Thục Nữ Phiêu Phiêu Quyền

Chương 15: Tai nạn, bá vương hoa



Edit: Hushus05

Không đoán được học muội an tĩnh này sẽ quan tâm tới những người võ hệ "thô thiển" kia, Cận Nhu lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn kiên nhẫn đem sự tình trước sau giải thích cho Phong Phiêu Phiêu.

Hóa ra, trong thời gian Phong Phiêu Phiêu rời đi, bởi vì hai sinh viên mới chuyển tới Giấu Mối Học Viện đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Đầu tiên là bản thân Thái Cực hệ, vốn dĩ uể oải không phấn chấn liền giống như uống phải thuốc bổ, bởi vì trình độ của lão sư Thái Cực hệ thực bình thường, Trần Băng liền kiêm chức dạy dỗ mà Dương Ngưng Tuyết cũng không có nhàn rỗi, cô ngày một ngày bái phỏng mấy học viện mặt khác để dạy dỗ mấy cái võ hệ, tuy rằng ngoài miệng nói là tới cửa lãnh giáo, nhưng trong mắt người ngoài, hành vi của cô bị coi là tới đá quán người ta.

Ngày đầu tiên, Taekwondo hệ bị Dương Ngưng Tuyết một người đánh bại

Ngày hôm sau, Nhu Đạo bị cô độc thủ.

Ngày thứ ba, tai ương rơi lên đầu Karate.



Ngày thứ tư, tới lượt Đấu Vật hệ, lúc ấy theo như những người đứng xem ở hiện trường, chỉ thấy một đám cao to bị Dương Ngưng Tuyết mảnh khảnh quăng ngã ra ngoài như quăng búp bê vải, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

Ngày thứ năm, Dương Ngưng Tuyết cầm theo Nhu Vân kiếm, tính sẽ tới Đấu Kiếm hệ, liền bị Trần Băng cản lại.

Thẳng tới ngày thứ sáu, thứ bảy tuy không có động tĩnh gì nhưng tên của Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết đã theo lời truyền mà vang ra tới toàn bộ cả Giấu Mối Học Viện, đặc biệt là Dương Ngưng Tuyết, cô bên ngoài lãnh diễm, cá tính cao ngạo, hơn nữa thân thủ cường hãn, nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý, cũng không biết là ai bắt đầu, gọi Dương Ngưng Tuyết là nữ vương hoa hồng, ý tứ là mỹ lệ lại giỏi giang, nhưng cũng có người gọi cô là bá vương hoa.

Đây bị coi là lời khiêu chiến của Thái Cực hệ tới các hệ võ học khác trong Giấu Mối Học Viện, tuy rằng có hệ là vì người đứng đầu không có mặt ở hiện trường mới dẫn đến thất bại bởi Dương Ngưng Tuyết, nhưng sự cường hãn của Trần Dương hai người cũng là từ đây mà đánh ra ngoài.

"Thực...Kiêu ngạo". Phong Phiêu Phiêu nghe xong nhịn không được nhếch nhếch môi, trong lòng cảm khái không thôi, dù sao cũng là cao thủ tới từ thế gia, có nắm chắc chính là đánh, dù sao đổi lại là cô, tuyệt đối không thể làm được như vậy.

Cận Nhu ôn nhu nhìn Phong Phiêu Phiêu: "Phiêu Phiêu, không cần để ý tới những thô nhân nhàn rỗi ấy, hiện tại chúng ta phiền não chính là, những người đó nháo lớn như vậy, thanh thế đã vô cùng lớn mạnh, chúng ta phải làm thế nào mới không bị họ hoàn toàn áp đảo?". Tuy rằng Văn Viện cùng năm viện thể dục xưa nay không hợp nhau nhưng giống như Cận Nhu thống hận "thô nhân", thật sự là lông phượng sừng lân, phàm là có liên quan tới vận động, đổ mồ hồi, đều là người mà cô thống hận.

Phong Phiêu Phiêu cũng rất bất đắc dĩ, kỳ thật cô cũng coi như một cái "thô nhân" đi?

Khi Phong Phiêu Phiêu cùng học tỷ của mình đang luận đàm học sinh chuyên tới Thái Cực hệ, nhân vật chính mà các cô đang bàn tán cũng đang nói chuyện.

Luyện công tại đại sảnh, trong khi các học sinh khác đi nghỉ ngơi, hai người Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết cách xa hai mét ngồi xếp bằng ở trên sàn gỗ, Trần Băng nhìn Dương Ngưng Tuyết, trầm mặc một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Cậu kêu tôi nên làm như nào với cậu đây? Chúng ta tới học viện này, là tới tìm người, không phải là tới thách đấu, cậu nháo lớn như vậy, sau này kêu tôi làm sao làm xong việc?".

Dương Ngưng Tuyết liếc hắn một cái, lãnh đạm mở miệng: "Thế thì làm sao?".

Thế thì làm sao?




Nói đắc tội người ta liền đắc tội người ta, dẫn tới nhiều người tức giận liền kệ họ tức giận, vậy thì sao?

Trần Băng bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy thực đau đầu, đây đều là hắn sai, một tuần trước Đàn Lâm đem danh sách giao cho họ, hắn nhất thời sơ sẩy, không đem những tư liệu đó giấu kĩ bị Dương Ngưng Tuyết nhìn thấy, vị tỷ tỷ này liền hoa hoa lệ lệ cầm danh sách, con thỏ trước gặm thỏ gần hang, từ hệ gần nhất bắt đầu nghiệm chứng, mà biện pháp bọn họ am hiểu nhất, chính là luận võ.

Mặc kệ đối phương che giấu như nào, chỉ cần cô ta tinh thông Thái Cực, khi động thủ cũng sẽ không cẩn thận lộ ra một ít dấu vết.

Dương Ngưng Tuyết cũng không nói rõ mục đích của chính mình, tuy rằng mục tiêu của họ là nữ sinh, cô cũng không cần làm lớn như vậy, nhưng không biết là có phải hay không, ngày đầu tiên đi vào không được đánh, buồn hỏng đại tiểu thư cô rồi, khó được lúc hoạt động tay chân, Dương Ngưng Tuyết một hơi đánh hết mọi đối tượng ở các hệ.

Bên trong các đại gia tộc, Dương Ngưng Tuyết chính bởi cái cá tính này, rất ít người nguyện ý thân cận, cũng là Trần Băng ngẫu nhiên cùng cô có qua lại, nhưng không hoàn toàn là Trần Băng tự nguyện.

Trần Băng thực đau đầu nâng tay đỡ trán: Phụ thân mẫu thân đại nhân, vì cái gì mà thời điểm các người đính hôn từ trong bụng mẹ, hoàn toàn không có nghĩ tới nhi tử nhà mình tiền đồ tương lai ảm đạm đâu?

Trong lòng nghĩ như vậy, Trần Băng tự nhiên mà nhìn thoáng qua Dương Ngưng Tuyết, người nọ ánh mắt lạnh lùng: "Cậu nhìn tôi như vậy, là có cái gì dị nghị sao? Chẳng lẽ cậu muốn tôi đi xin lỗi?".

Trần Băng lắc lắc đầu, biểu tình nhận thua.

Bỏ đi, hắn không thể trêu vào vị đại tỷ này.

Trên tay một chồng tư liệu, là phạm vị hoài nghi của Đàn Lâm, vừa thấy đến tập giấy được đóng dấu Trần Băng liên cảm thấy khóe miệng run rẩy, Đàn Lâm người kia, luôn miệng nói là hắn đã thu nhỏ phạm vi, nhưng có thu nhỏ sao?




Vì cái gì mà bạn học của hắn đều không có nửa điểm đáng tin như vậy?

Đem mấy đối tượng bị Dương Ngưng Tuyết đánh qua loại trừ đi, dư lại cũng còn không ít, Trần Băng nói: "Số người còn dư lại này đều không phải thuộc hệ võ, cậu cũng không cần tiếp tục tới cửa khiêu chiến".

Dương Ngưng Tuyết khóe miệng khẽ cong, cười như không cười: "Như vậy liền giao cho cậu?". .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Trần Băng bất đắc dĩ gật đầu: "Đều giao cho tôi đi". Thật là đáng buồn cả đời, vận mệnh hắn thảm thiết, cư nhiên đã là bắt đầu từ trong bụng mẹ, có một vị hôn thê như vậy từ trong, hắn như đã thấy địa ngục.

Dương Ngưng Tuyết bị Trần Băng khuyên lại, không có tiếp tục hành động đại sát tứ phương vĩ đại của mình, cũng không biết có thật nhận rõ sự lợi hại bên trong, vẫn là chơi đến thống khoái, quyết định nghỉ ngơi một chút, tóm lại, nhiệm vụ kế tiếp giao cho Trần Băng.

Nhưng Trần Băng không nghĩ tới chính là, từ lúc hắn tiếp nhận, hiệu quả so với Dương Ngưng Tuyết còn kém hơn.

Lời của editor: hai anh chị này tấu hài thực sự:))). Chương sau anh nhà xuất hiện rồi...