Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 48: Cái chết của Hà Thành (1)



Hà Thiên vụng về lặt từng cọng rau trong rổ nhựa, từng cọng được cậu ta ngắt đều nhau. Sau khi rửa xong rổ rau Hà Thiên lấy hộp thịt mới ra thái nhỏ, trên bàn còn có một nắm hành đã được rửa sạch.

Hà Thiên thực hiện thuần thục mọi động tác, tay đưa nhẹ nhàng thái miếng thịt mỏng tanh để cuốn với hành lá. Thịt đã thái xong, chỉ còn hành lá thì được Hà Thiên cắt ra từng khúc bằng nhau và bằng với chiều dài của miếng thịt.

Mọi nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ. Trước khi cuốn thịt với hành lá, Hà Thiên ướp gia vị với thịt trong năm phút để gia vị được tẩm vào trong thịt.

Năm phút trôi qua nhanh chóng, những miếng thịt mỏng được ướp gia vị cũng đã dần ngả sang màu nâu nhạt vì được tẩm nước mắm. Hà Thiên lấy từng miếng mỏng cuốn hành lá ở bên trong. Thao tác nhanh nhẹn và thuần thục giúp cậu nhanh chóng hoàn thành.

Khoảng 20 phút đã trôi qua, món thịt hầm hành đã được hoàn thành dưới đôi tay của Hà Thiên, mọi kĩ năng nấu ăn này đều là cậu học được từ mẹ.

_____

Năm mười tuổi, gia đình Hà Thiên vẫn sống ở bên ngoài vì ông nội không cho phép về nhà. Trong những năm sống bên ngoài, họ có một cuộc sống yên bình và vui vẻ. Họ có cuộc sống vô tư mà nhiều người mơ ước muốn có, thu nhập đủ sống và gia đình luôn yêu thương nhau.

Cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ trôi qua yên bình khi họ sống không quan tâm sự đời. Cứ tưởng rằng cậu bé Hà Thiên ấy sẽ có một tuổi thơ tuyệt đẹp bên cạnh cha mẹ.

Biến cố bỗng chốc xảy ra bất ngờ khiến mọi thứ bị đảo lộn. Ngày 12 tháng 11, Hà Thiên cùng mẹ ra chợ để mua thức ăn chuẩn bị cho bữa tối của gia đình. Hai mẹ con họ vui vẻ dắt tay nhau trên con ngõ đầy cành cây khô rơi rớt, tiếng cành cây bị gãy giòn giã kêu " sột soạt ". Cậu bé tám tuổi nhưng thân hình nhỏ con dang tay tung tăng theo cạnh mẹ mình. Cậu ta hồn nhiên hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, cả bố mẹ vẫn sẽ mãi mãi ở cùng con chứ?



Mẹ cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu, ánh mắt hiền từ nhìn đứa con thơ:

- Tất nhiên rồi, gia đình ta sẽ bên nhau mãi như vậy.

Cậu bé nở nụ cười tươi hơn bao giờ hết. Tám tuổi có lẽ là lúc mà tuổi thơ sẽ dễ dàng in sâu vào tâm trí, là độ tuổi mà con người đã nhận thức được đúng sai, hiểu được tình cảm mà bố mẹ dành cho mình, hiểu được thứ quan trọng nhất là cuộc sống.

Đi hơn khoảng năm trăm mét, họ đã đi ra khỏi con ngõ nhỏ kia mà hòa nhịp vào không khí tấp nập của khu chợ. Tiếng leng keng bán kẹo kéo vang bên tai, tiếng " bộp bộp " của hàng bắp nổ đang khai trương hay là tiếng nói xôn xao của mọi người trong khu chợ. Dù là mùa đông lạnh giá nhưng dòng người vẫn nhộn nhịp làm việc, sương rơi nhẹ cũng không làm họ nghĩ đến việc nghỉ tay.

Hai mẹ con Hà Thiên dắt tay nhau vào gian hàng củ quả rồi lại ghé qua hàng cá tươi ngon.

Hà Thành ( bố của Hà Thiên) đang ngồi trong bếp của nhà mình nhóm củi, màu hồng của than được tạo ra làm cho căn nhà thêm phần nào ấm cũng.

Hà Thành bỏ nhà đi sau khi kết hôn với Đàm Yến cũng đã được gần 7 năm. Cuộc sống của họ nơi đất khách diễn ra một cách bình yên, ông nội vì chán ghét đứa con trai này nên cũng chẳng quan tâm đến nó nữa.

Hà Thành sinh ra đã có tài bẩm sinh về kinh doanh, mỗi kế hoạch ông ấy lập ra đều rất chỉnh chu và hoàn hảo. Năm cuối đại học, ông ấy có một đạt được danh hiệu sinh viên xuất sắc với những thành tựu đạt được. Cũng lúc đó, ông có một người bạn tên Chiết Nhan. Hai người họ sống chung trong căn phòng trọ thuê được cạnh trường, hằng ngày cùng nhau đến trường. Chiết Nhan cũng sinh ra trong một gia đình khá giả, thời sinh viên không cần lo cơm áo gạo tiền mà chỉ cần học và ra trường.

Hà Thành lại ngược hoàn toàn so với Chiết Nhan, ông ấy cũng sinh ra trong gia đình khá giả nhưng khi bắt đầu lên đại học, ông ấy tự làm tự ăn mà không đụng đến tiền của gia đình. Chính vì cái lí đó mà Chiết Nhan luôn ganh ghét và đố kị với Hà Thành.

Hai năm sau khi ra trường, Hà Thành và Đàm Yến có con, Chiết Nhan thì trở thành trường phòng của công ty nhà mình. Một năm sau, cũng là lúc Hà Thiên được 1 tuổi, Hà Thành cùng Đàm Yến dọn ra ngoài sống.

Bây giờ cũng đã bảy năm trôi qua kể từ khi đó nhưng Hà Thành và bố mình vẫn như nước với lửa, không đội chung. Theo đuổi ngành kinh doanh từ khi còn nhỏ, Hà Thành bây giờ trở thành một nhà bàn luận về kinh tế. Công việc của ông khá tự do nên thời gian dành cho gia đình khá nhiều.

Đầu tháng 11, tức là chỉ cách ngày ông mất hơn 10 ngày ( 22 /11). Hà Thành nhận được một thư mời của một công ty kinh doanh bậc nhất của thành phố, với vai trò đảm nhiệm là lập ra kế hoạc để tiếp tục phát triển công ty.

Hà Thành ngay lập tức đồng ý công việc được đảm nhiệm này, với tài năng của mình ông dễ dành nắm được điểm yếu và điểm mạnh của công ty đó. Say đó ông nhanh chóng hoàn thiện một bản kế hoạch đổi mới cho công ty.

Ngay lúc đó, Chiết Nhan theo chân bố mình cũng chiếm được một vị trí để thực hiện kế hoạch đổi mới. Xem trên danh sách công việc của từng người, Chiết Nhan đọc được tên của Hà Thành. Biết được Hà Thành được trực tiếp công ty mời đến, hắn ta lại càng thêm ghét cay ghét đắng Hà Thành.

Tối ngày 22/11, bản kế hoạc của Hà Thành đã được hoàn thành đầy đủ. Mẹ con Hà Thiên đi chợ vẫn chưa trở về, Hà Thành một mình lủi thủi trong bếp nhóm củi.



Tiếng cho sủa vang lên bên ngoài cổng, Hà Thành bước ra khỏi bếp mà ngó ra ngoài. Thấy người đứng ngoài cổng là Chiết Nhan, ông ấy nhanh chóng ra mở cổng.

Chiết Nhan mặt mày tươi cười thân thiện chào hỏi Hà Thành:

- Lâu lắm không gặp rồi, ông vẫn khỏe chứ?

Hà Thành không một chút nghi ngờ hay lo toan mà mới tên Chiết Nhan này vào nhà:

- Tôi vẫn khỏe lắm, ông vào nhà đi bên ngoài lạnh lắm.

Hà Thành đưa Chiết Nhan vào trong phòng khách ngồi, còn mình đi vội vào trong bếp nấu một bình nước ấm để pha trà. Bên ngoài tỏ vẻ thân thiện là thế nhưng bên trong thì tên Chiết Nhan này chẳng tốt đẹp gì cả. Hắn ta bỗng nhiên đến thăm Hà Thành chỉ với mục đích là thăm dò bản kế hoạch của Hà Thành, nếu người thắng cuộc trong lần này sẽ được vang danh khắp chốn ngành kinh doanh. Vì vậy, Chiết Nhan không thể để thua Hà Thành được.

Nhân lúc Hà Thành xuống bếp chuẩn bị trà, Chiết Nhan ngó nghiêng thăm dò. Thấy một xấp tài liệu đặt bên cạnh chiếc máy tính bàn ở góc phòng, hắn ta từ từ lại gần. Hắn há hốc mồm hoảng hốt, đưa tay cầm xấp tài liệu với chữ cái in hoa to đùng phía trên " BẢN KẾ HOẠCH ĐỔI MỚI ".

Chiết Nhan lật từng trang rồi thấp thỏm trong đầu:" Hắn ta làm xong nhanh vậy sao?".

Bỗng một giọng nói vang lên từ đằng sau:

- Ông làm gì ở đây vậy?

Chiết Nhan giật mình làm rớt xấp tài liệu xuống đất rồi quay lại, miệng ấp úng trả lời:

- Tôi...tôi chỉ...muốn tham quan nhà một chút thôi.

- Haha, nhà tôi thì có gì tham quan đâu chứ?

Hà Thành bỗng chốc nảy sinh nghi ngờ với Chiết Nhan. Đã lâu lắm hai người không còn liên lạc, sao hôm nay lại có hứng ghé thăm như vậy cơ chứ:" Ông ta có ý đồ gì sao? "

Chiết Nhan bỗng hỏi thăm:



- À mà, ông cũng tham gia vào kế hoạch của công ty *** hả?

- Ừ...đúng rồi - Hà Thành do dự đáp trả.

- Ông đã làm xong chưa vậy?

- Tôi vẫn còn một vài chi tiết chưa hoàn thành nữa, chắc là cần một chút thời gian để sửa nó - Hà Thành không nói thật mà chỉ nói vậy để cho qua.

Nhưng ai ngờ Chiết Nhan đã theo dõi xong xấp tài liệu ấy, ông ta nhặt thứ đồ mình đã giật mình làm rơi lúc nãy lên:

- Là cái này hả?

Chiết Nhan đưa ra trước mặt Hà Thành rồi hỏi, Hà Thành bỗng thấy bồn chồn trong người muốn giải tỏa bầu không khí khó xử này nên đề nghị ra ngoài:

- Chúng ta ra ngoài uống trà đi.

Chiết Nhan lúc này bỗng lại nổi cơn ghen tị trong đầu, hình ảnh Hà Thành thắng cuộc xuất hiện trong suy nghĩ của hắn khiến hắn lo sợ sẽ thành sự thật.