Lan Trạch quay lại sân nhỏ một mình, do bị đánh dấu vắng nên cả người em cứ hơi ủ ê. Sau khi trở về, em thắp một ngọn nến trong phòng mình, chờ đến tận khuya vẫn chẳng thấy tiểu hầu gia họ Nguyễn kia về, thế là em rửa mặt đi ngủ.
Buối tối hôm ấy có kha khá người vắng mặt, Lan Trạch không để tâm lắm, hôm sau lớp học sôi nổi hơn nhiều, Lan Trạch ôm giấy bút nghiên mực sang, vẫn chả thấy bóng dáng Nguyễn Vân Hạc đâu.
Em đặc biệt chọn chỗ ngồi phía cuối, là thư đồng dĩ nhiên không thể ngồi lên đằng trước, chỗ này có thể nhìn rõ chữ tiên sinh viết, nghe được bài giảng, xung quanh rất yên tĩnh.
Có điều hôm qua thì yên tĩnh, giờ em đến nơi đã có mấy thiếu niên ngồi ở hàng cuối rồi, em nhìn lướt qua, các thiếu niên cài quan ngọc, quần áo đang mặc đều là tơ lụa thượng hạng, chắc hẳn là quý tộc thế gia.
Ở lớp học rất dễ phân biệt thân phận, trông cách ăn mặc và khí thế là biết.
"Sao Nguyễn thế tử vẫn chưa về, tối qua bọn họ chơi đến mấy giờ thế... Không đến tiết sáng nay luôn à?"
"Tiết sáng nay có điểm danh, tháng này cậu ta đã vắng ba lần rồi, đến lúc mách sang chỗ lão hầu gia chắc sẽ được mời xơi roi đấy."
"Nguyễn thế tử sợ gì bị đánh, ra cả chiến trường rồi còn sợ cái này chắc."
Mấy thiếu niên hi hi ha ha, rồi Lan Trạch phát hiện ra có ánh mắt dừng lại ở mình, tiếng bàn tán thấp xuống.
"Kia là... mới đến à?"
"Nghe nói là thư đồng đốc chủ đại nhân sắp xếp cho Nguyễn thế tử... Ban đầu Nguyễn thế tử chạy sang phủ đốc chủ suốt còn gì, ngài ấy có chiêu trị Nguyễn Vân Hạc nhất."
Lan Trạch còn đang sốt ruột trong lòng, em không muốn bị đánh dấu vắng nữa, mà giờ em còn chẳng thấy được cái mặt Nguyễn Vân Hạc đâu.
Một khắc trước khi vào tiết học sáng, có thêm mấy thiếu niên đi vào.
Cầm đầu là thiếu niên tóc đen mắt đen, áo khoác dài màu đen khoác qua loa vào người, gương mặt anh tuấn, lông mày nghiêng xéo chạm tóc mai, ngón tay trắng lạnh kẹp một cuộn sách, con ngươi màu đen hơi híp, đang lắng nghe thiếu niên bên cạnh nói gì đó.
Thiếu niên bên cạnh sàn sàn với cậu ta, cả hai đều rất cao, vừa đến gần Lan Trạch đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Ấn tượng của em về đàn ông uống rượu không tốt đẹp gì sất.
Tầm mắt Lan Trạch lướt sang một lượt, không biết đâu là Nguyễn Vân Hạc.
Mãi đến lúc thiếu niên đi đầu ngồi vào chỗ trống đằng sau em, người bên cạnh gọi một tiếng "Nguyễn thế tử", thì Lan Trạch biết rồi.
"Nguyễn thế tử, tối qua mọi người chơi muộn thế à? Gặp được hoa khôi chưa?"
Thiếu niên phía sau đã nằm bò ra bàn ngủ rồi, "ừm" đại một tiếng, tương đối lấy lệ.
Buổi tối hôm qua tiên sinh giao bài tập, bài tập là ôn trước nội dung sẽ học hôm nay. Lan Trạch bỏ lỡ mất nửa tháng, giờ đã giảng xong Tam tự kinh, hiện tại sẽ giảng sang phần Thi kinh.
Em không hỏi được ai, cái gọi là tự mình ôn trước chẳng qua chỉ là đọc trước hai lần, dĩ nhiên đọc không hiểu gì.
Tiên sinh ngồi trên bục giảng bắt đầu điểm danh, bình thường tên thư đồng sẽ được đọc ngay sau tên chủ tử.
Lúc đọc đến Nguyễn Vân Hạc, người đằng sau không phản ứng gì, Lan Trạch cũng thấp thỏm theo, sợ tiên sinh không vui sẽ ghi vắng luôn.
May là tiên sinh chỉ nhìn một cái, rồi đọc tiếp tên Lan Trạch.
"Lan Trạch." Tiên sinh gọi.
Lan Trạch ngoan ngoãn đáp một tiếng "Có ạ", giọng không to không nhỏ, đảm bảo tiên sinh nghe thấy được, không đến nỗi có ấn tượng xấu về em.
Giọng nói thiếu niên mềm dính vang lên đằng trước cứ như mèo con. Nguyễn Vân Hạc đã quen nghe cái loại giọng này, kiểu giọng chỉ luyến đồng ở lầu rượu mới có, thế là cậu ta nâng mí mắt lên nhìn một cái.
Hình ảnh đập vào mắt là một đoạn cổ mảnh khảnh trắng nõn. Sống lưng thiếu niên gầy gò, ngồi cực kì ngay ngắn, chỉ trông thấy một phần góc mặt nghiêng, mặt mũi như tranh vẽ, gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, răng trắng môi đỏ, dường như cảm giác được tầm mắt của cậu ta, đôi con ngươi trong veo liếc sang với ánh mắt có vẻ đề phòng.
Lan Trạch vô tình chạm mắt với Nguyễn Vân Hạc, gặp phải đôi con ngươi màu trà tựa hổ phách, có lẽ vì thấm đượm cái hoang dã biên quan nên cảm giác như chim ưng nơi thảo nguyên, khí thế lười nhác nhưng lại mãnh liệt, thế là em dời mắt đi ngay lập tức.
Thực ra sự việc hôm qua làm em hơi bực mình, không muốn để ý bợm rượu lắm.
Suốt buổi sáng, Lan Trạch tập trung nghe tiên sinh giảng bài, tuy không hiểu được mấy nhưng tan học cái là em chạy ra gặp tiên sinh luôn.
Trước khi đi học Tạ Cảnh Đình dặn em đừng gây họa, em không muốn mình bị ghi tên vào danh sách vắng mặt.
"Tiên sinh, hôm qua là ngày đầu tiên tôi đến trường, không biết Nguyễn thiếu gia ở đâu, có thể xóa tên khỏi danh sách vắng không ạ?" Lan Trạch hỏi.
Tiên sinh nửa hé mắt, nói với em: "Đương nhiên không thể, sau này cậu bảo cậu ta lên lớp đàng hoàng, nếu cả tháng cậu ta không vắng nữa thì đến cuối tháng có thể bớt một lần đấy."
Lan Trạch dừng chân, thế này cũng bằng không hỏi, làm sao mà em quản lí được Nguyễn Vân Hạc.
Em hơi ủ rũ quay trở lại lớp học, nhớ ra thân phận mình là thư đồng cho Nguyễn Vân Hạc, cả sáng đến giờ chưa nói với đối phương câu nào, đúng là không hợp quy tắc cho lắm.
Lan Trạch nhớ rõ thân phận người làm của mình, em đã chuẩn bị trước đồ ăn trưa, để trong tay nải em luôn mang theo bên mình.
Phần ăn chuẩn bị cho Nguyễn Vân Hạc khá đắt, bản thân em thì ăn đơn giản thôi.
Nguyễn Vân Hạc với mấy thiếu niên đang ở trong đình nghỉ, lớp họ tan khá sớm, hình như hội này đang đợi ai, các lớp cấp cao hơn vẫn chưa tan.
Lúc trở lại phòng học, Lan Trạch phát giác ra rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn mình, khi em bưng đồ ăn đến chỗ Nguyễn Vân Hạc thì tầm mắt càng rõ rệt hơn, có người còn huýt sáo.
Em hơi mím môi, chú ý thấy ánh mắt Nguyễn Vân Hạc cũng đang nhìn theo, khi em đến trước mặt nhóm người thì tiếng xì xào ngưng bặt.
"Nguyễn thế tử, tôi là thư đồng đốc chủ sắp xếp cho thế tử, đây là đồ ăn chuẩn bị cho thế tử, chốc nữa thế tử định đi sang chỗ khác ăn ạ?"
Lan Trạch bê chỗ đồ ăn, em đứng yên tại chỗ, con ngươi phản chiếu bóng người Nguyễn Vân Hạc.
"Gương mặt này... làm thư đồng cho thế tử có thiệt thòi không nhờ."
Có kẻ đứng cạnh chế nhạo một câu, nước Ngụy thịnh hành nam phong, đặc biệt là sau khi hoàng đế họ Kê triều trước cưới nam hậu thì dân gian lại càng cởi mở.
Ánh mắt Nguyễn Vân Hạc dừng lại chốc lát ở gương mặt Lan Trạch, giờ mới lên tiếng, "Không cần chuẩn bị đồ ăn cho ta, ngươi để lại mình ăn là được."
Đúng một câu thế thôi, xung quanh có thiếu niên cười nhạo một tiếng, vì vậy mà mặt Lan Trạch đỏ bừng lên, em hơi lúng túng, không biết là do phần ăn em chuẩn bị nghèo nàn quá hay do Nguyễn Vân Hạc có kế hoạch khác.
Tiếng trống gõ vang lên, theo đó các lớp khác cũng tan học, không biết ai gọi một câu "Mạnh huynh", đám Nguyễn Vân Hạc đều rời đi hết.
Chỉ còn mình Lan Trạch ở chỗ cũ.
Lan Trạch tự bưng đồ ăn về, chẳng còn ai ở trong lớp, có mỗi em ở lại đây.
Em không nỡ vứt đồ ăn đi, thế là ăn cả hai phần, no căng đến độ hơi khó chịu.
Hai ngày tiếp theo Lan Trạch chẳng chạm mặt Nguyễn Vân Hạc là mấy. Ban ngày Nguyễn Vân Hạc nằm ngủ đằng sau, đến tối cái là không thấy bóng dáng, sáng hôm sau mới quay lại.
Cho dù hai người ở cùng một khoảnh sân, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mãi đến ngày thứ ba, hôm nay tiên sinh có việc ở nhà, đổi sang thầy giáo khác sang dạy thay, có loạt tiếng hò reo nho nhỏ vang lên chỗ mấy thiếu niên phía cuối lớp học.
"Ra uống rượu không?"
Tai Lan Trạch dựng lên, em nghe thấy Nguyễn Vân Hạc đồng ý, không kiềm chế được bắt đầu căng thẳng, cái gì phải đến rồi cũng đến.
Vốn dĩ em không muốn tiếp xúc gì với Nguyễn Vân Hạc hết, cứ không đụng phải nhau như mấy hôm nay là tốt nhất rồi, nhưng em không muốn thiếu điểm chuyên cần, đồng nghĩa với việc em phải nghĩ cách để Nguyễn Vân Hạc đừng trốn học nữa.
Lan Trạch âm thầm phỉ nhổ cái tên đề xuất đi uống rượu, tan học xong nhóm người Nguyễn Vân Hạc đi mất, em bèn đi theo phía sau.
"Thế tử." Lan Trạch gọi một tiếng, Nguyễn Vân Hạc ở đằng trước dừng chân liếc mắt nhìn lại, tận mấy thiếu niên bên cạnh cũng dừng theo, đều nhìn sang em.
Lan Trạch bị nhìn bắt đầu hồi hộp, em nhỏ giọng nói: "Thế tử đi đâu thế ạ? Tiết buổi tối tiên sinh sẽ điểm danh, thế tử đừng vắng mặt ạ."
Mấy thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ hứng thú, Lan Trạch vẫn chưa hề biết là dáng vẻ mình hiện giờ dễ khơi dậy lòng dạ xấu xa từ người khác nhất.
Nguyễn Vân Hạc chỉ vứt lại một câu "Tối rồi về", bỏ đi với nhóm người luôn.
Lan Trạch đứng yên tại chỗ, rõ ràng mấy người này đang đi về phía sân sau. Mấy hôm nay em đã nghe nói, khu sân này có cửa sau, chỉ cần đút lót ít bạc là ra ngoài được.
Em hơi ngần ngừ, chỉ do dự đúng một lát, em cất đồ của mình về chỗ, chỉ mới một lúc vậy thôi đã không thấy nhóm người đâu nữa.
Thị vệ ở sân sau thấy rõ ràng là em đi theo cùng hội, bèn nói với em: "Cậu tìm Nguyễn thế tử à? Thường ngày họ hay đến lầu Phượng Xuân nhất."
Lầu Phượng Xuân là chốn đốt tiền nổi danh kinh thành, khu này còn cách lầu Phượng Xuân một đoạn. Lan Trạch không mang nhiều tiền, em không có tiền đi xe ngựa, mất thời gian trên đường một lúc lâu, khi đến được lầu Phượng Xuân là đã hơn một khắc đồng hồ trôi qua rồi.
Lầu các đỏ tía được xây rất tinh xảo, chốn này ngập trong vàng son, khói sương mờ mắt, đèn đuốc sáng rực tươi tắn, vô số khách khứa cả nam lẫn nữ ra vào tấp nập, Lan Trạch đứng ở cửa không dám đi vào trong cho lắm.
Em chưa từng đến mấy nơi thế này, với còn do hồi xưa mẹ là kĩ nữ, người ngoài suốt ngày bàn tán.
Tú bà để ý thấy em, vây lấy em dắt vào trong, hỏi em, "Tiểu công tử, sao trông lạ thế này, đến đây tìm ai hả?"
Lan Trạch khẽ khàng gật đầu, em thấy hơi bối rối, "Tìm Nguyễn thế tử, ngài ấy có đây không ạ?"
"Có có có, trên tầng hai kìa, phòng trong cùng nhé."
Nghe thấy là bạn bè của Nguyễn thế tử, tú bà nhiệt tình lên ngay, dặn người dẫn Lan Trạch lên, Lan Trạch đi theo lên tầng hai.
Khoảnh khắc cửa phòng bật mở, đám thiếu niên còn tưởng là hoa khôi ra rồi, mãi đến khi gương mặt sáng sủa trẻ trung của Lan Trạch xuất hiện.
Tầm mắt Lan Trạch tia thẳng vào Nguyễn Vân Hạc không chệch đi đâu.
"Thế tử... thằng ngốc theo đến kìa."
Bên cạnh có tiếng nói vang lên, Nguyễn Vân Hạc đang dựa người cạnh cửa sổ, bên tai là tiếng đàn chầm chậm, phía ngoài là cảnh sông ven bờ, nghe thấy câu này mới đưa mắt nhìn sang, đập vào mắt là khuôn mặt của Lan Trạch.
Lan Trạch chạy vội đến đây, em không có tiền gọi xe ngựa, trên chiếc xe đi nhờ có cỏ bồng, bụi bặm dính vào quần áo, so sánh với chư vị công tử thế gia quần là áo lượt đây thì sự khác biệt càng nổi bật rõ, trông tương đối thảm hại.
"Thế tử... tiên sinh đã dặn, không được ra ngoài uống rượu hoa ạ."