[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 17



“Ngọc Đường, mang minh thư… đi mau.”

Hắn ôm Triển Chiêu trốn trong một ngõ nhỏ, tên không thể bắn tới, nhưng trước ngực Triển Chiêu đã bị tên bắn hầu như xuyên thấu, hình ảnh này đâm thẳng vào mắt khiến hắn đau đớn.

“Miêu nhi, Miêu nhi, cố một chút, ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài, ta không thể đi một mình.” Bạch Ngọc Đường toàn thân đều là tiên huyết (*máu tươi), có của địch nhân, cũng có của chính hắn, trận chiến vừa nãy rất thảm liệt, nếu không phải Miêu Nhi vì bảo vệ hắn… Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, trong miệng đều là vị tanh của máu.

Nhãn thần Triển Chiêu đã có chút tan rã, nghe lời này của hắn, chỉ mơ mơ màng màng cười, nhãn thần trở lại thanh minh như cũ, nhưng dần dần bị che phủ bởi một tầng sương mờ mờ ảo ảo, chứa đựng đau thương nói không nên lời.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, trong lòng rất kinh hãi, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Triển Chiêu, sau đó lén lút thu tay lại.

Cắn chặt răng, không muốn tiếng khóc của mình khiến người trong lòng lo lắng.

Tiểu Miêu nhi của hắn, đã không nhìn thấy được nữa rồi. Đôi mắt luôn trừng lớn vì bị hắn làm cho tức giận đó, dần dần chỉ còn một mảnh u tối.

“Miêu Nhi, Miêu Nhi.”

“Ngọc… Đường….“ tay Triển Chiêu nắm thành quyền, nắm rất chặt, từng chữ từng chữ nói ra đều hết sức gian nan, “Bao đại nhân, đợi, minh thư, đi.”

Sau đó chậm rãi giơ tay lên, “Ta đợi ngươi.”

Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay ra, nhưng còn chưa chạm tới ngón tay người kia, đôi tay kia đã từ từ buông xuống.

“Không, Miêu Nhi….”

“Không, Miêu Nhi, Miêu Nhi, Miêu Nhi!” giấc mơ quá mức ác độc khiến Bạch Ngọc Đường từ giường bắn mạnh lên, khiến những người chung quanh vội vã chạy lại.

“Chú năm, tỉnh rồi.” Tương Bình đến trước mặt Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy, “Sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?”

Lô phu nhân cũng đi qua nói nhỏ nhỏ, “Không có để lại đi chứng gì chứ, chú năm, chị là chị dâu đây, có nghe chị nói gì không?”

Thần chí đi xa đã được kéo lại, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm chị dâu của mình, ngữ khí cấp bách sợ hãi, “Triển Chiêu đâu, cậu ta ở đâu?”

Những chuyện hắn đã tự mình trải qua trong kí ức nhìn thấy trước khi hôn mê, chỉ cần nhớ lại lại thấy tim rất đau, hắn sao có thể lại để Triển Chiêu phải chịu thương tổn lớn như vậy lần nữa, nếu lại xảy ra chuyện như vậy, hắn phải làm sao đây? Phải sống một mình suốt một ngàn năm đã khiến hắn hao tổn hết tâm thần, nếu hiện tai lại mất đi Triển Chiêu, hắn không biết bản thân có phát điên hay không nữa.

“Tôi ở đây.” Giọng nói suy yếu nhưng thanh minh từ cửa vọng đến.

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường xuyên qua tầng tầng lớp lớp người đứng trong phòng rơi xuống thân ảnh người kia, hắn vươn tay, trong lời nói mang đầy ý cương quyết, lại có sự ôn nhu khó nói, “Cậu, lại đây.”

Triển Chiêu sửng sốt, nhưng không đi qua.

Bạch Ngọc Đường cũng không chờ cậu động đậy, lưu loát đẩy chăn ra, xuống giường, sau đó đi lại phía cậu, động tác nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Triển Chiêu.

Chỉ còn cách một bước, nhưng không tiếp tục tiến tới, lưu luyến nhìn khuôn mặt trắng nhợt thon gầy của đối phương.

Vươn tay…

Lướt qua bên hông Triển Chiêu, mở cửa phía sau cậu ra, giữ cửa, sau đó quay đầu hướng những người còn đứng trong phòng nói, “Mọi người đi ra ngoài đi.”

Ngữ khí cương quyết không cho người ta cự tuyệt.

“Anh nói chú năm, chú bị sốt nóng đầu rồi hả, chúng ta…” Từ Khánh ngốc nghếch mở miệng phản đối.

“Đi ra đi, chú không thấy nhãn thần của chú năm không đúng sao?” Vẫn là Lô đại tẩu biết nhìn sắc mặt người, vẫy tay kêu mọi người đi ra ngoài hết.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu thối lui một bước, sau đó đem cửa đóng lại, quay đầu lại nhìn cậu.

“Bạch Ngọc Đường, cậu sao vậy?” từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cứ có cảm giác hình như có cỗ khí tràng xa lạ quanh quẩn xung quanh Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường không trả lời, còn trực tiếp bước tới trước, đưa tay túm lấy cổ áo sơ mi của Triển Chiêu, trước khi Triển Chiêu kịp có phản ứng, kéo mở banh ra hai bên.

Cúc áo thoáng cái bung ra rớt xuống đất, khuôn ngực Triển Chiêu cứ thế hiện ra trước mắt.

“Bạch Ngọc Đường, cậu làm gì vậy!”

Bạch Ngọc Đường cũng không trả lời, tay muốn hướng đến vết bầm xanh tím trên đó, nhưng lại không dám chạm vào. Hắn sợ Triển Chiêu là thật bị thương, hắn sợ nếu hắn chạm vào, Miêu Nhi của hắn sẽ đau.

“Đau không?”

Triển Chiêu vốn định nổi sùng vì hành động kỳ quái của Bạch Ngọc Đường, nhưng thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vết thương trên ngực mình, chớp cũng không chớp, tự nhiên cũng bình tĩnh lại. Thầm nghĩ chắc hắn đại khái là thấy áy náy, cũng không thèm chấp hắn làm gì.

“Không sao, nhưng mà con mèo ngọc cậu đưa không giữ được rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhưng lại không nghe thấy, “Bầm đen một khối to như vậy.”

“Không thương đến xương là được rồi, vết bầm này qua một đoạn thời gian cũng sẽ khỏi thôi.”

Bạch Ngọc Đường bước lên trước một bước, ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt nong nóng của Triển Chiêu, hai người đều có chút rụt người lại. Triển Chiêu có chút xấu hổ, dù sao banh ngực đứng trước mặt nam nhân khác như vậy cũng không phải chuyện gì hay ho. Đang muốn xoay người, lại đối diện ánh mắt phẫn nộ của Bạch Ngọc Đường.

“Cậu cái đồ đần này, cậu, cậu là cái tên ngốc nghếch, cậu có biết viên đạn đó, nếu không có cái hộp, cậu sẽ mất mạng đó biết hay không hả?”

Triển Chiêu lành lạnh liếc hắn, “Nếu tôi không động, cậu sẽ mất mạng.”

“Dù tôi có xảy ra chuyện cũng không muốn cậu gánh thay.” Bạch Ngọc Đường nắm chặt đầu vai Triển Chiêu, ánh mắt sắc bén nhìn cậu, “Tôi không nói đùa đâu, cậu nghe rõ cho tôi, lần sau cậu còn lấy mạng mình ra đùa giỡn nữa, tôi sẽ là người đầu tiên xử cậu, tránh cho suốt ngày cứ phải vì cậu mà lo lắng.”

“Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu sửng sốt nhìn hắn, làm sao mà ngủ xong một giấc tỉnh dậy, lại nói ra những lời khó hiểu như vậy chứ.

“Đừng gọi tôi Bạch Ngọc Đường!” Bạch Ngọc Đường phẫn nộ cắt ngang, “Gọi Ngọc Đường.”

“………”

“Tôi cho cậu gọi.”

Tay trên vai càng siết chặt, Triển Chiêu gật gật đầu, “Ngọc Đường.”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường thoáng chốc trở nên nhu hòa, nhưng động tác tiếp theo quả thực khiến Triển Chiêu càng hoảng sợ.

Hắn đem Triển Chiêu ôm chặt vào lòng, cẩn thận như đang ôm một thứ trân bảo.

“Cậu cái tên Miêu Nhi ngốc này, đừng lại không biết chiếu cố bản thân như vậy chứ.”

Khuôn ngực Triển Chiêu không có gì che đậy bị ôm chặt dán sát vào ngực Bạch Ngọc Đường, cách bằng lớp áo bệnh nhân hơi mỏng của hắn, hơi ấm từ cơ thể, nhịp đập từ trái tim Bạch Ngọc Đường cậu đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Đáng ghét hơn là, một tay Bạch Ngọc Đường đang giữ chặt eo cậu, tay kia để sau đầu nhè nhẹ vuốt ve.

Đây căn bản không phải là cái ôm giữa hai người nam nhân, đây là cái ôm của tình nhân.

Lúc Triển Chiêu muộn màng nhận ra thì bắt đầu đẩy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng không cùng cậu dây dưa, để cậu tránh đi ra. Chỉ là giây tiếp theo, khuôn mặt gần trong gang tấc hôn xuống.

Triển Chiêu chấn kinh nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Đường ngày càng phóng đại trước mắt mình, sau cùng một thứ gì đó rất ấm áp dán chặt lên môi cậu.

“Mở miệng.”

“Không, Bạch… Ưm…”

Kết quả của việc muốn cự tuyệt là giúp Bạch Ngọc Đường càng thêm cấp tốc chiếm lấy, đầu lưỡi của hắn du tẩu càn rỡ trong miệng Triển Chiêu, hai tay giữ chặt cố định người trong lòng.

“Ưm, ưm… ưm…” Triển Chiêu kinh hoàng mở to hai mắt, hai tay dùng hết sức đẩy Bạch Ngọc Đường ra.

Bạch Ngọc Đường hài lòng nhắm mắt lại, hôn càng sâu hơn.

Hắn đã đợi gần một ngàn năm, sao có thể không hảo hảo đòi lại chứ.

Thảo nào không hề phòng bị cậu ấy, thảo nào không chút nghi ngờ mà tiếp cận cậu ấy, thảo nào tận trong tiềm thức muốn quan tâm cậu ấy. Dù đã quên rồi, nhưng sâu trong tiềm thức, vẫn nhớ rõ Miêu Nhi.

Cảm thấy Triển Chiêu đã ngừng giãy dụa, thân thể của người trong lòng cũng từ từ nhũn ra như sắp té ngã xuống đất, Bạch Ngọc Đường hốt hoảng, gấp gáp mở mắt, thì thấy Triển Chiêu đang ôm ngực, vẻ mặt thống khổ.

Gấp gáp dời môi, đem người giữ chặt vào lòng.

“Miêu Nhi, sao vậy, ngực đau sao?”

“Cậu, khụ khụ, cậu, khụ, khụ, điên rồi, khụ khụ.”

“Được được, tôi bị điên rồi.” Giọng điệu của Bạch Ngọc Đường mềm mại như đang dỗ hài tử, “Đau nhiều không, cậu đừng động lung tung, tôi gọi bác sĩ lại.”

“Không, không cần.” vừa nãy vì giãy dụa quá mức mà động vào vết thương, loại sự tình này sao có thể để người khác thấy chứ.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cậu ta vẫn như xưa, sợ nhất là gặp bác sĩ. Kiểm tra một chút miệng vết thương, xác thực không có việc gì. Bạch Ngọc Đường dùng lực đem người ôm đặt lên giường, cẩn thận thay cậu đắp chăn lên, “Trước tiên ngủ một giấc, cậu xem mắt cậu sắp thành mắt gấu mèo rồi.”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn hắn, vẫn không rõ người này sao lại đột nhiên làm ra những hành động kì quái như vậy, thay đổi lại còn nhanh như vậy.

“Bạch Ngọc Đường, cậu điên rồi sao?”

“Tôi không điên.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng sờ sờ tóc Triển Chiêu, “Có một số chuyện cậu không nhớ, tôi sẽ từ từ kể cậu nghe, giờ cậu hảo hảo nghỉ đi, ha?”

Đại khái là thanh âm của Bạch Ngọc Đường rất có ma lực, hay cũng có thể là do cả một đêm mất ngủ khiến Triển Chiêu kiệt sức, Triển Chiêu nằm trên giường cứ thế vô tri vô giác ngủ mất.

Ngón tay Bạch Ngọc Đường vuốt tới vuốt lui trên hai gò má thon gầy của cậu, yêu thương mà thở dài, “Miêu nhi cậu, sao lại gầy như vậy chứ.”

Cúi người xuống, đặt một nụ hôn khe khẽ lên môi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đem chăn đắp lại thật kỹ, rồi chậm rãi mở cửa đi ra ngoài. 

Từ khu phòng bệnh nội trú đi ra, lấy ra điện thoại, bấm dãy số quen thuộc.

Sau hai tiếng chuông, điện thoại được kết nối, “A lô, Ngọc Đường.”

“Bội Bội, em quay về đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Vâng.”

Bạch Ngọc Đường cúp máy, hướng về phía bầu trời xanh thẳm thở dài, “Bội Bội, xin lỗi, chỉ là Triển Chiêu, anh không thể để cậu ấy lại chỉ có một mình.”

Triển Bội cúp máy, trên mặt là niềm vui không thể che dấu, Ngọc Đường chắc là nhớ cô rồi, nên mới gọi cô quay về.

Nụ cười trên mặt càng nở rộng.

Bội Bội hướng về thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, la lên, “Phục Sinh, tôi ngày mai sẽ về nước.”

Thân ảnh ấy trong nháy mắt cứng đờ.