Ngồi trước gương, nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của người trong gương, tựa hồ như nhìn thấy dung nhan từ lâu trước kia của mình, lúc đó nàng có dung nhan kiều diễm như hoa, ở trong đình vẽ hoa, vẽ bướm, dưới cành liễu viết thơ vẽ tranh, ngây thơ thiên chân, tâm hồn không biết thế sự hiểm ác. Như thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn nàng đã tiểu tụy tái nhợt, giống một cái quỷ hồn thế này?
“Tiểu thư, người thích kiểu tóc gì?”
“Tiểu thư, người xem son màu này có đẹp không?”
“Tiểu thư, em đã dặn cửa hàng tơ lụa, mang theo hàng tốt nhất đến cho người lựa chọn, đã một năm nay người chưa may quần áo mới. Cô gia sắp trở lại, đương nhiên người phải may mấy bộ quần áo thật đẹp, một nữ nhân đánh cá thì có là gì chứ?”
Ngưng Hương đổi tới đổi lui đồ đạc, luống cuống tay chân, không ngừng lải nhải.
Tô Tư Ngưng lại chỉ kinh ngạc nhìn gương ngẩn người, nàng từng là cô gái kiều diễm như hoa, ôm những giấc mộng ngọt ngào mà gả đến Mai gia. Sau đó, nàng vì hắn mà thủ một năm. Từ đó nàng chỉ vận một thân đồ trắng, không mang trang sức, không son phấn, toàn bộ sinh mệnh của nàng trở thành một dòng nước lặng lẽ. Thế nhưng hóa ra hắn không có chết …..
Ngưng Hương nhẹ nhàng buông xõa mái tóc dài của nàng, vì nàng chải tóc, toàn tâm toàn ý muốn đem tiểu thư của nàng trang điểm thật đẹp, “Tiểu thư, bộ dạng người xinh đẹp như vậy, lại có học vấn, chờ cô gia trở về……” Nàng kia đang nói thì đột nhiên nhiên cúi đầu kêu sợ hãi một tiếng.
“Làm sao vậy?” Tô Tư Ngưng nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì?” Ngưng Hương vội vàng đem lược giấu ra sau lưng.
Tô Tư Ngưng cười nhẹ, nàng biết chắc là Ngưng Hương đã thấy được tóc bạc trên đầu nàng. Đa tình nên cười ta, sinh ra sớm tóc bạc. Đáng tiếc nàng năm còn chưa đầy hai mươi, nhưng ưu tư thành bệnh, đã bao đêm tỉnh dậy, tóc rụng trên gối từng hồi, mà đám tóc đó đã lộ tinh sương. Ngưng Hương nhỏ bé cần gì phải hảo tâm giúp nàng che giấu như vậy.
Nhìn người trong kính lộ ra mỉm cười, lòng Ngưng Hương bất giác chua xót, “Tiểu thư, cô gia đã trở lại, cô gia còn sống, mặc kệ thế nào, đều là việc vui a.”
Đúng vậy, là chuyện tốt a! Tô Tư Ngưng thản nhiên cười. Nàng vì hắn tóc đen biến đầu bạc, nàng vì hắn hàng đêm nước mắt ướt gối, nàng vì hắn trên phụng dưỡng cha mẹ chồng, dưới thủ gia nghiệp; Mà hắn ngắm Thương Hải, ôm mỹ nhân, một năm sau mới gửi tới một phong thư. Quả nhiên là chuyện tốt a.
“Tiểu thư……” Ngưng Hương còn muốn khuyên nữa. Tô Tư Ngưng lại nói, “Ngưng Hương, ta đã nghĩ rồi, ngày mai ta sẽ đề cập cùng cha mẹ chuyện của ngươi và Mai Lương, mau chóng thành toàn cho các ngươi.”
Ngưng Hương ngẩn ra, “Cô gia còn có hơn mười ngày nữa là trở về nhà rồi, việc nghênh đón cô gia là quan trọng nhất chứ.”
Tô Tư Ngưng thản nhiên nói: “Trải qua một phen sinh ly tử biệt này ta đã nhìn thấu thế sự vô thường, ai biết được hơn mười ngày nữa lại xảy ra việc gì chứ? Thừa dịp mọi việc ta còn làm chủ được thì trước tiên dàn xếp xong xuôi cho ngươi trước mới tốt.”
Ngưng Hương trong lòng chấn động, thất thanh nói: “Tiểu thư, sau khi cô gia trở về, người muốn làm gì?”
Tô Tư Ngưng nhìn về phía tấm gương, một đôi mắt ánh lên tức giận, “Ta cũng không biết.”
Ngưng Hương lo lắng đến run lên, nhưng vẫn nhịn xuống, nhưng lại nhịn không được nói: “Tiểu thư, người đã khổ lâu như vậy, mắt thấy ngày lành đến đây, người đừng nhất thời nóng nảy mà vứt bỏ hết công lao. Từ xưa nam tử ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện bình thường, chẳng qua là một đứa con gái đánh cá, làm gì có chỗ nào so sánh được với người chứ? Chỉ cần cô gia liếc mắt nhìn người một cái, tự nhiên sẽ biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Tô Tư Ngưng chỉ lắc đầu, không, Ngưng Hương, ngươi không rõ, chuyện này không có liên quan gì đến cô gái kia, ta chỉ là mệt mỏi, chính là mệt mỏi, không hơn.
Ngày hôm sau Tô Tư Ngưng hướng Mai lão gia và Mai phu nhân nhắc tới chuyện chung thân đại sự của Ngưng Hương và Mai Lương, mà hai người này đương nhiên cũng không bác bỏ. Vốn tính chờ Mai Văn Tuấn trở về, lại an bài chuyện của bọn họ nhưng Tô Tư Ngưng lại kiên trì phải nhanh một chút đem hôn sự này định xuống.
Vì thế, hôn sự của Ngưng Hương và Mai Lương được tiến hành một cách giản lược bởi vì Mai gia mọi người trên dưới đều vì nghênh đón vị thiếu chủ trở về mà bận rộn. Vì thưởng cho Mai Lương nhiều năm qua cống hiến, cũng vì cho con dâu mặt mũi mà Mai gia nhị lão thưởng cho Mai Lương rất nhiều tài vật.
Tô Tư Ngưng mặc dù không được thúc thẩm yêu thích nhưng cũng là tiểu thư dòng chính, khí phái của đại gia tộc không thể giảm, thế nên thời điểm nàng xuất giá, đồ cưới mang theo là vô cùng xa xỉ, tiền bạc có chút dư dả. Nàng liền chi tiền mua cho Ngưng Hương một căn nhà nhỏ, lại đốt khế ước bán thân của nàng và Mai Lương, cho họ một thân phận tự do, về sau chỉ là người làm thuê của Mai phủ thôi. Mai Lương cảm động đến rơi nước mắt, Ngưng Hương lại thấy có chút run sợ, nàng tổng cảm thấy, tiểu thư nhà mình kiên quyết an bài chu đáo như vậy là có mục đích.
Chỉ có điều đó chỉ là ngờ vực vô căn cứ, trong không khí vui mừng của Mai phủ, nàng thật không dám nói ra, chỉ có thể lo lắng đề phòng đau khổ chờ đợi. Rốt cục, Mai Văn Tuấn đã trở lại.
Mọi người Mai phủ đều đi ra đón từ xa.
Mai lão gia cùng Mai phu nhân đều kích động đến đi đường đều đi không xong.
Tô Tư Ngưng đi theo phía sau cha mẹ chồng, nhìn ra phương xa. Người nọ từng đi vào giấc mộng hàng đêm của nàng, từng được nàng để ở chỗ sâu nhất trong lòng, mỗi bút viết xuống đều là tên hắn. Mà nay nàng lại không cảm thấy chút kích động cùng vui mừng như điên nào, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, dựa theo sự phân phó của cơ thể mình mà thản nhiên mỉm cười.
Một cỗ kiệu xuất hiện, tựa hồ theo chân trời mà đến. Có lẽ vì thái dương rất chói mắt cho nên Tô Tư Ngưng lặng lẽ cúi đầu, là nàng không thể nhìn thẳng ánh mặt trời, hay là nàng không muốn trong giây phút vui mừng này để cho người khác nhìn thấy nước mắt? Mà cũng chẳng có ai để ý. Lúc nàng một lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo như cũ.
Người ở phương xa đã đi đến gần. Nàng rốt cục thấy được Mai Văn Tuấn, thấy được trượng phu của nàng.
Từ khi nàng biết tên hắn, ngay từ khi trong lòng chưa có tính toán gì thì đã tưởng tượng ra bộ dáng của hắn. Lúc nàng còn chưa biết diện mạo, thân hình của hắn thì đã lén lút vì hắn thêu hà bao, khâu đai lưng. Nhưng một năm sau khi gả cho hắn nàng mới lần đầu tiên nhìn thấy trượng phu của mình.
Hắn quả nhiên giống như người ta nói, tuổi trẻ tuấn lãng, anh khí mười phần. Hắn cưỡi ngựa, ngược ánh mặt trời mà đến, ánh mặt trời tựa như chiếu lên người hắn ánh sáng đẹp đẽ, chiếu ra anh khí oai phong của người từng kinh qua sa trường mới có. Ở trong những gia tộc thư hương chính là không thể thấy được nam nhân khí khái như vậy. Lúc hắn ngồi, mọi ánh sáng trong thiên địa giống như đều tập trung trên người hắn, lúc nhảy xuống ngựa thì như tùng bách cứng cáp hữu lực. Hắn đi nhanh đến, từ xa đã quỳ gối, động tác sạch sẽ lưu loát. Tô Tư Ngưng chưa bao giờ biết có người như thế, ngay cả quỳ gối cũng đều có khí thế, cũng đều bắn ra anh khí bốn phía.
Mai gia vợ chồng cũng không nghĩ nhiều như nàng, vừa thấy nhi tử là đã muốn xông đến. Mai phu nhân ôm Mai Văn Tuấn, khóc rống thất thanh; Mai lão gia ở bên khuyên bảo, khuyên hai câu, cũng đã lão lệ tung hoành. Mai Văn Tuấn cũng thương cảm rơi lệ, khóc nói: “Con bất hiếu, làm cho cha mẹ lo lắng.”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Mai lão gia liên tục lặp lại câu nói này.
Mai phu nhân khóc không thành tiếng, phải mất một lúc lâu mới bình ổn lại được, lau lệ nói: “Con a, người thương tâm nhất cũng không phải là chúng ta a.” Nói xong đem hắn kéo, đưa hắn hướng đến chỗ Tô Tư Ngưng, “Mau nhìn xem, đây là con dâu.”
Mai Văn Tuấn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thê tử của mình sau một năm thành thân.
Đối với dung mạo thê tử, hắn chưa từng nghĩ nhiều, cũng không có quá nhiều chờ mong. Từ khi Mai gia cùng Tô gia đính hôn, một võ tướng nho nhỏ như hắn lại cưới được tiểu thư gia tộc lớn, hắn liền gặp phải rất nhiều áp lực cùng chê bai.
“Văn Tuấn, thật đúng là nhìn không ra Mai gia các người lại nhắm đến Tô gia nha?” Bằng hữu coi đó như một chuyện cười mà đem ra nói đùa.
“Mai lão ca, có lão bà như vậy về sau tiền đồ của huynh chắc chắn sẽ sáng sủa, nếu là việc có lợi, nhớ đừng quên lão huynh ta nhé.” Thân thích tựa tiếu phi tiếu chúc mừng.
“Thật là kỳ quái, Mai gia này có gì tốt mà đường đường Tô gia tiểu thư lại nguyện ý gả?”
“Không phải bộ dạng rất xấu không gả được cho người môn đăng hộ đối nên mới gả cho một người chức quan be bé đấy chứ?”
“Ta xem là đã làm ra chuyện gì thất đức không muốn bị gièm pha đâu! Ai chẳng biết nói Tô gia ỷ vào gia đại thế đại, làm xằng làm bậy, Tô phủ trừ bỏ hai cái tượng sư tử bằng đá trước cửa thì đều không sạch sẽ. Chắc là không còn biện pháp mới phải gả cho một vị quan nhỏ, chứ không dám truy cứu a.”
“Đáng thương tiểu tử Mai Văn Tuấn kia, chỉ sợ chưa thú được lão bà thì đã bị đội mũ xanh rồi! Tương lai, lão bà có nhà mẹ đẻ quyền thế như vậy, chỉ hơi chút tiêu dao chắc cũng chẳng dám.”
Đây là những gì người bên ngoài ở sau lưng hắn nghị luận.
Mọi người trên đời đều hâm mộ hắn có thể trèo cao nhưng đối với Mai Văn Tuấn là một nỗi nhục nhã lớn. Trước khi đính hôn, hắn ở trong thành là một anh hùng được mọi người bội phục. Hắn còn trẻ oai hùng, hắn lập công vô số, hắn mang đến vinh quang và quan tước cho Mai gia bằng chính thực lực của mình.
Các trưởng bối khen hắn còn trẻ đã có thành tựu, những người ngang hàng kính hắn như huynh trưởng như sư phụ, mà vãn bối thì lấy hắn làm mục tiêu học tập. Sau khi đính hôn, hắn chẳng còn tên nữa, cũng chẳng còn thân phận. Hắn trở thành trượng phu của Tô gia tiểu thư, con rể của Tô gia. Hắn cũng không còn mục tiêu phấn đấu, đã không có thành tựu, dù sao thì cưới nữ nhi Tô gia rồi việc thăng quan phát tài rất dễ, năng lực của hắn còn gì quan trọng nữa?
Ở trong lòng hắn, thê tử của hắn chính là nữ nhân bộ mặt mơ hồ, là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, cũng là bóng ma phủ lên người hắn. Thẳng cho đến lúc này người mới ở trước mắt một cách rõ ràng, chân thực.
Ngay tại thời khắc không hề phòng bị, hắn giương mắt nhìn thấy nàng. Nàng đứng dưới ánh mặt trời, cũng không ăn mặc trang điểm quá lố mà chỉ điểm trang nhẹ nhàng, phấn son đơn giản nhưng lại khiến ánh mặt trời cũng phải ảm đạm.
Mai Văn Tuấn bỗng nhiên nhớ tới mỹ nhân được miểu tả trong thi văn: Đẹp như thu thủy, mày như Viễn Sơn. Những con chữ hết sức xinh đẹp này hóa ra đều có nguyên nhân, hóa ra thực sự có người có thể đẹp đến như thi như họa.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan của nàng là dưới một mảnh ánh mặt trời sáng lạn. Hắn cảm thấy giống như có một đạo thiên lôi, chém thẳng vào trong lòng, đột nhiên chấn động, đột nhiên, làm cho hắn mất đi năng lực suy nghĩ.
Làm cho hắn tỉnh lại chính là một giọng nói hơi run run: “Văn Tuấn.”
Mai Văn Tuấn trong lòng cả kinh, vội vàng trở lại, kiệu nhỏ phía sau, màn kiệu đã xốc lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại tràn đầy sợ hãi.
Mai Văn Tuấn đột nhiên xoay người qua, không nhìn dung nhan xinh đẹp của Tô Tư Ngưng nữa mà bước đến trước kiệu, đưa tay nắm lấy tay nàng kia, đem nàng ta từ trong kiệu đi ra. Hắn nắm chặt như vậy, nhưng giờ khắc này trong lòng hắn bỗng nhiên thấy bối rối.
“Cha, nương……” Hắn không dám nhìn vào mắt Tô Tư Ngưng mà trầm mặc trong chốc lát rồi mới có chút trầm mặc nói, “Nương tử, đây là Tương Nhi.”