Thực Cốt

Chương 14: Trò chơi nhân gian



"Cậu đã nghe chưa? Về Sầm Trà."

"Cái gì?"

"Sự tình lần đó làm ầm ĩ lên, nghe nói cậu ta không bình thường, vào năm nhất,  đẩy một nam sinh từ cửa sổ xuống."

"Hả? Sau đó? Hắn đã chết sao?"

"Không, Cậu ta lại túm lấy nam sinh, không ngã, nhưng nam sinh bị treo ngoài cửa sổ vài phút, nam sinh sợ đến mức tè ra quần."

"Thật đáng sợ, nếu buông ra, sẽ chết người."

"Đúng vậy, Sầm Trà còn ở chỗ đó cười, cười khá lớn."

"cái này có thật không?"

"Hẳn là đúng. Nhìn những thanh chắn ở cửa sổ này, nghe nói là bởi vì Sầm Trà nên mới lắp đặt."

.

.

"Cậu có thấy hợp lý không?? Từ đầu năm học đã nghỉ học, hôm nay còn đến muộn." Trong văn phòng lớp một, đứng trước mặt nữ giáo viên trung niên là hai thiếu niên. những người trông giống hệt nhau. Họ đang mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đại diện cho phong cách học đường.

Giọng nói nghiêm nghị của nữ giáo viên ngắt quãng vang lên: "Có học sinh nào như em không?  một chút bộ dáng cũng không có. Sầm Hạc, tuy trong kì thi em thể hiện rất tốt nhưng không phải muốn làm gì thì làm đâu. Thả lỏng một chút đi, nghe nói trước đây em là học sinh rất ngoan, còn là học sinh ba tốt nữa, tại sao bây giờ lên Cao Trung liền bắt đầu phản nghịch, đánh nhau cùng nghỉ học liên miên ."

Lông mày cô cau lại, vẻ mặt buồn bã, "Cha mẹ em vẫn không thể liên lạc được, cũng không ai quan tâm đến em, vô pháp."

Cô tự xưng là một giáo viên, cao cao tại thượng, Sầm Hạc cười lạnh, mang theo một tia tàn nhẫn.

—Bởi vì họ đã bị tôi giết, cô sẽ không bao giờ có thể liên lạc được với họ, trò chơi trai ngoan đã kết thúc.

Nhưng tôi vẫn phải ra vẻ một chút, để không làm người ta nghi ngờ, "Ba mẹ gần đây bận rộn công việc, cô nên liên hệ trước với chú đi."

Còn chú này thì tất nhiên là giả rồi, chỉ là người dưng lấy tiền làm việc thôi.

Sầm Trà ngáp một cái, khẽ lẩm bẩm nói: "Anh trai, buồn ngủ."

Sầm Hạc chưa kịp trả lời, nữ giáo viên đã dán chặt ánh mắt nghiêm nghị vào Sầm Trà, "Trời đã sáng, sao em lại buồn ngủ, em bỏ học một học kỳ, tôi không biết trình độ hiện tại của em như thế nào, em đã không đến học, bài kiểm tra đầu kỳ cũng không tới, nhưng theo những gì tôi được biết, hồi Sơ Trung, em học không tốt, điểm thi vào Cao Trung của em gần như không đạt được điểm xét tuyển của trường."

"Không sao." Giọng nói của Sầm Trà có chút ngái ngủ và chiếu lệ, đối mặt với giọng nói huyên thuyên của chủ nhiệm lớp, cậu đã mất kiên nhẫn, "Anh trai và em không có vấn đề gì."

"Ừ, vô cùng tốt" Sầm Hạc bình tĩnh chạm vào tay Sầm Trà, dùng ngón tay út móc nó ra, nhẹ nhàng ôm cậu, đan các ngón tay út vào nhau.

Nhưng mánh khóe nhỏ này không thoát khỏi mắt của giáo viên chủ nhiệm Trương Lệ, cô cười lạnh một tiếng, "Quan hệ của hai anh em rất tốt."

"Ừ, rất tốt." Sầm Hạc dường như không hiểu ý nghĩa, ngón tay nắm chặt hơn, hắn khẳng định lời của giáo viên chủ nhiệm, tự hào khoe khoang mối quan hệ giữa họ.

Không ngờ anh trai nhân dịp như vậy lại làm ra loại hành vi này, Sầm Trà nhướng mày, cong lên khóe miệng, xua đi cơn buồn ngủ lúc trước.

Đây là lần đầu tiên Sầm Hạc vô kỷ luật ở trường, Sầm Hạc cảm giác rất thích thú.

Trương Lệ bị bộ dạng không coi ai ra gì của hắn làm cho giật mình, mở to mắt, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, "Được rồi, được rồi, thi giữa kỳ không tốt thì đừng đến trường." Cô mắng một câu vài lời nữa, cuối cùng đuổi họ đi.

Sầm Hạc đã để lại nhiều ấn tượng xấu cho giáo viên và bạn học trong học kỳ trước, Sầm Trà còn để lại ấn tượng tồi tệ hơn khi gặp giáo viên chủ nhiệm lần đầu tiên.

Điều này cũng có nghĩa là cuộc sống ở trường của họ sẽ không quá dễ dàng.

"Sao em không trốn học và đi ngủ?" Sầm Hạc không buông tay Sầm Tra, mà còn đan các ngón tay vào nhau một cách thái quá hơn. Hắn không để ý đến ngày khai giảng này, cho nên ngày khai giảng hai người còn đi hưởng tuần trăng mật ở phương nam ấm áp, vội vã trở về thì đến muộn là đương nhiên," Anh đã nói trước đó rằng em nên ngủ một lúc."

Sầm Trà lắc đầu, "Không sao, đã lâu không có tới nơi này, hơn nữa giáo viên cùng các bạn học đều rất thú vị nha?"

Ngay từ khi xuất hiện cùng nhau, họ đã trở thành tiêu điểm của cả lớp, mọi chủ đề đều xoay quanh hai người họ, những chuyện đã qua lâu rồi lại được nhắc đi nhắc lại. Vừa mới từ văn phòng trở về,  học sinh đang xì xào bàn tán đồng thời đình chỉ thảo luận, đồng loạt nhìn về phía bọn họ, hiển nhiên đã đến giờ tan học, nhưng lại yên lặng như tờ.

Sầm Trà quét qua các khuôn mặt, có một vài khuôn mặt quen thuộc, "A? Quấy rầy bọn mày à? Bọn mày cứ tiếp tục đi."

Tuy nhiên, không ai thực sự tiếp tục, mọi người vẫn nhìn Sầm Trà và Sầm Hạc với ánh mắt kỳ lạ.

Bàn tay đan vào nhau của họ đặc biệt dễ thấy, thái độ của họ quá thân mật.

Với khuôn mặt lạnh lùng, Sầm Hạc bình tĩnh kéo Sầm Tra lại.

"Anh à, hình như em không được yêu thích cho lắm." Sầm Trà nhún vai, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Ồ? Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nói xấu sau lưng em. " Sầm Hạc trả lời với ánh mắt u ám, giọng điệu không mấy tốt đẹp.

Thanh âm của hai người không lớn, chỉ là nói chuyện rất bình thường, nhưng lại lọt vào tai của đại đa số người trong lúc yên tĩnh này.

Hai cô gái đang thấp giọng thảo luận chỉ rụt cổ lại một cách chột dạ.

Sầm Trà ngồi xuống cạnh Sầm Hạc, lớp bọn họ không kê bàn ​​sát nhau, giữa hai bàn có một lối đi không rộng lắm.

Bởi vì trốn học, cho nên hai ghế ở hàng cuối được dành cho họ, nhưng cũng vừa phải.

Sầm Hạc chống cằm nhìn Sầm Trà đầy dịu dàng và thâm tình, lâu lắm rồi hắn mới được học cùng lớp với em trai mình.

Không gì có thể ngăn cản trí tò mò của con người, miễn là người ta nắm bắt được

Nếu có cơ hội, họ sẽ làm mọi cách có thể để tiếp tục chủ đề, một số người tụ tập lại với nhau bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

"Trước đây quan hệ của bọn họ tốt như vậy sao?"

"Tớ không nhớ rõ lắm, bọn họ cũng không có nhiều tiếp xúc với nhau, tựa hồ là người của hai thế giới."

"Ừ, bọn họ cùng nhau gặp qua không nhiều, quan hệ tốt như vậy."

"Nhắc mới nhớ, Thiếu niên bị Sầm Trà đẩy ngã đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật mất mặt."

"Ừ, dù sao cả lớp đều biết hắn tè ra quần, không bao lâu liền bỏ học."

"Hả? Nghiêm trọng như vậy?"

"Câm miệng."

"Ha ha ha."

"không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ta bỏ học."

"Ừ, hình như cả lớp xoá tên cậu ta rồi."

—— "Tao biết." Một thanh âm đột nhiên tiếp lời.

Một người đang thảo luận trong đó hỏi: "Cái gì?" Nói xong cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại phát hiện trước bàn học có một khuôn mặt quen thuộc, nhưng ngữ khí lại xa lạ, "Sầm Hạc? Không, Sầm Trà?"

Sầm Trà gật đầu và mỉm cười đáp lại, giống như phần thưởng cho một câu trả lời đúng, "Chà, tao và anh tao dễ dàng nhận ra nhau."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chàng trai trẻ giống hệt cậu cách đó không xa, thật giống y đúc nhau.

Sầm Hạc đang nhìn bên này, nhìn bề ngoài rất khó phân biệt hai người, nhưng khí chất và giọng điệu của hai người lại hoàn toàn khác biệt, Sầm Hạc theo bản năng cảm thấy khó tiếp xúc.

Mặt khác, Sầm Trà luôn tươi cười và hơi nghịch ngợm.

Nhưng điều này không có nghĩa là Sầm Trà được hoan nghênh tham gia chủ đề này, bầu không khí trong nháy mắt trở nên khó xử, không ai lên tiếng.

"Bọn mày không muốn biết sao? Vậy tao đi đây." Sầm Trà tiếc nuối quay người lại, nhưng bị một cô gái trông có vẻ cởi mở hơn chặn lại.

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu thiếu niên đó vậy?"

"Phụt ha ha ha ha." Quả nhiên vẫn có người không kìm được tò mò mà rơi vào cạm bẫy của Sầm Trà, cậu vui vẻ cười nói: "Tao vì cái gì mà phải nói cho bọn mày biết chứ?" Sau khi trêu chọc bạn học xong, cậu phớt lờ họ, để lại một vài cá nhân tại chỗ tức giận.

Chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, Sầm Hạc không kìm được mà cười theo Sầm Trà, nhiều học sinh lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Hạc cười kể từ khi đến lớp này, cảm giác như băng tan.

"Anh à, em thật sự biết." Sầm Trà thì thầm bên tai Sầm Hạc.

Sầm hạc rất ngạc nhiên, hắn nghĩ đó chỉ là một trò đùa của Sầm Trà, "Tại sao anh chưa từng nghe về nó."

"Không cần thiết?" Sầm Trà không có bí mật gì ở trước mặt Sầm Hạc, cậu sẽ không chút do dự nói cho Sầm Hạc biết chuyện của mình, nhưng đây không phải là báo cáo như một cái máy, mà chỉ là cuộc trò chuyện giữa hai người mà thôi, có chút việc nhỏ không đáng là đề tài phải kể.

"Sau đó, cậu ta đã bỏ học."

Không ngờ Sầm Trà lại nói ngắn gọn như vậy, Sầm Hạc sửng sốt, "Không có? Cậu ta trở thành cái gì rồi?"

Sầm Trà cười toe toét, trong nụ cười của cậu có một nụ cười kỳ lạ, "Cậu ta đã trở nên tốt hơn."

"Tốt hơn" này chỉ dành cho Sầm Trà, không phải theo nghĩa thông thường, giống như "chết còn hơn".

Sầm Hạc hỏi, "Làm sao em biết?"

Sầm Trà nhớ lại: "Cậu ta đến gặp em và hỏi em: 'Cậu là muốn cho tôi biến thành như vậy sao? Tôi như vậy là bộ dáng cậu thích sao??'"

"Em không có giết hắn?" Sầm Hạc sốt ruột cắt ngang cậu, nghiến răng nghiến lợi nói ra ghen tuông, hắn khẳng định kết luận, "Người này bị em hủy hoại, nhưng hắn vẫn còn sống, hắn còn ở bên cạnh em, hơn nữa còn có liên hệ với em, và thậm chí thích em."

"Anh trai."

"Ừ?"

Sầm Trà ngồi trên ghế, kéo Sầm Hạc đến trước mặt mình, dang tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn.

Cũng giống như Sầm Hạc đã dỗ dành Sầm Trà vô số lần.