Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 14: Gặp mặt



“Nhị ca, ngươi về lúc nào a?” Minh Nhã vui vẻ nhào qua.

“Chúng ta đã về từ ba ngày trước, ba ngày trước khi các ngươi bước vào phạm vi thảo nguyên của Báo tộc, phỏng chừng sẽ không gặp phải phiền toái lớn gì nữa, ta cùng đại ca liền quay về, bằng không nếu chúng ta cùng về, người trong bộ tộc sẽ nghi ngờ.” Mặc Nhã ngồi xổm xuống, sờ sờ đỉnh đầu của tiểu đệ, đối với tiểu đệ này, Mặc Nhã rất là thương yêu.

“A cha cùng a sao đâu?” Minh Nhã hướng bên trong cánh cửa nhìn thoáng qua, tựa hò không có ai cả.

“A sao ra ngoài lấy rau dại, bọn a cha thì cùng đi theo.”

“Bọn a cha cũng thực là,” Minh Nhã lắc đầu thở dài, nói thêm “đã nhiều năm như vậy, còn sợ a sao chạy sao? Còn muốn mỗi ngày đi theo. Không hiểu.”

“Ngươi tương lai sẽ hiểu.” Không phải sợ người chạy, chính là không nỡ rời.

“Đúng rồi, nhị ca, ta đã đem giống cái của chúng ta quay về.” Minh Nhã rất nhanh rời đi lực chú ý, tiểu móng vuốt vỗ vỗ tay nhị ca, ý bảo y nhìn phía sau.

“Ta đã thấy.” Mặc Nhã gật gật đầu, ánh mắt của giống cái kia từ nãy tới giờ còn chưa rời khỏi người y, tuy Mặc Nhã biết bề ngoài của mình không tồi, rất được giống cái thích, nhưng là giống cái to gan lại trực tiếp như vậy khiến y phi thường mới mẻ.

Thanh niên cường tráng kia ghé lỗ tai hắn nói tạm biệt, Lôi Tấn dù sao cũng nghe không hiểu, hơn nữa mỹ nhân trước mắt dung mạo thực hợp khẩu vị của hắn, ma quỷ cũng muốn nhìn gần gương mặt kia hơn là lắng nghe người trẻ tuổi kia nói cái gì, dù rằng Lôi Tấn cũng phải thừa nhận người kia quả thực không tệ, ít nhất còn dẫn đường cho bọn hắn

Xem tiểu tử kia cùng thanh niên vô cùng thân thiết, chẳng lẽ đây chính là chủ nhân của nó, đây là chỗ ở trước kia của tiểu tử kia, trách không được tiểu tử kia lại biết đường, dọc theo đường đi còn muốn dẫn hắn tới chỗ này.

Bất quá như vậy cũng tốt, gần quan được ban lộc, dọc theo đường đi đã cùng tiểu tử kia quen thuộc như vậy, nhân cơ hội này nói với chủ nhân của nó ở nhờ một thời gian ngắn, hẳn sẽ không bị từ chối đi?

A? Mỹ nhân nhìn qua, đôi mắt hoa đào của Lôi Tấn nhíu nhíu, đôi môi mỏng cong lên vẽ lên một nụ cười đầy hấp dẫn, giống như vô ý sờ soạng vạt áo bên dưới của y phục, cảm thấy có chút bồn chồn, hẳn là không bị bẩn đi, đáng chết, biết vậy lúc ở bờ sông, thì dừng lại một ngày để tắm giặt rồi, bởi vì mấy ngày liên tục chạy, quần áo da thú lại khó giặt sạch, dọc đường hắn đã rất cẩn thận để giữ cho quần áo này sạch sẽ, thế nhưng đã lâu như vậy chưa tắm rửa, khó tránh không có mùi vị. Lần đầu gặp mặt đã lưu cho người ta ấn tượng không tốt, sau này khó mà tiến triển a.

Lôi Tấn lâm vào suy nghĩ ảo não của bản thân thế nên khi vừa ngẩng đầu, người thanh niên kia không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn, chân chính nhìn thẳng vào đôi ngươi màu lục kia, sâu thẳm mà tĩnh lặng, lạnh lùng lại tươi sáng, giống như mặt hồ u lục yên tĩnh dưới ánh trăng lung linh đêm hè, tại sao lại có thể có một đôi mắt như vậy? Bất quá ở trên một tướng mạo tuấn tú như vậy lại thấy thực thích hợp, hắn giống như người ở thôn nhỏ trên đảo, nghĩ cho dù có là Lôi Tấn đời trước có nhìn thấy trên điện ảnh những quý tộc Châu Âu của xã hội thượng lưu tinh xảo mà tao nhã, Lôi Tấn bản thân vẫn duyệt vô số mỹ nhân cũng không thể không ngẩn ngơ.

Mặc Nhã đột nhiên khẽ cười ra tiếng, ngày đó lúc bọn họ luôn bám theo sau, giống cái này lúc tỉnh táo thường rất hung hãn, hiện tại như thế nào lại ngơ ngác rồi.

Lôi Tấn lúc này mới khôi phục tinh thần, khó thấy bên tai có chút đỏ hồng khả nghi, nhiều năm qua da mặt Lôi Tấn vẫn tự xưng là dầy, ngay cả lần đầu cùng nữ nhân lên giường, da mặt hắn cũng không hâm nóng nên được tí nào, không nghĩ tới tới cái địa phương kì lạ này, da mặt lại có xu thế mỏng đi, còn có mấy lời so sánh rách nát vừa rồi là sao? Cái gì hồ nước dưới đêm trăng? sẽ không phải bởi vì thời gian ở bên người đàn bà Liễu Tư kia quá dài, mà ngay cả cái tật nói mấy câu buồn nôn này hắn cũng đã học được đi? Nữ nhân tên Liễu Tư này ở sau lưng là một người vô cùng thoải mái, nhưng trước mặt lại thích giả bộ hình tượng nữ văn nghệ sĩ thanh cao, hơi một tí thì ở trước mặt hắn ngâm thủ thơ, niệm niệm vài đoạn văn vẻ, đương nhiên phần lớn thời gian hắn đều lăn ra ngủ, hắn nghe cũng đâu có hiểu, ngẫu nhiên có vài lần miễn cưỡng nghe hết, cũng không biết khi nào thì nghe thấy cái câu hồ nước này

Mặc Nhã nâng cằm hắn lên, đây là lần đầu tiên tại thời điểm giống cái này thanh tỉnh mà lại gần đánh giá hắn, thực sự mê người, đặc biệt bộ dáng cười xấu xa vừa rồi, thực sự là kích thích dục vọng của thú nhân giống đực mà. Y vừa rồi thiếu chút nữa đã không kiềm chế được

Y vẫn còn nhớ rõ, lúc đầu lưỡi của tiểu đệ cùng hai tay của đại ca tiền hậu giáp kích (trước sau cùng tới), thân thể này ở trong ngực y mà vặn vẹo, rên rỉ, lần lượt lên cao trào, y lúc ấy chính là hung hăng cắn nuốt lấy miệng hắn.

Ngón tay thon dài của Mặc Nhã vuốt ve đôi môi non mềm của giống cái bọn họ.

Đây là cái loại tình hình gì? Không phải hắn muốn câu mỹ nhân trước mặt này sao? Như thế nào hắn lại có cảm giác mình ngược lại mới là người bị đùa giỡn? Hơn nữa đến gần rồi, hơi thở người này khiến hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết? Không có khả năng a, hắn mới tới thế giới này có nửa tháng, người gặp qua có thể đếm trên đầu ngón tay, là mấy người lần trước tặng hắn quần áo, người này hắn xác định chưa từng gặp, hơn nữa nếu đã gặp thì với tướng mạo xuất sắc như vậy, hắn sao không thể nhớ rõ.

Bất quá cái cảm giác này có phaỉ quá kì diệu hay không, Lôi Tấn lặng lẽ lui từng bước về sau, lại đụng phải một lồng ngực kiên cố khác, trên thắt lưng lại có thêm một cái tay vòng qua.

“Giống cái xinh đẹp mê người của chúng ta nhanh như vậy đã tới nhà sao?” Lôi Tấn nghe thấy từ phía sau một thanh âm trầm thấp có từ tính nói chuyện.

Lôi Tấn quay đầu lại, trực tiếp muốn kiếm một cái góc nào đó quay mặt vào mà rên rỉ, rốt cuộc là tới nơi nào a? Nam nhân nơi này không chỉ có vóc dáng cao hơn hắn, tướng mạo mỗi người lại rất tuấn mỹ. Thanh niên vừa rồi không nói, người phái sau này, là một mỹ nhân tóc vàng mắt tím, là màu tím cỡ nào thần bí a, lông mày trường kiếm đẹp cỡ nào a. Lôi Tấn nhìn phía trước lại ngó phía sau. Đều là những mỹ nhân rất xuất sắc rất tuấn mỹ, Lôi Tấn tỏ vẻ muốn đấm ngực dậm chân muốn hộc máu, như thế này bảo hắn phải lựa chọn sao a? (ôm cả về là được)

Đều chọn sao? Bất quá, xem thể trạng hai người, hắn có thể ứng phó không? Lôi Tấn ngấm ngầm khoa tay múa chân bản thân chỉ cao tới bả vai người ta, thân thể so với người ta cũng nhỏ hơn, người ta chỉ cần một cái tay đã ôm trọn eo hắn. Nghĩ nghĩ, hay là đừng ôm cái ảo tưởng này.

Bất quá nghĩ tới đây, người này muốn ôm hắn tới lúc nào nữa chứ.

“Uy, huynh đệ, hẳn là được rồi đi?” Lôi Tấn vỗ vỗ cánh tay ý bảo y buông ra, hắn thích ôm mỹ nhân, nhưng không có nghĩa là thích bị mỹ nhân ôm vào ngực, rất quái dị, có loại ảo giác ngược đời

“đại ca, ngươi về rồi?” Minh Nhã nhìn thấy đại ca của mình vào cửa, liền từ trong nhà chạy lại.

Hi Nhã thuận thế buông Lôi Tấn ra, cười tủm tỉm nhìn tiểu đệ của mình hỏi “Minh Nhã, ba ngày nay có thuận lợi không?”

Minh Nhã gật đầu, còn nói “Nhưng có một chút khát, chúng ta ba ngày nay chưa có một giọt nước nào.”

Kỳ thực thôn của họ cùng gần con sông, lấy tốc độ của mọi người trong Báo tộc, một ngày có thể qua lại đến vài lần, nhưng Minh Nhã bận tâm tới thân thể giống cái, nên chậm rãi quay trở về.

“Không nói sớm.” Mặc Nhã gõ gõ đầu y, lại liếc nhìn giống cái của họ một cái, môi nhìn đúng là không còn hồng nhuận

Lôi Tấn nghĩ thầm, chẳng lẽ trên miệng mình có gì? Vì cái gì y nhìn mình chằm chằm vậy?Lôi Tấn theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm khoé miệng, thành công làm cho hai người cũng một đầu thú nhỏ tối sầm ánh mắt.

Lôi Tấn uống tới chén nước thứ ba mới dừng lại, không cần hoài nghi, thực sự là ba bát lớn, ba cái chén gỗ từng cái ước chừng to bằng cái mặt Lôi Tấn, Lôi Tấn thoải mái thở ra, nhân sinh viên mãn, thật sự là mát mẻ lại ngọt lành

Nếu cho hắn thêm một cái giường để hắn hảo hảo ngủ một giấc thì càng tốt.

Tiểu tử kia lại nhảy vào nằm trong ngực hắn.

Bọn họ hiện tại đang ngồi trên ghế đá dưới đại thụ trong sân, bên cạnh còn có một cái bàn đá lớn hình tròn, người ở đây thực sự là hào phóng, cái gì làm ra cũng lớn như vậy, phòng ở cao lớn dị thường, bát để uống nước cũng dị thường to, hợp với cái bàn dị thường lớn, phỏng chừng để hắn nằm trên đó cũng được đi, Lôi Tấn sờ sờ tiểu tử không ngừng vặn vẹo trong ngực hắn, tiểu tử này rõ ràng đã tìm thấy chủ, còn thích oa bên cạnh hắn, hơn nữa chủ nhà này đối với nó cũng phi thường tốt, ngay cả bát uống nước của tiểu tử kia cũng là cùng một kiểu với chủ nhân.

“Đại ca, ta không thể biến thành hình người sao, giống cái của chúng ta cũng không biết đến ta?” Giống cái của Minh Nhã không nhìn Minh Nhã, chỉ nhìn chằm chằm đại ca cùng nhị ca.

“Không được, a sao nói, ngươi vừa mới trưởng thành, tuy rằng đã rèn luyện kinh nghiệm trở về, thế nhưng hiện tại bảo trì hình thú đối với thân thể ngươi có lợi hơn.” Hi Nhã cự tuyệt (Thực không?)

“nhưng mà…” Minh Nhã chưa từ bỏ ý định.

“Minh Nhã nghe lời, đêm nay chúng ta để cho giống cái ngủ chung với ngươi trước.” Mặc Nhã trấn an.

Minh Nhã lập tức hưng phấn gật đầu

Lôi Tấn không hiểu họ đang nói gì, đành phải ra vẻ thực nhàn rỗi bưng nước lên bên miệng nhấm nháp, hoàn toàn không biết, bản thân đã bị người phân chia tốt lắm

“Shit!” từ phía cửa truyền tới một thanh âm không kiên nhẫn.

“Đồng bào!” Lôi Tấn vừa nghe, lập tức nhảy dựng.