Có lẽ để nhanh chóng thoát khỏi bố nên mẹ đã liếc mắt qua mặt tôi một cách qua loa, nhưng…
Trong nháy mắt, mẹ sững sờ!
Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi, đồng tử của mẹ dần dần mở to…
Ánh nhìn rời rạc dần dần tập trung lại.
Sự chết chóc như bắt đầu hồi sinh.
Mẹ lắc đầu, lại gật đầu, kích động đến mức liên tục há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được…
“Con…”
Môi mẹ run nhẹ, muốn mở miệng, nhưng hai mắt đảo ngược rồi ngất đi.
“Duyệt Nhi!”
Bố giơ tay ra, nhanh chóng đỡ lấy mẹ.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen chạy đến bên ngoài, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống xe.
“Úc tổng, tôi đã lấy được thứ ngài cần.”
22.
“Anh Úc đừng lo lắng, vợ anh chỉ là quá kích động nên đã ngất đi.”
Bố gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Lý.”
Lúc ở trên xe, bố đã nói với tôi rằng bác sĩ Lý là người mà bố mời đến để chăm sóc mẹ.
Cô ấy vừa là chuyên gia ẩm thực vừa là bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ Lý nhìn tôi đang ngồi bên cạnh bố, cười nói: “Cô bé trông rất giống vợ anh.”
Tôi mỉm cười với cô ấy, rồi lại nhìn về phía mẹ.
Cô ấy nói: “Đừng lo lắng, mẹ cháu không sao đâu. Căn bệnh này có rất nhiều nguyên nhân. Mẹ cháu là tâm bệnh, mà cháu là liều thuốc cô ấy cần.”
Vài phút sau, mẹ tỉnh dậy.
Bố sợ mẹ kích động nên vội vàng lấy báo cáo xét nghiệm ADN cho mẹ xem.
“Duyệt Nhi, trên đây có dấu xác nhận của cơ quan có thẩm quyền, nhưng nếu em vẫn không tin, em có thể tự mình đưa con đi xét nghiệm…”
Nhưng khi bố đang nói thì mẹ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi.
Mẹ vừa cười vừa khóc.
“Duyệt Nhi…” Bố cũng đỏ hoe mắt.
Bố ôm tôi ngồi lên giường, ngồi bên cạnh mẹ rồi cũng ngồi xuống, duỗi tay lau nước mắt cho mẹ.
Tôi thấy vậy cũng đưa tay lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ đừng khóc…”
“Trên đời này, làm sao có bà mẹ nào không nhận ra con của mình chứ!” Mẹ ngồi dậy, ôm tôi vào lòng.
Một lúc sau, mẹ nắm lấy bàn tay bị thương của tôi, buông tôi ra, khóc hỏi: “Tay con bị làm sao thế?”
“Bé con…”
“Con ham ăn, bị thức ăn nóng làm bỏng ạ.” Tôi cười ngắt lời bố, rồi nói với mẹ: “Mẹ yên tâm, bố đã bôi thuốc cho con rồi.”
Bố gãi đầu: “Nhìn kỹ thuật băng bó của anh này.”
Nhưng lúc này, mẹ đang kinh ngạc nhìn bố.
Mẹ đưa tay kia, nhẹ nhàng vuốt v e tóc mai của bố, nhìn chăm chú, cứ như thể đã rất lâu rồi mẹ không nhìn kỹ người đàn ông này.
“Đông Thần, tóc anh… sao lại bạc trắng thế này?”
23.
“Là do em.” Bố nói, nhưng giọng điệu lại rất cưng chiều.
Bố nắm lấy bàn tay đang vuốt v e tóc mai của mẹ, cúi xuống hôn lên mu bàn tay mẹ: “Mấy năm nay em không chịu gặp anh, khiến anh buồn rầu đến bạc cả đầu!”
Mẹ nhìn tôi một cái, khuôn mặt trắng như tuyết ửng đỏ.
“Bé con vẫn đang ở đây mà…”
“Con không nhìn thấy!” Tôi đưa tay che hai mắt lại.
Nhưng khi họ không nhìn thấy, tôi khẽ tách ngón tay ra, từ khe hở giữa các ngón tay, tôi nhìn thấy bố nhanh chóng hôn lên trán mẹ.
“Duyệt Nhi, chúng ta về nhà nhé? Từ giờ trở đi chúng ta sẽ ở cùng nhau mãi mãi. Bé con nói rồi, bé con rất thích ở tứ hợp viện.”
Tôi: “???”
Tôi từng nói vậy à?
Lúc này, bố nhìn tôi, tôi lập tức gật đầu: “Dạ, mẹ, con rất thích ở đó!”
Mẹ vuốt v e đầu tôi, dịu dàng nói: “Được, vậy thì nghe lời con gái.”
24.
Bố về đến nhà thì gọi điện cho ông bà nội thông báo rằng đã tìm thấy tôi.
Ông nội là người miền Nam, ông từng là một sĩ quan quân đội, yêu một tiểu thư nhà tư bản, tức là bà nội nên đã chọn ở lại thủ đô.
Giờ đây, khi đã nghỉ hưu, bà cùng ông trở về quê nhà ở miền Nam thăm hỏi người thân lâu ngày không gặp.
Sau đó, đã đến lúc điều tra thủ phạm.
Bố mẹ hỏi tôi về nơi tôi ở, gia đình tôi đang ở, cũng như họ… đối xử với tôi như thế nào?
Tôi không muốn họ buồn nên nói dối rằng gia đình đó đối xử với tôi khá tốt.
Tôi ngẩng đầu nhìn họ: “Có phải tên này rất quê mùa không ạ?”
Mẹ ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên má tôi: “Đó là tên họ đặt cho con. Tên thật của con là Úc Cẩm!”
Bố gật đầu: “Tên của con là họ của bố và mẹ ghép lại.”
“Dạ.”
Thật ra tôi biết.
“Tôi của tương lai” sau khi được nam chính cứu, anh ấy đã đặt cho “cô ấy” tên là Tô Cảnh.
Sau đó, “cô ấy” nhận tổ quy tông, đổi tên thành Úc Cẩm.
25.
Về “thủ phạm”, tôi nói với bố mẹ rằng gia đình mua tôi đã nói có một nữ y tá tên Vương Tiểu Hà đã bán tôi cho họ.
Tôi nói mình biết được là do một lần nghe trộm họ nói chuyện.
Thật ra, đó là bố trong “tương lai” đã điều tra ra vụ việc năm đó, “Vương Tiểu Hà” là một nhân vật rất quan trọng.
Vì tôi không thể trực tiếp nói ra hung thủ, cũng không có bằng chứng, vậy nên tôi sẽ tìm cách cung cấp thông tin nhân vật quan trọng, để bố đỡ phải đi đường vòng.
Quả nhiên, chỉ sau vài ngày, bố đã điều tra ra “Vương Y Nhiên”.
Cô ta là bạn thân của mẹ, cũng là tình địch của mẹ.
Bởi vì nhà cô ta có quan hệ nhiều đời với nhà tôi, xuất thân giống như bố nên từ nhỏ đã yêu thầm bố.
Đó là năm 1988, mẹ đi đóng phim ở một trấn nhỏ nghèo nàn sa sút, rồi sinh tôi ở trạm xá ở đó.
Vương Y Nhiên nhân lúc mẹ tôi vừa sinh con xong còn đang hôn mê đã đuổi bố tôi đi, để em họ xa của cô ta là Vương Tiểu Hà làm y tá ở trạm xá đó đi vào phòng bệnh, “trộm” tôi từ trong nôi y tế ra ngoài.
Cô ta bảo Vương Tiểu Hà bán tôi đi, càng xa càng tốt.
Mẹ nói: “Đợi đến khi điều tra xong, tất cả những người liên quan đến vụ này đều phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, ai cũng đừng hòng thoát.”
Tôi ngồi trên ghế sô pha, không nói gì.
Mẹ nghĩ tôi mềm lòng, hỏi: “Con yêu, có phải con muốn cầu xin cho ai không?”
“Không ạ.” Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ đang nghĩ…
Nếu tôi trở về bên cạnh bố mẹ “trước thời hạn”, cũng đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời “tôi” trong sách.
Vậy thì, kiếp này…
Tôi còn có thể gặp lại cậu bé tên là Tô Ngự Thâm không?