Nhan Khởi cười một hồi mới nghiêm túc đáp: “Không đâu, có khi mỗi tôi mới được vậy.”
Chu Phóng đã quen với độ mặt dày của Nhan Khởi, thế là không nói chuyện với anh đến tận khi Chu Nhạc đi vệ sinh về.
Chừng mọi người no cả rồi Nhan Khởi bèn đi xúc ba bát kem về, lúc đưa kem cho Chu Phóng thì bị ghét bỏ rành rành.
Anh nói: “Thử đi, kem quán này có vị được lắm.”
Chu Nhạc ăn một muỗng thì tít mắt thoả thuê, “Ngon ạ.”
“Ăn từ từ kẻo cóng.” Nhan Khởi bảo.
Chu Phóng nhìn viên kem màu hồng phấn trong bát mình, trông mới chướng mắt làm sao.
Nhan Khởi vẫn cứ thuyết phục: “Ngon thật đấy, anh cứ thử xem?”
Chu Phóng nhìn viên kem xanh lá trong bát Nhan Khởi rồi đến viên kem vàng của Chu Nhạc, hỏi: “Sao của tôi lại màu hồng?”
Nhan Khởi ngớ ra, “Anh không ăn là tại nó màu hồng hả?”
Anh cười đổi bát mình với Chu Phóng, “Như này ổn rồi chứ.”
Chu Nhạc nhìn Chu Phóng: “Hai ơi sao hai không thích màu hồng, màu hồng buồn đó nha.”
Chu Phóng trả lời cục cằn đơn giản mà thẳng đuột: “Không đâu.”
Hắn xúc một muỗng kem, à là vị dưa hami, vị này ngon thật, chắc chắn ngon hơn viên màu hồng kia nhiều.
Nhan Khởi vừa cười vừa ăn viên kem hồng vừa đổi, dáng ăn của anh đẹp hơn Chu Nhạc và Chu Phóng nhiều, đến cả chiếc bát sau khi ăn cũng rất sạch, chỉ sót lại ít vết nhàn nhạt.
Cậu nhóc nhìn dại cả mắt, “Anh ơi anh ăn kem đẹp quá.”
Nhan Khởi sửng sốt rồi lại ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên anh được trẻ con khen đẹp.
Thế là cười xoa mặt Chu Nhạc, “Nhạc Nhạc đẹp hơn anh.”
Chu Nhạc cười toe để lộ hai chiếc răng khểnh, đáp như ông cụ non: “Quá khen quá khen.”
Lúc họ rời quán thì đã khá muộn, Chu Nhạc rét đến mức xoay vòng tại chỗ.
Nhan Khởi chu đáo kéo khoá áo khoác, trùm mũ gài nút đâu ra đấy cho cậu nhóc, chừa mỗi đôi mắt to linh động lại.
Chu Nhạc chớp mắt rồi cất giọng ồm ồm: “Thế này hình như không lạnh vậy nữa.”
Chu Phóng liếc cậu nhóc, hơi không muốn nhận cái đứa thảo mai này là em trai mình.
Nhà của Nhan Khởi cùng hướng với nhà hắn, thế là vẫn đi cùng một tuyến tàu điện ngầm, khác cái anh xuống trước họ hai trạm thôi.
Chu Nhạc vẫn luôn tìm cách trò chuyện với Nhan Khởi, “Anh ơi nhà anh gần đây ạ?”
“Ừa, không xa đây lắm.”
“Vậy anh phải tới tiệm uống trà sữa thường xuyên đấy, trà sữa chỗ em siêu ngon luôn, anh với hai thân nhau thế thì hai sẽ giảm giá cho anh thôi.”
Chu Nhạc nói xong thì nhìn Chu Phóng bằng ánh mắt không chắc chắn lắm, “Đúng không hai.”
Chu Phóng hai tay đút túi ngồi tựa lưng ghế, hoàn toàn không đếm xỉa đến họ.
Chu Nhạc cười bảo: “Coi bộ hai đồng ý rồi đó, anh Nhan Khởi phải chăm ghé nha.”
Bấy giờ Chu Phóng mới liếc sang, “Anh đồng ý hồi nào?”
“Mới đây thây,” Cậu nhóc đong đưa cặp chân không chạm đất, “Hai dạy em phải rộng lượng mà, thầy cô cũng bảo phải biết sẻ chia, hai sẽ giảm giá cho anh Nhan Khởi mà phải không hai?”
Nhan Khởi cười cười ôm lấy Chu Nhạc, anh sợ cậu nhóc nói tiếp thì Chu Phóng về tới nhà sẽ block mình mất, “Nhạc Nhạc nè, anh hai em có giảm giá hay không thì anh vẫn sẽ ghé mà, đừng lo.”
“Nhưng chú Hao lúc nào cũng được uống miễn phí hết, anh với hai thân thế này, hai…”
Chu Phóng vỗ đầu Chu Nhạc buộc cậu nhóc nhìn mình, “Chu Nhạc, sao em lại nghĩ anh với anh ta thân nhau vậy?”
Chu Nhạc nửa hiểu nửa không, “Thì… thì nhìn là thấy mà, anh Nhan Khởi đẹp thế này, hai lại còn đi ăn cùng anh Nhan Khởi…”
Câu trả lời chẳng hề lôgic Tại “anh Nhan Khởi đẹp thế này” nên hai với Nhan Khởi thân nhau lắm đã thành công khiến mặt Chu Phóng sa sầm, hắn cạn lời nhìn Chu Nhạc, “Chu Nhạc, anh đã dạy em đừng thấy ai đẹp cũng thích mà nhỉ.”
Chu Nhạc gật đầu, “Dạ có dạy, nhưng anh Nhan Khởi là người tốt mà.”
Nhan Khởi ngồi bên nghe họ nói chuyện, chẳng hề nhận ra mình đã cười rất vui.
Anh ngửa đầu tựa vào buồng xe, thả lỏng nhìn bóng mình và bóng Chu Phóng cùng Nhạc Nhạc tuy không cùng tần số nhưng vẫn cố gắng giao tiếp với nhau qua mặt kính đen ở phía đối diện.
Lâu lắm rồi không thoải mái như vậy, là cảm giác thoải mái khi đang nằm trên một mảng lông vũ dày xù bông, khác hoàn toàn với cảm giác sau khi hút một điếu thuốc hay nốc một ly rượu.
Nhan Khởi rất thích cảm giác này, và chắc đây là lý do mà anh thích hẹn Chu Phóng đi chơi, anh chưa từng cảm thấy thế khi ở bên Viên Cánh.
Giờ đây nghĩ đến Viên Cánh, phản ứng đầu tiên của Nhan Khởi không phải là giận dữ, thất vọng hay rầu rĩ mà là quay sang bảo Chu Phóng: “Anh Phóng này, phiền anh chăm bó hoa kia của tôi ky kỹ một chút.”
Giọng Chu Phóng lạnh lùng, “Còn tươi thôi là đã quá đủ rồi.”
Nhan Khởi vẫn giữ tư thế tựa buồng xe, nghiêng đầu nhìn hắn, “Đừng mà, anh chăm kỹ hộ tôi đi, trưng trong tiệm cũng đẹp chứ bộ, nếu anh không biết chăm thì tôi chỉ cho.”
Đến cuối Chu Phóng vẫn không đồng ý chăm hoa cẩn thận hộ Nhan Khởi, Chu Nhạc thì add wechat Nhan Khởi trước khi anh xuống xe, bảo: “Anh Nhan Khởi yên tâm, anh cứ chỉ em đi, em có thể dạy lại hai.”
“Được.” Nhan Khởi vẫy tay chào cậu nhóc rồi trỏ điện thoại ra hiệu với Chu Phóng, ý là có gì thì cứ liên lạc qua wechat.
Chu Phóng lạnh tanh nhìn anh, vẫn cái vẻ giây sau block liền như thế.
Nhưng hình như Nhan Khởi quen rồi, anh cười cười, yên tâm ra về.
Chu Nhạc hỏi Chu Phóng, “Hai này, sao hai dữ với anh Nhan Khởi thế hả, hai làm ảnh hãi quá trốn mất thì sao?”
Chu Phóng nghiêm túc cúi xuống nhìn cậu nhóc, “Chu Nhạc, anh giao cho em một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ạ.”
“Nín mỏ, bắt đầu từ bây giờ.”
Chu Nhạc “xí” rồi cắm cúi gửi meme cho anh Nhan Khởi chứ chẳng buồn đếm xỉa đến hắn nữa.
Chu Phóng thờ ơ nghía thử, meme mà Chu Nhạc sử dụng là hamster đáng yêu mà cậu nhóc thường gửi cho hắn, thế mà meme Nhan Khởi gửi trả lại là một chú thỏ dễ thương hơn.
Chu Phóng thôi nhìn, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Seven Liễu: Anh Phóng có chắc thứ dễ thương là thỏ khôm?