Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 27: Buổi đánh giá nghệ thuật lớn cùng với Tần Diễn (1)



_1 tuần sau_

Hôm nay Hạ Linh phải tới thành phố B để tham gia buổi đánh giá nghệ thuật cùng với Tần Diễn. Cô thức dậy sớm để chuẩn bị. Cô chỉ mang theo đồ dùng cá nhân và một số tài liệu quan trọng.

Tần Diễn sau đó đã cử người tới tận nhà Hạ Linh để đón cô. Hạ Linh xuống nhà, trong tay cầm một va - li nhỏ đựng những đồ dùng cần thiết. Sau đó chào bố mẹ rồi ra ngoài. Bên ngoài, trợ lí của Tần Diễn đã đợi sẵn trước nhà. Anh ta mở cửa rồi mời cô vào xe. Hạ Linh bước lên xe và tới thành phố.

Để tới thành phố B họ phải thuyền. Ông Tần đã đưa tới một chiếc thuyền lớn và đắt đỏ. Hạ Linh không biết trước được là sẽ đi thuyền nên đã không chuẩn bị thuốc say tàu. Cô nhờ anh trợ lí cất giúp va - li, còn mình thì ra bên đứng.

Sức khỏe Hạ Linh khá ổn nên có vẻ cô cảm thấy khá bình thường và không cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn. Cô ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, bốn bề là nước, nhìn thật sự rất bình yên. Hạ Linh dang hai tay ra đón những cơn gió nhẹ vào lòng. Cô cảm nhận từng luồng không khí nhẹ ở đây.

Trợ lí sau khi cất va - li đã ra ngoài cùng Hạ Linh. Anh nhẹ đầu nói :

-" Thưa cô Hạ Linh, ông Tần dặn phải đảm bảo tuyệt đối an toàn và sức khỏe cho cô nên nếu cô cảm thấy không khỏe thì hãy nói cho tôi ".

-" Tôi biết rồi, anh cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi không sao ".

[•••]

Hai tiếng sau, thuyền cũng đã tới nơi. Đứng trên bờ là ônh Tần và một người đàn ông cai ráo, anh ta quay lưng lại nên chỉ thấy bóng lưng.

Hạ Linh bước xuống thuyền. Trên thuyền cô cảm thấy bình thường, nhưng khi xuống thuyền lại hơi chóng mặt nên cơ thể không đứng vứng mà lảo đảo. Người đàn ông cao ráo đi tới đỡ lấy cô, Hạ Linh hoa mắt chóng mặt vội lấy tay xoa mắt. Cô mở mắt ra, anh ta chính là Hà Thiên. Hạ Linh bất ngờ lùi lại :

-" Này...này sao cậu lại ở đây?"



-" Thì tôi đi cùng ông Tần không được sao!".

-" Ý tôi không phải vậy...nhưng sao hai người lại ở đây trước vậy?".

Ông Tần cười :" Ta với Hà Thiên ta tới đây từ 2 ngày trước rồi ".

-" Hình như ta thấy cháu không khỏe lắm, hay cháu cùng Hà Thiên về khách sạn trước để nghỉ ngơi đi ".

Hạ Linh gật đầu rồi quay sang chỗ trợ lí để lấy va - li. Hà Thiên nói cô lên xe :

-" Lên xe nhanh đi ".

-" Tôi biết rồi. Hứ ".

Hà Thiên và Hạ Linh rời khỏi bến tàu. Tần Diễn cùng với trợ lí đi tới một nơi :

-" Cậu chở tôi tới quán ăn truyền thống cuối phố đi ".

Anh trợ lí không do dự mà đồng ý ngay lập tức. Hai người lên xe và đi tới quán ăn đó. Ông Tần trên xe nhìn qua cửa kính ô tô như đang mong chờ điều gì đó. Anh trợ lí ấp úng hỏi :

-" Chủ...chủ tịch sao lại muốn tới đó vậy ạ?".

-" Sao cậu nói chuyện mà giống như chưa ăn cơm vậy hả, đàn ông thì nói to lên ".



Thật ra anh ta luôn làm theo những gì mà ông Tần nói mà không cần biết đó là đúng hay sai.

[•••]

Anh ta tên là Vũ Thanh. Năm 11 tuổi, bố mẹ anh li hôn, anh ta ở lại cùng với mẹ mình. Sau một thời gian, mẹ anh cũng đã tái hôn với một người đàn ông khác. Vì ông ta không muốn bà ấy đem theo đứa con này nên bà đã gửi anh lại cho bà ngoại. Com người ai cũng có sinh lão bệnh tử, bà ngoại anh vì bệnh nặng nên cũng đã qua đời sau 1 tháng. Anh lưu lạc khắp nơi và trong một lần đã gặp được ông Tần. Nhìn theo bóng dáng khiêm nhường pha vẻ tự tin bước đi trên con đường nhỏ, anh mang lòng hâm mộ ông ấy. Anh đi theo ông Tần suốt một đoạn đường dài, cuối cùng thì ông ấy cũng đã phát hiện ra một chàng trai nhỏ đang theo chân ông. Ông quay lại thì anh ta đã trốn vào một góc tường. Ông giả vờ nói lớn để anh ta đi ra :

-" Aizzz...ở đây lâu quá rồi, phải về thôi! ".

Có lẽ Vũ Thanh cũng rất muốn được nói chuyện với ông ấy một lần nên nghe ông nói vậy đã chạy ra và đuổi theo ông ấy. Cậu chạy nhanh nói lớn :

-" Ông ơi, đợi cháu một lát với ạ ".

Thấy anh ta đã bị mình rủ ra nên ông vui vẻ quay lại :

-" Cậu bé sao cứ theo ta hoài vậy?".

Anh ta ấp úng trả lời :

-" Cháu...cháu chỉ...chỉ muốn...".

Thấy anh ta cứ ấp úng nên ông Tần đã quát lớn :

-" Nàyyy...đàn ông thì nói rõ ràng mạch lạc lên chứ!"