Thượng Cổ

Chương 4



Âm thanh của Tử Viên thượng quân không nhỏ, lại thêm lời nói này quả thực làm cho người ta cảm thấy quá quắt vô lý, đại đường náo nhiệt bỗng chốc yên ắng lại, chúng tiên hướng theo tầm mắt của Tử Viên thượng quân nhìn về phía cửa lớn đại đường, tất cả đều sững sờ.

Giữa đám tiểu tiên, Phượng Nhiễm mặc hồng y trường bào nổi bật như hạc giữa bầy gà, lại thêm cử chỉ trương dương của nàng, tràn ngập lãnh nhã băng sương, không ít tiên quân đều vô ý cách xa nàng mấy bước.

Nghe Tử Viên thượng quân nói, nữ tiên quân này rõ ràng là một thượng quân, nhưng mà trong tam giới có vị nữ thượng quân nào đã không tương xử tốt lại có sát khí nồng đậm như vậy?

Sát danh của Phượng Nhiễm tuy là tam giới đều biết, nhưng nàng đã vạn năm không ra khỏi Thanh Trì cung, ngoại trừ một vài thượng quân từng giao chiến với nàng thì cũng không có ai biết được dung mạo của nàng, lúc này yến tiệc chưa bắt đầu, thượng tiên khác lại không giống như Tử Viên yêu thích danh lợi, vì vậy trong phòng chỉ có một vị thượng quân là Tử Viên mà thôi.

Phượng Nhiễm lúc ở giữa sườn núi phát hiện cùng giá vân đi lên với nàng đều là tiểu tiên, mới nhận ra rằng tối hôm qua bị tiên đồng kia bỡn cợt, lúc này trong lòng rất là bực bội, nghe thấy lời nói quá quắt như vậy, ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy gương mặt vênh vang đắc ý cùng ánh mắt tràn đầy phẫn hận Tử Viên.

"Ngay cả Tử Viên thượng quân cũng cam nguyện chịu khổ chịu nạn tại phàm thế, Phượng Nhiễm ta là phàm thai hèn mọn, lại há có thể độc hưởng vĩnh sinh (bất tử) !" Phượng Nhiễm đè nén uất ức trên mặt, liếc mắt cao giọng nói, nhất cử nhất động đều mang theo mấy phần khinh bỉ.

Lời này quả nhiên thú vị, ý tứ vô cùng rõ ràng kiểu như 'ngươi không chết trước, ta thề không đi trước', hơn nữa lại là một vị nữ thượng quân nói ra, chúng tiên nghe xong đều không nhịn được bật cười.

Nhưng đợi đến khi suy ngẫm lại ý tứ trong câu nói này, chúng tiên nhìn về Phượng Nhiễm uy phong lẫm liệt, trong mắt đều sinh ra mấy phần không thể tưởng tượng nổi, vạn năm trước thượng thần Phượng Nhiễm lấy sức lực một người diệt hạ hàng vạn đại quân tiên yêu hai tộc vẫn luôn bị ngoại giới truyền tụng như sát thần giáng thế gieo rắc nỗi bất hạnh căm ghét cùng khiếp sợ, nhưng không ngờ lại là một vị đại mỹ nhân khuynh thế thoát tục như vậy, thấy nàng mắt phượng rét lạnh nhìn Tử Viên thượng quân, đầy mặt sát khí, tư thế kiên cường khiêu khích toát ra khí chất anh võ mà nữ tiên quân tầm thường khó có thể sánh được, chúng tiên trên mặt bất giác lộ ra tán thưởng.

Trong số các nữ tiên quân, ngoại trừ Cảnh Chiêu công chúa, loại dung mạo tâm khí này, thật sự khó người nào có thể cùng so sánh!

Nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, chúng tiên thầm than lời đồn quả thật không sai, Phượng Nhiễm thượng quân cùng Tử Viên thượng quân thật sự là cừu oán không cạn, cho dù vạn năm cũng khó mà vuốt phẳng.

Tử Viên trước nay tại tiên giới hống hách đã quen, lại còn là chúa kiêu căng, thấy chúng tiên mặt lộ tán thưởng đối với Phượng Nhiễm, ánh mắt hung hãn trầm xuống.

"Phượng Nhiễm, ngươi không ở trong Thanh Trì cung tị thế, chạy ra ngoài làm cái gì? Bên ngoài không ai có thể bảo vệ ngươi đâu!" Tử Viên khẽ hừ một tiếng, thần sắc kiêu ngạo.

Tiên quân trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cho dù ngày thường vẫn biết Tử Viên thượng quân ngang ngược càn quấy không coi ai ra gì, nhưng không nghĩ tới hắn cũng không đem Cổ Quân thượng thần vào trong mắt, lại dám ngang nhiên khiêu khích Thanh Trì cung.

"Bản quân cũng không muốn giống như ngươi cần người tương hộ, trên mặt đất tam giới có chỗ nào mà ta không đi được, đổi lại là ngươi, Tử Viên, vạn năm trước lúc ta gặp ngươi vẫn chỉ là một hạ quân, bây giờ đã được xếp vào hàng thượng quân, quả thật đáng chúc mừng, chỉ là.. không biết những đan dược Cảnh Dương cất giấu có còn nhiều, có đủ cho một mình ngươi sử dụng hay không!"

Phượng Nhiễm đưa tay ra sau, đi về hướng trong phòng, dáng đi nhàn tản, đáy mắt hàm chứa một chút trào phúng không che giấu.

Tử Viên xưa nay không có thiên phú trên con đường tu luyện, ngày trước dưới nhân duyên xảo hợp đã cứu mạng đại điện hạ thiên giới Cảnh Dương, được ban thưởng rất nhiều linh dược trân quý nâng cao linh lực mới có tiên lực của thượng quân, nhưng danh thượng quân này chỉ là mạt đẳng (cuối hạng), bình thường không được thượng quân khác xem trọng, còn với chúng tiên thì chỉ có giao tình ngoài mặt mà thôi.

Nhưng hắn xưa nay vô cùng tự hào đối với vị trí thượng quân của mình, bây giờ thấy chúng tiên theo lời nói của Phượng Nhiễm mà trong mắt ẩn chứa lộ ra vẻ khinh thường, liền bực bội nóng nảy, hét lớn: "Phượng Nhiễm, ngươi.."

Mới nói được một nửa, nhưng do không thể nhịn xuống được, sắc mặt liền đỏ bừng. Hắn trước giờ không có nhân duyên gì, mới vừa rồi phí tâm kết giao với hắn chẳng qua cũng chỉ là mấy tiểu tiên, lúc này đương nhiên không muốn đắc tội với thượng quân thực lực đỉnh phong như Phượng Nhiễm, một lúc sau cũng chẳng thấy ai nói thay hắn, tình cảnh liền trở nên khó xử.

Hai tên tiên quân sau lưng hắn không biết vì sao từ sau khi Phượng Nhiễm đi vào thì có chút mất hồn, không giống như bình thường chạy tới khuyên giải an ủi Tử Viên, chỉ ngẩn người đứng bên cạnh.

Mới hít thở một cái, Phượng Nhiễm đã đi tới trước mặt Tử Viên rồi, trường bào trên người đỏ sẫm ẩn chứa nét cương nghị khó lý giải, thần sắc nghiêm túc lẫm liệt: "Tử Viên, mối thù nhất tiễn năm đó, bản quân cả vạn năm cũng không dám quên, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ trả lại gấp bội."

Tử Viên bị ánh mắt cô độc như lang sói của nữ tử trước mặt làm cho cả kinh phải lùi về sau hai bước, hồi ức kinh hoàng bị chôn sâu trong đáy lòng đột nhiên hiện về.

Năm ấy trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, Phượng Nhiễm toàn thân đẫm máu chi chít vết thương, vẫn có thể giết tam hoàng tử yêu tộc, nếu như không có hắn đúng lúc đuổi tới, trong chỗ tối phóng ra tiên kiếm, chỉ sợ không thể cứu được tính mạng sắp lâm nguy của Cảnh Dương, tuy là như thế, hắn cũng bị trúng một chưởng của Phượng Nhiễm, hủy đi trăm năm căn cơ mới miễn cưỡng trốn thoát, lúc đó Phượng Nhiễm còn chưa là thượng quân, đã như ma thần đáng sợ khó đối phó, huống chi là hiện tại.

Nhìn thấy vẻ sợ hãi không chút che đậy của Tử Viên, trên mặt những tiên quân trong đại đường đều rất nhanh quét qua một tia trào phúng, dường như không dám tin đường đường thượng quân lại có thể nhu nhược bị ức hiếp đến như vậy, giữa một mảnh lúng túng tĩnh mịch, tiếng cười nho nhã cùng với tốt lành truyền tới từ phía hậu đường.

"Phượng Nhiễm thượng quân đã vạn năm chưa từng ra khỏi Thanh Trì cung, lần này giá lâm Đại Trạch sơn, trách Đông Hoa đã không đón tiếp chu đáo." Đông Hoa thượng quân một thân nho bào thanh sắc xuất hiện ở lối vào nội đường, râu dài tóc trắng, thần thái thong dong, mang theo trí duệ thoáng đạt của một trường giả.

Đông Hoa là thượng quân có tư cách tối lão (cao nhất) trong tam giới, hắn xuất hiện cười nói, bầu không khí mới vừa rồi còn ngưng trệ lập tức thả lỏng không ít, ngay cả Phượng Nhiễm cũng nhớ lại lời Hậu Trì nói, biết điều liên tục khoát tay tự xưng không dám.

Một đám thượng quân đi theo phía sau Đông Hoa xuất hiện trong đại đường, tuy không thân cận với Phượng Nhiễm, nhưng thần sắc nhìn nàng đều mang theo vẻ hiếu kỳ cùng với tán thưởng. Đông Hoa thượng quân trái lại bỏ lại đầy phòng tân khách, cùng với nàng thảo luận về cách khởi động linh lực của Trúc Cơ chi thuật. Chúng tiên đều biết Đông Hoa thượng quân yêu thích tiên thuật như mạng, đối với hành động như vậy của hắn trái lại không thấy bất ngờ.

Cứ như vậy một hồi, Tử Viên dường như đã bị quên lãng, sắc mặt hắn trầm xuống mấy phần, nhấc mắt vô ý quét qua hai người Vô Hư Vô Vọng đang đứng phía sau, nhớ lại chuyện lễ vật, trong mắt xẹt qua một tia khoái ý, hướng về phía mấy vị thượng quân chen chúc trong phòng ho một tiếng.

"Đông Hoa thượng quân, ta mới đây gặp phải một chuyện, thực sự oán phẫn (oán hận và căm phẫn) khó mà tiêu tan, hôm nay là thọ yến của ngài, vốn không định nói ra làm mất hứng, nhưng lão thượng quân xưa nay đức cao vọng trọng, hy vọng ngài có thể bình luận đạo lý."

Tử Viên vừa nói vừa hành lễ với Đông Hoa thượng quân, bộ dạng thập phần trịnh trọng. Chúng tiên ai nấy đều sững sờ, giương mắt lên nhìn hắn, Đông Hoa thượng quân bất giác cau mày, vẫn mang chút tiếc nuối nhìn Phượng Nhiễm, rồi mới xoay người cao giọng nói: "Lão đầu tử trước nay không hỏi chuyện trong tiên giới, nếu như thượng quân gặp phải chuyện bất bình, cứ thượng tấu lên trời là được."

Nghe thấy ý thoái thác trong lời nói của Đông Hoa, Tử Viên vội vàng khoát tay nói: "Thượng quân, việc liên quan đến yêu tộc, chẳng lẽ có thể qua loa được?"

Tiên yêu hai tộc tuy đã đình chiến nghìn năm, nhưng phần lớn tiên quân trong phòng đều có thù oán không thấp với yêu tộc, Tử Viên nói ra một câu, liền làm cho chúng tiên ai nấy đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Đông Hoa thượng quân thấy Tử Viên nói có vẻ nghiêm túc, liền thu lại thần đạo: "Nếu như việc liên quan đến yêu tộc, đương nhiên phải biện luận thỏa đáng, Tử Viên thượng quân, ngươi không ngại nói xem, rốt cuộc là chuyện gì trọng yếu như vậy?"

Tử Viên thấy trên mặt chúng tiên đầy ngưng trọng, chỉ có thần sắc Phượng Nhiễm vẫn đạm mạc, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang ý vị không rõ ràng, ngay lập tức bày ra vẻ mặt giận dữ quát lớn: "Các vị tiên quân, Phượng Nhiễm cấu kết yêu tộc, muốn làm loạn tiên giới ta."

Hắn vừa nói vừa chỉ về phía Phượng Nhiễm, vẻ đại nghĩa lẫm nhiễm đầy mặt, nhưng lại không trông thấy hai người Vô Hư đứng phía sau hắn sắc mặt đột nhiên tái xanh.

"Tử Viên thượng quân, ngươi có chứng cứ không?"

Lời của hắn mới vừa dứt, liền có tiên quân không khách khí hỏi lại, trên mặt đầy vẻ khó tin. Ai cũng biết Tử Viên cùng Phượng Nhiễm có cừu oán sâu đậm, những gì hắn nói ra độ tin cậy phải giảm đi rất nhiều, hơn nữa bây giờ Phượng Nhiễm được Thanh Trì cung che chở, lại có đại cừu với yêu giới, làm sao có thể cấu kết với yêu tộc được?

"Đương nhiên." Thấy mọi người không tin, Tử Viên đưa tay ra phía sau vẫy vẫy: "Đông Hoa thượng quân, Tử Viên ta chẳng lẽ lại là người tùy tiện ăn nói, hai người Vô Hư, Vô Vọng mấy ngày trước gặp yêu tộc ở Kỳ Liên sơn, bị yêu tộc gây thương tích, ngay cả cây san hô ta định mang tặng thượng quân cũng bị cướp đi. Kỳ Liên sơn chính là nơi Phượng Nhiễm quản lý, nếu như không có nàng ta cho phép, yêu tộc sao có thể tiến vào?"

Chúng tiên sửng sốt, giương mắt nhìn Phượng Nhiễm, cấu kết với yêu tộc, đây chính là đại tội! Cho dù có Cổ Quân thượng thần che chở, cũng khó tránh khỏi lôi hình của cửu thiên.

Phượng Nhiễm nhướng mày, thấy mặt Tử Viên lộ vẻ đắc ý, giọng than thở nói: "Tử Viên, đây không phải là chuyện nhỏ, chẳng lẽ chỉ dựa vào lời nói phiến diện của hai kẻ phía sau ngươi, liền muốn bắt ta nhận tội hay sao?"

Tử Viên thấy Phượng Nhiễm tỏ ra yếu thế, cười đắc ý, kéo Vô Vọng phía sau ra chỉ trên người hắn: "Phượng Nhiễm, ngươi đừng có giảo biện, có vết thương do yêu tộc gây ra trên người Vô Vọng làm chứng."

Thấy ánh mắt sáng quắc của các vị thượng quân hướng về phía mình, Vô Vọng lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hoảng loạn, một câu cũng không nói.

Chúng tiên đều phát giác ra điều bất thường, chỉ có một mình Tử Viên dương dương đắc ý, Đông Hoa thượng quân nhận thấy không ổn, thở dài định mở miệng, nhưng bị Phượng Nhiễm cắt ngang.

"Xì" một tiếng, hai tay Phượng Nhiễm gác phía sau, mang theo mấy phần trào phúng: "Tử Viên, những năm nay tiên pháp của ngươi thật sự là tu luyện vô ích rồi, may mà ngươi vẫn được xếp vào hàng thượng quân, vết thương trên người Vô Vọng rõ ràng là do tiên pháp tạo ra, ngươi cư nhiên lại lấy cái này ra để vu tội cho ta?"

Tử Viên sửng sốt, thấy Đông Hoa thượng quân cau mày im lặng không nói, liền biết lời Phượng Nhiễm nói không sai, sắc mặt đột nhiên biến thành màu gan heo, tức giận quay người hét lên: "Vô Hư, chuyện này là thế nào?"

Kỳ thực cũng không thể trách Tử Viên, nếu như không có thực lực thượng quân đỉnh phong như Phượng Nhiễm và Đông Hoa, quả thật rất khó nhìn ra được, hắn nếu như không phải nóng lòng trả thù Phượng Nhiễm, có lẽ đã có thể nhìn ra manh mối rồi.

Vô Hư, Vô Vọng quỳ ngã dưới đất, vẻ mặt hoảng loạn, nửa ngày cũng nói không ra một câu hoàn chỉnh, chỉ không ngừng kêu hô 'Thượng quân thứ tội.'

"Hay là để ta nói tiếp, mấy ngày trước tiên đồng ở Thanh Trì cung phát hiện có người xâm nhập, tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy kẻ đó, nhưng lại tìm được một cây san hô trong Hoa Tịnh trì, ta còn tự hỏi sao lại có người có lá gan lớn như vậy, dám xông vào trong kết giới của Cổ Quân thượng thần tạo ra, hôm nay mới biết đây là đồ của Tử Viên thượng quân.."

Phượng Nhiễm vừa nói vừa lấy ra cây san hô từ trong túi càn khôn thả xuống đất, mắt chứa mỉa mai: "Tử Viên thượng quân, ngươi luôn miệng nói ta cấu kết với yêu tộc, đại nghịch bất đạo, bây giờ ngươi dung túng thủ hạ ngông cuồng xâm nhập Thanh Trì cung, vậy đây là tội gì?"

Tử Viên mặt trắng bệch, đột nhiên nhớ ra kết cục của con giao long năm ấy, nghiến chặt răng khẽ nói: "Hai đứa bọn chúng tự mình đi vào Thanh Trì cung, ngươi cứ xử trí đúng tội, có liên quan gì tới ta?"

Cho dù có đại điện hạ Cảnh Dương bảo vệ hắn, Thiên đế cũng sẽ không để cho tôn nghiêm của thượng thần bị xúc phạm, Tử Viên còn chưa có nghĩ đến điều đó, trực tiếp đáp trả Phượng Nhiễm.

Hai người Vô Hư Vô Vọng ngã quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tử Viên vẫn còn mang theo mấy phần không thể tin.

Phượng Nhiễm dường như sớm biết Tử Viên sẽ nói như vậy, cười nhạo một tiếng chẳng buồn để ý đến hắn, phất tay áo xoay người nhìn ra ngoại đường.

Chúng tiên thấy Tử Viên không xem trọng tính mạng của tiên quân thủ hạ, cực kỳ bất ngờ, không ít thượng quân nhìn Tử Viên với vẻ mặt lộ rõ sự coi thường.

Đông Hoa thượng quân thấy không khí trong phòng ngưng trệ, thở dài, biết rằng thọ yến này đa phần là không vui vẻ được nữa, đang chuẩn bị đứng ra hòa giải, thì đột nhiên nghe được phía ngoài núi truyền tới một tràng tiếng phượng hoàng kêu, không khỏi hơi sững người.

"Đông Hoa thượng quân, Cảnh Giản phụng mệnh của phụ hoàng tới chúc thọ, cung chúc lão thượng quân phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam sơn." Chẳng qua chỉ một câu nói hợp cảnh, lại không ngờ được người tới mang một cảm giác ôn nhuận ấm áp, khiến cho lòng người như được tắm trong gió xuân.

Chúng tiên trong phòng nghe được lời nói này, vội vàng bước ra ngoài, Cảnh Giản là con trai thứ hai của Thiên đế, bây giờ thay mặt Thiên đế tới chúc thọ, thân phận tất nhiên không tầm thường.

Phượng Nhiễm thấy vẻ mặt tân khách trong phòng đầy kinh hoàng, Tử Viên lại khôi phục bộ dáng vênh váo tự đắc, liền bĩu môi, theo sau bước ra ngoài, nàng không đếm xỉa tới phất tay áo, đáy mắt nổi lên vài tia vui mừng.

May mà Hậu Trì vẫn chưa lên núi, nếu không sẽ gặp phải Cảnh Giản con trai của Thiên đế, đến lúc đó thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Trên đài trống bên ngoài tiên dinh, thanh niên đầu đội mũ ngọc thân mang mãng bào từ trên lưng một con phượng hoàng thanh sắc bước xuống, thấy chúng tiên cùng đón tiếp, cười nói: "Khiến cho chư vị tiên hữu nghênh đón, Cảnh Giản thực sự hổ thẹn."

Hắn vừa nói vừa đem một hộp gấm vuông toàn thân xanh biếc đưa tới trước mặt Đông Hoa thượng quân: "Đây là một gốc linh thảo tháng trước Cảnh Giản tìm được tại Tế An sơn, nghe nói Nhàn Thiện tiên hữu không lâu nữa sẽ trải qua thượng thần chi kiếp, hy vọng có thể giúp ích."

Đông Hoa thượng quân vốn muốn từ chối, nghe thấy lời này trên mặt liền lộ ra mấy phần vui mừng, biết thứ Cảnh Giản lấy được nhất định là vật phi phàm, cũng không khách khí, cảm kích nói: "Liệt đồ căn cơ bạc nhược, làm phiền nhị điện hạ phải nhọc lòng rồi."

Chúng tiên nghe thấy ý thổn thức trong lời nói của Đông Hoa thượng quân, không khỏi có chút cảm khái, Nhàn Thiện tiên quân là đồ đệ đầu của Đông Hoa thượng quân, làm người chính trực công bằng, có nhân duyên cực tốt trong tiên giới, năm đó sau trận chiến với yêu tộc căn cơ bị phá hủy nặng nề, gần như là hình thần câu diệt, may mà Đông Hoa thượng quân một đường vẫn luôn dùng linh dược bảo hộ căn nguyên, mới thoát được một kiếp, đến nay tu luyện hàng vạn năm mới một lần nữa nghênh tiếp thiên kiếp, nhưng tiên lực suy cho cùng cũng không bằng trước kia, ứng kiếp lành ít dữ nhiều, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Đông Hoa thượng quân.

"Cảnh Giản được phụ hoàng giao phó, lão tiên quân không cần phải để tâm." Cảnh Giản cười cười, thần thái đạm nhã thong dong.

Phượng Nhiễm đứng ở phía sau chúng tiên híp mắt quan sát, dửng dưng khẽ hừ một tiếng, người một nhà Thiên đế đều là cái đức hạnh như thế, rất giỏi thu phục lòng người, có điều.. nàng liếc mắt nhìn về phía thanh niên đang cười ấm áp tao nhã, thầm nhủ: Cảnh Giản này so với loại người hung hăng như ca ca hắn Cảnh Dương vẫn còn thuận mắt hơn nhiều.

Dường như là nhớ lại cừu hận năm đó, ánh mắt Phượng Nhiễm chăm chú nhìn Cảnh Giản có một chút sáng rực lên.

Như cảm giác được có người chăm chú nhìn, mang theo chút nghi hoặc hướng về phía đó, thấy Phượng Nhiễm khinh thường nhướng mày nhìn hắn, khẽ giật mình, sau một hồi chần chừ cười nhìn Phượng Nhiễm, đáy mắt xẹt qua một tia hiếu kỳ ý vị không rõ ràng.

Nữ tiên quân này, sát khí thật là lớn!

"Nhị điện hạ, tộc hượng hoàng trước giờ vô cùng kiêu ngạo, không nghĩ đến ngài cư nhiên có thể thu phục, điện hạ thật có bản lĩnh!" Âm thanh khen ngợi không đúng lúc đột ngột vang lên, Tử Viên vượt qua mọi người, đi lên phía trước cười nói, còn nhìn hướng về phía Phượng Nhiễm.

Bản thể của Phượng Nhiễm là hỏa phượng hoàng, chúng tiên biết Tử Viên này là đang cố ý hạ nhục Phượng Nhiễm, đồng loạt ngậm chặt miệng để tránh bị tai bay vạ gió.

Cảnh Giản nghe thấy lời này rõ ràng có chút không vui, nhưng thấy mở miệng là Tử Viên có giao hảo với huynh trưởng, đành phải nhếch miệng cười cười, thấy mọi người dừng mắt trên người nữ tiên quân sát khí cực nặng vừa rồi, bèn hiếu kỳ hỏi: "Các vị tiên hữu, vị tiên quân này là?"

"Nhị điện hạ, vị này chính là Phượng Nhiễm thượng quân của Thanh Trì cung." Tử Viên ngay lập tức nhích lại gần bên người Cảnh Giản, thấy trên mặt Cảnh Giản theo lời nói lộ ra dị sắc, lại không ngừng nói tiếp một câu: "Phượng Nhiễm thượng quân có tính khí thật lớn, không được mời tới thì không nói, mới vừa rồi lại còn muốn phát tác với bản quân nữa chứ!"