Chiêu lại di chuyển hỗn loạn khó áp được, khúc nhạc rời khỏi môi cũng mang theo tia run rẩy nhè nhẹ, dần dần không còn chống lại được tiếng sáo của địch. Trong lúc khó khăn này, chợt cảm thấy một luồng chân khí từ sau lưng truyền vào, nội tức cuộn trào trong thân thể liền bị áp xuống, trái tim cũng cảm thấy thoải mái ít nhiều, y biết là nhờ Bách Lý Tuyệt ra tay, trong lòng liền cảm thấy ấm áp dâng trào.

Mà hành động này của Bách Lý Tuyệt Diễm, không thể nghi ngờ là dùng lực của hai người chống lại kẻ ngoài trận kia, một khi đám hắc y nhân lại ngóc dậy vây quanh, lúc đó sẽ là song quyền khó địch bốn tay.

Suy nghĩ vừa khẽ động, liền cảm giác được trong lớp sương lại có thân ảnh lay động, Triển Chiêu không khỏi âm thầm sốt ruột, chỉ sợ đối phương công kích ngay lúc này.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, một thân ảnh màu vàng bé nhỏ phóng nhanh vào trong làn sương mù dày đặc, chạy một mạch đến bên chân Triển Chiêu, rồi lại chạy cực nhanh ra ngoài, Triển Chiêu vẫn một lòng để tâm đến tiếng sáo, không rảnh bận tâm đến cái khác, trong lúc ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thân ảnh màu vàng đó hình như là một con thú nhỏ, không biết đánh bậy đánh bạ thế nào lại xông vào trong đám sương mù này.

Tuy vậy, nhờ có cuộc xâm nhập của con thú nhỏ này, mà Triển Chiêu cảm thấy được sương mù đen đặc quanh người dần dần tản ra, đám hắc y nhân trong sương cũng dần dần lộ ra, quan trọng nhất là, thanh âm trầm thấp của kẻ mê hoặc tinh thần bên ngoài trận cũng đã biến mất không còn nghe thấy nữa, chỉ còn lại dư âm lượn lờ lẩn khuất trong tiếng mưa rơi. Triển Chiêu vui mừng trong lòng, xem ra con thú nhỏ đó đã phá được mắt trận trong trận pháp của đối phương, quả nhiên là ý trời đã giúp y.

Bỗng nhiên trước mắt lại có bóng trắng nhoáng lên, lần này Triển Chiêu trông thấy rất rõ ràng, bóng trắng đó rất thấp bé, chính là một con hổ con lông trắng thuần. Triển Chiêu lập tức ngẩn ra, nói vậy con thú nhỏ đó chắc là bị con hổ con này rượt đuổi hết đường chạy trốn, mới đâm đầu vào trong trận, không ngờ đánh bừa mà trúng, phá được tà trận này.

Nội tức của Triển Chiêu được sự giúp đỡ của Bách Lý Tuyệt Diễm đã bình phục rất nhiều, quay đầu nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, hai người cùng khẽ gật đầu, Cự Khuyết Bắc Minh liền trực tiếp như long hổ xông lên trời, bứt khỏi mặt đất mà phóng thẳng lên, thừa dịp đám thích khách chưa lập xong tà trận, trực tiếp xông thẳng tới.

Con hổ con đó xông vào trong trận, nhìn nhìn mọi người không hiểu gì cả, tựa hồ rất hiếu kỳ với đám người múa đao cầm thương trước mắt này, bước chân nhất thời cũng chậm lại. Không ngờ một tên hắc y nhân bực tức vì nó phá chuyện của bọn chúng, một tia sáng lạnh chợt lóe, thẳng hướng đỉnh đầu của con hổ con đó bổ xuống.

Triển Chiêu không đành lòng, nó dù sao cũng đã cứu y, quả thật không đành nhìn nó mất mạng tại đây. Đề khí nhảy lên, phóng người dùng một chân đá bay binh khí trong tay gã thích khách, xoay eo, đưa tay nhấc con hổ con đó lên, xoay người né một đao chém ngang của một gã hắc y nhân, cánh tay dùng lực nhẹ hất lên, đưa con hổ con đó ra khỏi vòng chiến.

Con hổ con đó tuy còn nhỏ, nhưng phản ứng rất linh mẫn, sau khi vững vàng rơi xuống đất, lại xoay đầu, một đôi mắt hổ phách tròn vo nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lát, cuối cùng mới xoay người nhảy vào bụi cỏ bị gió mưa vùi dập ngã rạp bên đường.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy hành động này của Triển Chiêu, nhịn không được âm thầm lắc đầu, đứa trẻ này có thể lấy được danh hào ‘Nam hiệp’ giữa tinh phong huyết vũ giang hồ, chắc hẳn phải chạy trong đao quang kiếm ảnh không biết bao lần, thế nào còn có thể sinh ra thiện tâm tựa như một đứa trẻ với con hổ con này vậy, tính tình này của y, cũng không biết là giống ai đây!

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng, thế tiến công của Bắc Minh trong tay cũng phát ra không dứt. Bách Lý Tuyệt Diễm nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, trước nay đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vô luận là địch hay ta đều không dám khinh thường, mới vừa rồi lại bị tà trận của đối phương áp chế đến mức không có nơi để đánh trả, sớm đã ức chế một bụng tức giận. Lúc này tà trận đã phá, trong lòng cũng không còn gì cần bận tâm, trong tiếng gào thét của kiếm khí, đã liên tiếp đả thương được mấy tên.

Tên thủ lĩnh hô lên mấy tiếng, dự định sắp xếp lại tà trận, nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm đã có vết xe đổ trước đó, sao chịu để gã thực hiện được, dưới chân sử dụng bộ pháp Vô song trong ‘Hàm yên ngưng bích’, nhất thời giữa màn mưa bụi thê lương liền nổi lên sát khí đằng đằng.