Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý

Chương 14: Tiểu Thư Sinh giục thay thuốc



Edit: Thanh Từ

Beta: Maria, Amin



Yến Tri An cũng không ở lại thủ đô lâu, mùng 6 cô đến nơi, điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ, đi dạo cùng Quý Thanh Lâm nửa ngày, mùng 8 thì thu dọn hành lý, ngồi máy bay quay về An Thành.

Quý Thanh Lâm tiễn cô ra sân bay, chỉ là anh vẫn không nỡ để cô đi, nhưng cũng không giữ được người ở lại.

Ngày mùng 8 bệnh viện đã bắt đầu đi làm lại, cô đã nghỉ dài hơn một ngày rồi.

Vừa đi làm, bệnh viện đã rất bận rộn, Yến Tri An ở khoa cấp cứu cũng bị gọi đến giúp, xử lý đủ các loại bệnh nhân khác nhau.

Bận rộn cho đến một giờ mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.

Cô lấy cơm xong, nhìn một vòng, chuẩn bị tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy Thẩm Quân đang nhiệt tình vẫy tay với cô.

Thẩm Quân: “Bên này, bên này.”

Yến Tri An chỉ đành ngồi xuống, lúc đi qua mới phát hiện, ngồi bên cạnh Thẩm Quân còn có một người khác.

Yến Tri An: “Đàn anh, bác sĩ Giang.”

“Không cần xa lạ như thế, Tri An, cô gọi tôi là Giang Trì được rồi.”

Yến Tri An cười gật đầu.

Lúc cầm đũa dùng cơm, ánh mắt của hai người nhìn lên tay cô.

Thẩm Quân: “Đàn em, tay em bị thương à?”

“Không cẩn thận va phải thôi.”

“Bôi thuốc chưa?”

Giang Trì cũng quan tâm hỏi: “Em cần thuốc gì, lát nữa tôi mang qua cho em.”

Yến Tri An nhớ đến chuyện hôm qua Quý Thanh Lâm nhét thuốc vào trong tay cô rồi xoay người chạy mất, bất giác cười nhẹ: “Không cần đâu, tôi có rồi.”

Giang Trì chỉ đành thôi.

“Mau ăn cơm đi thôi, nguội rồi thì không ngon nữa.”

Sau khi ăn xong, vừa trở về văn phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại của Yến Tri An lại đổ chuông.

Cô lấy điện thoại ra, người gọi đến là Quý Thanh Lâm, cô nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười.

Cô nhận điện thoại.

Giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Cơ thể Quý Thanh Lâm không khỏe, Yến Tri An biết rõ thói quen ngủ trưa của anh.

Tai Quý Thanh Lâm hơi nóng, ho nhẹ: “Muốn gọi điện thoại cho ngài.”

“Bây giờ đã gọi rồi, có thể đi nghỉ rồi chứ?”

Quý Thanh Lâm: …

“Tôi vẫn chưa trò chuyện với ngài mà.”

Giọng nói hơi nhỏ, như một tiếng thì thầm khiến Yến Tri An không nhịn được cười thành tiếng.

Tiếng cười lanh lảnh lại sảng khoái khiến cả tai và gương mặt Quý Thanh Lâm đều đỏ lên.



“Ân nhân!”

Qua một lúc, Yến Tri An mới dừng cười: “Vậy tôi trò chuyện với anh là được rồi.”

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười rơi vào trong lòng Quý Thanh Lâm.

Trong lòng anh như có một con nai con đang chạy loạn, Quý Thanh Lâm vuốt đôi tai bỏng rát của mình, lại không chờ được mà nói: “Được.”

“Hôm nay anh đã làm gì thế?”

“Tôi đến nhà bạn của ông nội chúc tết, vừa về lúc trưa.”

Hai người anh một câu, tôi một câu, chia sẻ của sống của nhau, đơn giản bình thường nhưng lại vô cùng ăn ý.

Cho đến khi Yến Tri An nghe được tiếng ngáp của Quý Thanh Lâm, bảo anh đi nghỉ ngơi thì hai người mới ngắt điện thoại.

Yến Tri An: “Sắp quá thời gian anh nghỉ ngơi rồi, mau đi nghỉ đi.”

“Ừ ừ, ân nhân phải nhớ, đừng quên thay thuốc đó.”

“Biết rồi, nghỉ ngơi đi.”

Ngắt điện thoại, Quý Thanh Lâm không kìm được vui vẻ, nụ cười rạng rỡ tràn ngập.

Anh vừa xoay người thì đối diện với một đôi mắt to long lanh.

Cũng không biết Bé Nho đi vào từ lúc nào, anh chuyên tâm nghe điện thoại, không chú ý đến.

Quý Thanh Lâm đi đến bên cạnh Bé Nho, cong eo, xoa nhẹ đầu bé: “Không đi ngủ trưa à sao lại đến đây?”

Bé Nho lanh lợi đáp: “Bố bảo con đến nghe chú kể chuyện~”

Bé chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Chú, chú với thím nói điện thoại xong chưa ạ? Bây giờ có thể kể chuyện cho Bé Nho chưa ạ?”

“Khụ khụ!”

Lời nói khiến người khác ngạc nhiên của đứa nhóc này khiến Quý Thanh Lâm lập tức nghẹn họng, không kìm được ho dữ dội.

“Ai, ai dạy cháu thế?”

“Dạy Bé Nho điều gì ạ?”

“Vừa nãy, tiếng “thím” đó.”

“Bố nói thím là cô gái chú thích, vì vậy mới gọi là thím đó ạ.”

Cô gái mình thích?

Nụ cười trên mặt Quý Thanh Lâm nhạt đi đôi chút, đôi mắt chứa đầy buồn phiền.

Anh thích cô, nhưng lại không biết cô có thích anh không.

Nếu như cô không thích, nếu như sau này cô có người mà cô thích, vậy anh…

Quý Thanh Lâm suy nghĩ linh tinh, vừa nghĩ đến Yến Tri An bị người khác ôm vào trong ngực, cười với người khác, trên miệng mang theo nụ cười vô tư trêu đùa với người khác thì lòng anh lại đau nhói như bị kim đâm.

Cảm giác nghẹt thở không thể chịu nổi đè lên người anh.

Gương mặt Quý Thanh Lâm trở nên trắng hơn.

“Chú ơi?”

Giọng nói non nớt của Bé Nho gọi cảm xúc của Quý Thanh Lâm quay về.

Quý Thanh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn đang nghi ngờ của bé Nho, anh miễn cưỡng cười: “Bé Nho ngoan, mau đi ngủ thôi, chú cũng phải đi nghỉ rồi.”



Bé Nho rất hiểu chuyện gật đầu, cũng không dính lấy bắt anh kể chuyện: “Chú ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Quý Thanh Lâm đi ra từ phòng bé, anh thở ra một hơi nặng nề.

Nghĩ đến Yến Tri An đến thủ đô chơi cùng anh nửa ngày, chắc là do anh nghĩ nhiều.

Sẽ không có người khác.

Quý Thanh Lâm đi về phòng mình.

Quý Thanh Lâm đáng lẽ phải đi ngủ, nhưng lại nằm trằn trọc trên giường, không hề buồn ngủ.

Trong đầu bị Yến Tri An chiếm giữ, khiến anh khó mà vào giấc.

Một lúc lâu sau, Quý Thanh Lâm cuộn tròn cơ thể, run rẩy giơ tay lấy điện thoại ra.

Mở ra giao diện trò chuyện với Yến Tri An, chậm rãi kéo lịch sử trò chuyện.

Lịch sử trò chuyện không nhiều, cũng ngắn gọn, đa số đều là các chủ đề đơn giản.

Anh kéo đến trên cùng, đoạn ghi âm hai giây đó khiến mặt Quý Thanh Lâm đỏ lên, anh cho rằng bản thân làm việc này rất xấu hổ, nhưng anh lại không kiềm chế được.

Đại não không khống chế được mà nhớ cô, nhưng anh lại không dám làm phiền.

Quý Thanh Lâm đỏ mặt, mở voice chat ra.

“Ngủ ngon, Tiểu Thư Sinh.”

Một câu ngắn gọn, Quý Thanh Lâm nghe đi nghe lại không dưới trăm lần.

Trái tim lo lắng được vỗ về, anh nắm chặt điện thoại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày 15.

Hết ngày 15 thì có thể coi như đã hết tết.

Người nhà họ Quý tập hợp cùng nhau ăn một bữa cơm ngày Nguyên Tiêu rồi cũng chuẩn bị quay về.

Quý Thanh Lâm theo bố mẹ, ăn xong bữa trưa thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Quý Vận nhìn hành động vội vàng của em trai, mở miệng nói: “Năm nay không chơi cờ với ông nội nữa à?”

Quý Thanh Lâm từ nhỏ đã trầm tính hơn bạn bè đồng trang lứa, vì vậy anh càng có thể ở cùng với ông nội.

Những năm trước, vào lúc này, anh đều chơi cùng ông nội hai ván cờ rồi mới đi sắp xếp hành lý.

Giọng nói non nớt của Bé Nho đang cầm búp bê mới mua bên cạnh vang lên:

“Chú vội vàng quay về gặp thím đó ạ.”

Quý Thanh Lâm: “…”

Sau cuộc điện thoại bị Bé Nho nghe thấy hôm đó thì đứa nhóc này ngày nào cũng treo chữ “thím” trên môi.

Mấy người Quý Vận cười lên.

“Bé Nho của chúng ta cũng biết thím hả.”

“Bé Nho biết, thím là người mà chú thích.”

Quý Thanh Lâm thẹn quá hóa giận: “BÉ NHO!”

Hết chương 14!