Ôn Hành nhìn Trầm Du Nhất, người đã giận đến run cả người lên, nhất thời không nói nên lời.
Hắn cũng mơ hồ hiểu được đôi chút lí do vì sao Trầm Du Nhất lại tức giận, nhưng lại chẳng biết phải sửa chữa từ đâu mới phải.
“…Nói lại với anh một lần nữa đi.” Ôn Hành chỉ biết miệng mình đắng ngắt, cất lời lên mà cũng gian nan như thế. “Nói lời chia tay với anh một lần nữa đi, anh sẽ không tới tìm em nữa.”
Trầm Du Nhất thở dồn dập, đôi môi mím chặt, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy trong đôi mắt sáng xinh đẹp đong đầy nước mắt.
Ôn Hành cũng đứng bật lên khỏi ghế sofa, không để ý đến món ‘đồ chơi’ để trên đùi, khiến nó rơi xuống đất lăn tới bên chân Trầm Du Nhất.
Chẳng biết là lúc rơi xuống đất bị chạm nút nào mà cây gậy tự động rung lên bần bật, đằng đuôi còn có đèn màu sáng nhấp nháy.
Lúc này Ôn Hành cũng đã bắt đầu hơi lúng túng, nhưng chẳng biết phải làm thế nào, vẫn cố gắng nói cho hết lời.
“Hôm nay anh tới tìm em là bởi vì…”
Trầm Du Nhất muốn xỉu mất, ngã phịch lên ghế.
“Anh mau nhặt nó lên, tắt đi!”
Trầm Du Nhất nói, “Tắt!”
Ôn Hành nhặt vội lên tắt đi, cất nó ở chỗ thật xa khỏi Trầm Du Nhất.
“Em đừng khóc mãi thế.” Ôn Hành nghĩ một lát lại nói, “Hôm nay anh đến cũng không phải là để chọc cho em khóc.”
Trầm Du Nhất quay mặt đi. Lúc Ôn Hành tưởng cậu lại không để ý đến mình nữa rồi, Trầm Du Nhất mới hỏi, vậy anh tới làm gì?
“Anh muốn em lại một lần nữa——” Ôn Hành không biết phải chọn từ nào để nói tiếp thì mới phù hợp, thành ra cứ lắp bắp, “Lần nữa—” Phần sau của câu nói vẫn bị bỏ lửng, hắn im lặng, nhìn Trầm Du Nhất, hy vọng cậu hiểu ý hắn muốn nói.
Nhưng Trầm Du Nhất lại nhẹ giọng bảo, “Em không hiểu.”
Ôn Hành tưởng rằng cậu không hiểu ý mình muốn nói gì, bèn vắt óc nghĩ từ để diễn tả.
“Suy nghĩ lại lần nữa— “
“Em không hiểu tại sao phải suy nghĩ lại, vì anh thiếu người làm đồ ăn sáng cho à?”
Trầm Du Nhất không khỏi buông lời châm chọc. Cậu nhìn ngón tay mình, thấy chúng sao mà gầy gò quá, chẳng còn chút sức lực nào cả. “Anh về trước đi.”
Ôn Hành sửng sốt, “Không phải thế.”
“Từ giờ về sau em không muốn nhắc lại chuyện này với anh nữa, Ôn Hành, em mệt mỏi lắm rồi.” Trầm Du Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ôn Hành, “Em không giận anh. Có lẽ anh cảm thấy khó hiểu, không biết có gì mà em phải giận như thế.”
Ngừng một lát, Trầm Du Nhất nói tiếp, “Em chỉ muốn nói cho anh biết là em chưa bao giờ giận anh hết, dù anh có điểm nào đáng để giận đi nữa.”
Ôn Hành im lặng.
“Có lúc em cũng cảm thấy hình như anh cũng thích em. Hôm ấy sau khi đưa em về nhà, anh dừng xe lại một lúc.” Cậu hất cằm về phía cửa số. Ngày mà cậu nhắc tới chính là lần cậu nhắc về chuyện đồng hồ đeo tay của học sinh tiểu học đó. “Nửa tiếng đồng hồ đó, em cảm thấy hình như đúng là anh có thích em.”
“Nhưng những khoảnh khắc như vậy rất ít ỏi.”
Trầm Du Nhất nhìn Ôn Hành, đột nhiên nói, “Anh ôm em một lát được không?”
Ôn Hành đứng sừng sững như một bức tượng đá, chẳng có bất kì phản ứng nào. Trầm Du Nhất đợi một lúc, nhưng Ôn Hành vẫn chỉ nhìn hắn chứ không hề nhúc nhích.
Trầm Du Nhất thở dài, chỉ đành tự mình đưa lưng về phía hắn rồi dựa cả người vào lồng ngực hắn.
“Có chuyện này chắc anh cũng không biết, ” Trầm Du Nhất nói, “Mỗi lần lên giường với anh, em chưa từng dám vòng tay ôm anh bao giờ.”
“Em sợ anh bảo em rằng, Trầm Du Nhất, em đừng quậy.” Trầm Du Nhất nhắm mắt lại, “Hoặc là sẽ nói, Trầm Du Nhất, sao em lắm chuyện thế.”
“Không phải là em ghét anh gọi tên em như vậy.” Trầm Du Nhất không kìm được rơi nước mắt, giọt nước tràn ra khỏi hàng mi khép lại. “Có lẽ chỉ là vì em buồn, bởi vì em ngu ngốc quá, chẳng bao giờ làm được chuyện mà anh yêu cầu. Cảm giác mỗi lần anh gọi em đều như một lời cảnh cáo, nhắc nhở em rằng em không thể nào trở thành người mà anh thích được.”
“Trước kia em rất sợ rằng anh không thích em nữa,” Trầm Du Nhất bảo, “Giờ em không sợ nữa rồi.”
“Bởi vì em biết có sợ cũng vô ích. Không thích chính là không thích vậy thôi. Chỉ là em không muốn phải lấy lòng anh nữa, mỗi lần đều chỉ đổi lại bằng việc anh không hài lòng gọi tên em. Trầm Du Nhất, em quả thật rất sợ khi anh gọi em như thế, Trầm Du Nhất.”
“Em không muốn tiếp tục thế này nữa, Ôn Hành, em thật sự rất thích anh… Rất thích.”
“Nhưng em không muốn thích anh nữa.”
“Anh đi đi, đừng quay lại nữa. Bữa sáng có thể thuê người giúp việc làm cho, đồ giặt xong có thể chọn dịch vụ gửi tới tận nhà. Nếu còn cần việc gì khác, em cũng sẽ—— “
Dường như cậu không nói nổi nữa, khóc òa lên.
Bên ngoài trời lại đổ mưa, nước mưa bị gió cuốn, tạt ướt kính cửa sổ. Trầm Du Nhất không đóng cửa ban công, tiếng gió, tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, trời thu se lạnh lại càng thêm lạnh, thế nhưng cũng chẳng buốt giá bằng những giọt nước mắt khổ sở của Trầm Du Nhất.
Cậu cắn răng khóc trong lồng ngực Ôn Hành một lúc, tới khi cảm thấy khóc đủ rồi mới tách ra.
Nhưng một vòng tay chợt ôm lấy cậu. Cái ôm tới quá vội vã, Trầm Du Nhất không có cách nào tránh kịp, hoặc có lẽ cậu vốn chẳng muốn tránh. Cậu ngã lại vào vòng tay hắn, ngửi mùi hương trên người Ôn Hành, có cảm tưởng như bản thân đã rơi hết nước mắt cả đời này rồi.
Lúc này, Trầm Du Nhất lại chợt nghe Ôn Hành nói.
“Thích.”
“Anh thích em.” Ôn Hành nói, “Anh thích —— “
Ôn Hành muốn nói, anh thích em. Hắn không biết phải nói bao nhiêu câu xin lỗi mới đủ để cho cậu thấy sự hối lỗi của hắn, muốn bảo Trầm Du Nhất đừng sợ ôm hắn khi hai người ân ái, bởi vì Ôn Hành cũng sẽ ôm lấy Trầm Du Nhất, bởi vì Ôn Hành không chỉ là thích Trầm Du Nhất… Bởi vì Ôn Hành yêu Trầm Du Nhất.
“Thời tiết không tốt, anh về thì đi đường cẩn thận một chút.”
Ngoại hình của Trầm Du Nhất rất ưa nhìn, là người ưa nhìn nhất mà Ôn Hành từng gặp.
Lông mày hàng mi của cậu có dáng vẻ ngây thơ hiền lành, sống mũi cũng không quá cao nhưng chóp mũi hơi cong nhẹ lên, trông rất nhu thuận ngoan ngoãn. Môi không quá mỏng cũng không quá dày, nếu hôn một lúc là sẽ đỏ hồng lên.
Lúc cười lên là dễ thương nhất.
Cười lên là dễ thương nhất— Một Trầm Du Nhất như thế, lại bị hắn làm cho phải khóc không biết bao nhiêu lần.