[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 26



Nơi này ngoại trừ Triển Chiêu, hắn chưa từng mang ai khác đến.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái lỗ to trên mái nhà, trong lòng có chút không dễ chịu.

Bội Bội cuối cùng cũng bị hắn đuổi đi xa, nhưng Miêu Nhi lại không chịu thân cận hắn. Những kẻ nịnh bợ dối trá trên thương trường khiến người ta thật sự quá mệt mỏi, với tính cách cương trực của Miêu Nhi, cậu ấy làm thế nào mà vượt qua được.

Ai, tối nay làm bạn với trời sao, để Bạch Ngọc Đường ta giữa trời giữa đất hoàn toàn buông lỏng một lần vậy.

Cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn nhìn, nhắm mắt lại, ngày mai lại là một ngày hoàn toàn mới.

Mà tại cùng một thời không (*thời gian và không gian), ở một nơi khác, Triển tiểu miêu luôn được Bạch Ngọc Đường tâm tâm niệm niệm cũng không được thanh nhàn. Khoảng thời gian trước hồn vía luôn để trên mây, kết quả trực tiếp là một đống văn kiện quan trọng chất cao cần trả lời. Cậu rất mệt, nhưng lại không đi được.

Mà ngoài chuyện này, cậu còn phải quan tâm đến một người.

Bạch Ngọc Đường.

Đương gia Bạch thị Bạch Cẩm Đường cậu đã gặp qua vài lần, là một nhân vật thành công phong thần tuấn tú, giờ nghĩ lại, vầng trán có chút giống Bạch Ngọc Đường. Vốn việc Bạch Ngọc Đường bị tấn công đã khiến cậu rất hoài nghi, mà sau đó Bạch Ngọc Đường lại nghỉ việc tại Triển thị để gia nhập Bạch thị, ít nhiều đã khiến cậu hiểu rõ.

Có thể hắn là con riêng của gia đình có tiền, cuối cùng đã được nhận thức quay về tổ tông.

Đây cũng là việc tốt, cùng Bội Bội coi như môn đăng hộ đối.

Chỉ là cậu vẫn không an tâm.

Bạch Ngọc Đường là do một tay cậu dạy dỗ, tuy hắn xác thực rất thông minh, những thứ mới chỉ cần một chút thời gian sẽ có thể nắm vững, nhưng trên thương trường thì vẫn là người mới.

Đây lại là nơi biến hóa không ngừng, không phải là nơi chỉ cần có người đi trước giảng dạy và truyền kinh nghiệm là có thể tồn tại.

Triển Chiêu cậu, cũng phải trải qua bao lần tranh đấu sống chết mới từng bước từng bước đem Triển thị leo lên được địa vị như hiện nay.

Bạch Ngọc Đường lại là người hành động theo cảm tính. Có vài việc, hắn không nhịn được, cũng không muốn nhịn. Tình nguyện mặt đối mặt, thà đầu rơi máu chảy cũng muốn làm đến cùng.

Tình cảm mãnh liệt như vậy, cậu từ nhiều năm trước đã không còn.

Cậu hâm mộ, nhưng cũng rất sợ.

Vì vậy mới khống chế không được bản thân, phái người bí mật chú ý chặt Bạch Ngọc Đường.

Hắn thắng một trận, hung hăng chặn đường Triệu Tước, thủ đoạn lão luyện không giống người trẻ tuổi mới bước chân vào thương trường. Thậm chí hắn còn có thể nâng cao giá cổ phiếu của Bạch thị, ra chiêu hiểm muốn bức Triệu Tước chó cùng rứt giậu, đó cũng không phải thủ đoạn mà người nào cũng có thể nghĩ ra. Đã có lần, Triển Chiêu cảm thấy Bạch Ngọc Đường trước đây ở Thanh Long bang tuyệt đối không phải là tiểu lâu la vô hình. (Miêu Nhi, cậu nói đúng rồi, hắn xác thực là đại nhân vật, chỉ là cậu không biết mà thôi.) [câu này của tác giả nha]

Nhưng, cậu cũng nghe được mùi nguy hiểm.

Bạch Ngọc Đường tuy từ nhỏ đến lớn đều lăn lộn đấu đá trên giang hồ, nhưng lại được mấy ông anh bảo hộ quá tốt, những kẻ hắn đối mặt, bất luận là người tốt hay kẻ xấu, đều là trực tiếp biểu lộ ra, kẻ tiểu nhân rất nhiều, nhưng ngụy quân tử lại rất ít.

Mà Triệu Tước, chính là ngụy quân tử trong ngụy quân tử.

Bạch Ngọc Đường làm vậy, tuy rằng thành công đem Thang Du, trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Tước, loại trừ, nhưng cũng đả thảo kinh xà, chỉ sợ sẽ kinh động khiến Triệu Tước cảnh giác. Triệu Tước lão già này rất khôn khéo, có khi việc này lại thành Bạch Ngọc Đường mở đường chạy cho lão.

Mà nói đi phải nói lại, thế lực của lão trải rộng bốn phương tám hướng như chân rết, nếu lão phản kháng, có thể khiến người ta muốn phòng cũng không phòng được.

Triển Chiêu nhu nhu huyệt thái dương đang đau đớn. Hơn nữa ông anh Bạch Cẩm Đường của hắn, cậu đã gặp qua, rõ ràng là người rất khôn khéo, lần này lại chuẩn bị sống chết mặc bây. Nói như vậy, Bạch Ngọc Đường chính là đang gặp nguy hiểm.

Trong mắt xuất hiện dáng cười cuồng vọng tự đại của người nọ, sao cũng không thể bỏ mặc. Vẫn chưa cân nhắc tỉ mỉ kết quả, đã lôi bản thân vào cuộc.

Thôi vậy, muốn chết thì cùng chết. 

Nhìn đống tài liệu kế hoạch chất cao ngất trên bàn, khóe miệng Triển Chiêu có chút co rút, trận chiến ác liệt này đã đánh thật rồi.

Chỉ là có người còn không để cho cậu yên.

Từ sau khi Bạch Ngọc Đường rời đi, Bội Bội không có phút nào là không tự kiểm điểm lại bản thân. Rốt cuộc là ở đâu có vấn đề, khiến Bạch Ngọc Đường thẳng thắn muốn chia tay với cô, có thể thật là do bản thân cô chưa đủ mạnh mẽ.

Không cam lòng, liên tiếp gọi điện cho Bạch Ngọc Đường, chỉ nghe được tiếng máy bận. Chạy đến khu nhà trọ Bạch Ngọc Đường vừa chuyển đến tìm, thông tin nhận được là người còn chưa trở về.

Hứa Phục Sinh cứ một mực theo sau cô, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

Sau cùng hết cách, đột nhiên nghĩ đến anh hai, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì không thể giải quyết cũng đều có anh hai.

Vì vậy giữa lúc đêm khuya yên tĩnh không người, Bội Bội vẫn gọi điện cho Triển Chiêu.

Cô biết điện thoại của Triển Chiêu trước giờ chưa từng khóa máy – vì cậu sợ người khác tìm không được mình. Quả nhiên, điện thoại vừa reng, đã nghe tiếng nhận cuộc gọi.

“Bội Bội, sao trễ vậy vẫn gọi điện?”

Hiện tại đã hơn mười hai giờ, bình thường giờ này Bội Bội đã sớm đi ngủ.

Nhưng cậu không nghe được tiếng trả lời của đối phương, Bội Bội còn chưa kịp nói, đã bật khóc lớn.

“Hu hu, anh hai, hu hu.”

“Sao vậy?” Chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường…

“Anh, Ngọc Đường, Ngọc Đường anh ấy không cần em nữa rồi.”

Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này tâm tình Bội Bội cực kỳ không ổn định, nói năng cũng loạn thất bát tao thành một nùi, cuối cùng không ra được điểm chính nào.

Triển Chiêu nghe xong như lạc trong sương mù, nhưng có thể khẳng định một điều, Bạch Ngọc Đường đã nói hết mọi chuyện, nhưng một chữ cũng không đề cập đến cậu.

“Đừng khóc nữa, em trước tiên bình tĩnh lại, ngày mai chúng ta tìm Bạch Ngọc Đường nói chuyện lại đàng hoàng, hiện tại trễ rồi, em vẫn còn ở ngoài sao? Em ở đâu, anh đi đón.”

Bội Bội còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã bị người giựt lại, “Triển đại ca, không có việc gì, hiện giờ em ở bên cạnh Bội Bội, chỉ là chúng em không cách nào tìm được Bạch Ngọc Đường, mà điện thoại cũng không gọi được. Không có việc gì đâu, em sẽ đưa Bội Bội về, anh đừng lo lắng.”

“Ừ, vậy làm phiền em rồi Tiểu Sinh.”

Cúp điện thoại, lại nghĩ thấy có gì đó không đúng, gọi điện cho Bạch Ngọc Đường, quả nhiên không ai bắt máy.

Hơn nữa vừa nãy hình như Tiểu Sinh có nói qua, bọn họ đã đến nhà Bạch Ngọc Đường nhưng căn bản là tìm không thấy người.

Hắn sẽ đi đâu cơ chứ.

Khó hiểu là, cư nhiên lại nhớ tới nơi kia. Sắc mặt Triển Chiêu có chút ửng đỏ, trầm tư thật lâu, vẫn đứng lên lấy áo khoác, ra ngoài.

Cảnh đêm trên đường rất đẹp, chỉ tiếc Triển Chiêu không có nhiều lắm tâm trạng, rất ít khi cậu lái xe nhanh như vậy, từ lần trước trở đi, giờ cậu toàn làm chuyện điên rồ.

Bạch Ngọc Đường có đúng hay không thật ở chỗ đó?

Hắn chia tay với Bội Bội, thật là vì cậu sao?

Đạp mạnh chân ga.

Tại sao sự tình lại phát triển thành như vậy?

Kết quả quả nhiên tìm thấy hắn trong căn nhà gỗ nhỏ, Triển Chiêu nhìn khuôn mặt ngủ say quá mức an tĩnh trong màn đêm của Bạch Ngọc Đường, lửa giận trong lòng cũng biến đâu mất.

Thôi bỏ đi, xem hắn trận này bận rộn như vậy, chắc mệt chết rồi, có cái gì ngày mai nói cũng được.

Đêm đã hơi lạnh, Triển Chiêu đem áo khoác cởi ra, đắp lên cho Bạch Ngọc Đường, sau đó ngồi vào xe đậu bên ngoài. Quá mức mệt mỏi, nhắm mắt lại, lát sau tựa vào ghế cũng mê man ngủ mất.

Có trời biết lúc tỉnh lại, khi Bạch Ngọc Đường thấy áo của Triển Chiêu đắp trên người mình, tâm tình đã kích động đến mức nào.

Việc đầu tiên làm là sờ sờ tấm áo, cảm nhận sự chân thực nơi tay.

Việc thứ hai làm, đương nhiên là chạy đi tìm Triển Chiêu.

Cũng may cậu nằm ở trong xe, từ cửa sổ hé mở nhìn vào, dễ dàng nhìn thấy cậu tuy ngủ nhưng cũng không được an ổn.

Miêu nhi ngốc này, có giường không ngủ, lúc nào cũng ủy khuất chính mình.

Nhưng cũng không dám dùng lực đánh thức người ta, nhè nhẹ vỗ vỗ cái đầu nghiêng qua một bên của Triển Chiêu, “Miêu Nhi, tỉnh lại, vào trong mà ngủ, nằm như vậy không thoải mái.”

Bị hắn lắc như vậy, Triển Chiêu chầm chậm mở mắt, theo ý của Bạch Ngọc Đường, mở cửa, sau đó mơ màng theo Bạch Ngọc Đường vào căn nhà gỗ nhỏ.

Nằm lên giường nhắm mắt lại, sau đó hoảng sợ bật người dậy, ánh mắt hoài nghi không chắc.

“Bạch Ngọc Đường.”

Đôi mày đẹp của Bạch Ngọc Đường nhíu lại, “Đã nói cậu gọi Ngọc Đường rồi, Miêu Nhi, cậu nhất định không thay đổi tâm ý sao?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, quyết định lẩn tránh vấn đề này, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Bội Bội hôm qua gọi điện cho tôi.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Đều nói rõ rồi, còn có Hứa Phục Sinh bên cạnh, tôi không nghĩ cô ấy lại đi dằn vặt cậu.”

Sắc mặt Triển Chiêu có chút không tốt, Bạch Ngọc Đường sờ trán cậu, quả nhiên do hôm qua mở cửa sổ xe nằm ngủ, bây giờ có chút phát sốt.

“Con bé rất lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường lại thở dài, “Nếu tôi hiện tại không nói, đợi đến lúc cô ấy mặc áo cưới, lúc đó chỉ tổn thương cô ấy sâu hơn.”

Lời Bạch Ngọc Đường nói cũng không phải không có đạo lý, Triển Chiêu cũng hiểu rõ điều hắn đã quyết định làm sẽ không có lý do thay đổi.

“Lại nói, hiện giờ còn có Hứa Phục Sinh bên cạnh, dù sao cũng sẽ không quá thương tâm. Miêu Nhi, cậu có biết vì sao tôi lại làm vậy không?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, lắc đầu, “Bạch Ngọc Đường, cậu vĩnh viễn không cần làm như vậy, giờ đây Bội Bội và cậu đã không còn quan hệ, vậy Triển gia chúng tôi cũng coi như không còn quan hệ với cậu.”

“Vậy sao?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, giữ chặt vai Triển Chiêu, hôn lên gương mặt cậu, “Vậy vì sao cậu lại đến?”

Sau đó chuyển xuống môi.