Thương Hiệu

Chương 2: Bánh kem việt quất



Nhan Khởi bỗng chốc im lặng, bởi anh đã nhớ ra người này và cả một đoạn ký ức chẳng hay hớm gì cho cam.

Viên Cánh là bạn trai thứ hai của anh, trước đó Nhan Khởi còn có một mối tình đầu.

Mối tình đầu thuở ấy tán anh lâu lắm, Nhan Khởi cảm động nên mới nhận lời người nọ.

Nhưng người nọ đã ngoại tình vào tháng thứ ba họ yêu nhau.

Khi ấy Nhan Khởi vừa đi ra khỏi một tiệm trà sữa, không ngờ lại chạm mặt bạn trai mình đang cười đùa dạo phố với một cô gái.

Thấy anh thì bạn trai cũng sững sờ, sau đó giãy phắt tay cô nọ ra rồi chạy đến trước mặt Nhan Khởi định giải thích.

Nhìn cô gái cũng ngạc nhiên và giận dữ y như mình, Nhan Khởi chỉ bình tĩnh bảo “Chia tay đi”.

Sau đó hình như Nhan Khởi quay về tiệm trà sữa nọ và ngồi mãi đến khi đóng cửa.

Cũng chính người đàn ông này đi đến trước mặt và lạnh lùng nhìn anh, cứ như đang nhìn một gã lang thang không có chốn về.

Không quan tâm, không thương hại, cũng không xem thường.

Chỉ mỗi ánh mắt lạnh lùng buốt giá của một người lạ vậy thôi mà đã đánh đổ hàng rào phòng thủ cuối cùng của Nhan Khởi vào thời điểm ấy.

Nhan Khởi không nhớ nổi chuyện xảy ra sau đó nữa, có lẽ anh vẫn luôn tự vệ bằng cách niêm phong số ký ức nọ, dù bây giờ sực nhớ đến vì đã nhìn thấy người có liên quan thì những ký ức ấy vẫn mơ hồ thiếu sót.

Đầu óc Nhan Khởi trống rỗng, anh ngẫm nghĩ rất lâu vẫn không biết nên nói gì với người đàn ông này, cuối cùng chỉ thốt lên câu “Cảm ơn” lễ phép nhưng xa cách.

Chu Phóng không nhiều lời thêm mà chỉ kéo ghế ngồi đối diện Nhan Khởi, Nhan Khởi cũng không để bụng.

Hắn nhìn Nhan Khởi cởi mũ áo phao rồi tháo khăn choàng ra tỉ mỉ gấp gọn, ngồi trong một căn phòng ấm áp thế này nhưng anh lại không đổ mồ hôi.

Nhan Khởi không quan tâm đến hắn nữa, cầm nĩa lên thong thả ăn bánh kem việt quất.

Anh dùng nĩa ghim từng quả việt quất trên bánh lên ăn hết rồi mới bắt đầu chậm rãi nhâm nhi từng miếng bánh kem từ phần chóp cân của bánh.

Theo Chu Phóng thì một chuỗi các động tác này của Nhan Khởi vừa lịch sự vừa tao nhã, hắn chưa từng thấy một người đàn ông nào ăn một phần bánh kem nho nhỏ mà lại nền nếp trật tự như vậy.

Nhưng dường như Nhan Khởi chỉ đang ăn một cách máy móc theo thói quen, bởi mặt anh không hề có biểu cảm, Chu Phóng cũng không cảm nhận được bất cứ tâm trạng nào của anh.

Song Chu Phóng đoán chắc anh đang đau lòng, cũng như lần trước vậy.

Nhan Khởi máy móc và tao nhã xơi xong món bánh kem việt quất được tặng, chắc hơi ngấy nên anh cầm cốc trà sữa đặt cạnh tay lên uống một ngụm.

Trà sữa vừa pha mấy phút trước giờ vẫn đang toả khói trắng được Nhan Khởi hớp vào.

Một giây sau, Nhan Khởi đặt cốc xuống, đưa tay bụm miệng rồi nhìn sang Chu Phóng với biểu cảm không biết phải làm sao, cứ như Chu Phóng có cách giải quyết nan đề trước mắt vậy.

Chu Phóng ngồi im nhìn anh bằng vẻ lạnh lùng mang ý cảnh cáo, mặt mày trổ rõ một câu: Nuốt xuống.

Nhan Khởi ngậm ngụm trà sữa nóng hôi hổi một lúc rồi mới gượng gạo nuốt xuống, tình huống chêm vào này như đã đập tan cái vỏ mà anh dựng lên cho mình.

“Sao nóng dữ vậy.”

Nhan Khởi không lạnh nhạt như vừa rồi, lúc lên tiếng thậm chí còn nhác vẻ hờn giận, mà chính xác thì giống như đang làm nũng hơn.

Chu Phóng khoanh tay trước ngực, chừng như không định trả lời câu hỏi quá ư ngớ ngẩn này.

Nhan Khởi nghĩ khoang miệng mình hẳn đã bỏng mất lớp da, anh cúi đầu chụm hai tay quanh cốc trà sữa, trông có vẻ tủi thân.

Trong tiệm luôn ấm áp, trà sữa nóng cực, giờ đây lòng bàn tay cũng ấm áp nhưng Nhan Khởi vẫn thấy rét, rét đến mức anh không muốn giữ hình tượng dịu dàng bình thản nữa.

“Để nguội.” Nhan Khởi chợt nghe anh chủ đối diện nói thế.

Anh ngước lên nhìn sang, đáy mắt vẫn là vẻ yếu đuối mười mươi tựa măng rừng bị bóc đi lớp vỏ dày, để lộ thịt măng trắng tươi và mềm mại bên trong.

Lại là biểu cảm ấy.

Chu Phóng nhìn thẳng vào mắt anh, vài giây sau lại dời mắt đi.

Rồi không ai lên tiếng nữa, Chu Phóng cứ lặng lẽ ngồi đối diện với Nhan Khởi, nhìn anh dùng ống hút chầm chậm khuấy trà sữa, thổi một cái rồi thử uống ngụm nhỏ.

Thực ra khung cảnh này trông khá lạ lùng, bây giờ mà có khách bước vào thì Chu Phóng có thể đứng dậy đi làm việc khác, nhưng chẳng ai vào cả.

Tiệm trà sữa thường ngày kinh doanh đến mười giờ đêm vẫn sẽ có khách ghé thăm thế mà bây giờ lại chẳng đón thêm ai khác.

Và vị khách duy nhất thì đang ngồi uống từng ngụm nhỏ trà sữa trước mặt anh chủ.

Chẳng ai gián đoạn bầu không khí kỳ lạ này đến tận khi Nhan Khởi uống hết trà sữa, lấy một tờ khăn giấy từ ba lô ra lau miệng.

Sắc mặt vẫn không tốt mấy nhưng anh lại nở nụ cười với Chu Phóng, “Cảm ơn, bánh kem rất ngon.”

Anh không thắc mắc tại sao Chu Phóng lại tặng miếng bánh kem việt quất mà nhân viên tiệm đã bảo hết hàng cho mình, chỉ hỏi: “Mình gặp nhau lần thứ hai rồi, cho tôi biết tên anh được không?”

Chu Phóng khẽ cau mày, chắc là không được.

Nhan Khởi cũng chẳng ngượng, anh choàng khăn lên lần nữa rồi đứng dậy, Chu Phóng bấy giờ mới phát hiện người này cao hơn hắn nghĩ.

Nhan Khởi phủ kín hai vai mình, nói với Chu Phóng: “Một yêu cầu nho nhỏ cuối cùng, hôm nay là sinh nhật tôi, anh chủ có thể chúc tôi một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ không?”

Nhan Khởi đứng bên và nhìn Chu Phóng bằng ánh mắt mềm mỏng nhưng lại cố chấp, cứ như Chu Phóng có chúc hay không cũng chẳng sao, cơ mà nếu không chúc thì anh sẽ không về.

Thực ra xin xỏ người khác tặng mình một câu chúc mừng sinh nhật vốn là một việc thảm hại, nhưng đến phiên Nhan Khởi thì lại chính đáng mười mươi.

Chu Phóng ngước nhìn Nhan Khởi, cảm thấy người này giờ đây trông như một mô hình sắp rã, chỉ cần rút đi một mảnh linh kiện be bé thôi là anh sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Chu Phóng cũng đứng lên, nhìn anh và chúc: “Sinh nhật vui vẻ.”

Nhan Khởi cười, nụ cười bên môi khuất dưới khăn choàng nên không rõ lắm, nhưng đáy mắt vẫn luôn bình lặng như đầm nước chết rốt cuộc đã ánh nét cười chân thực.

Anh nói với Chu Phóng: “Cảm ơn.”

Sau khi rời tiệm trà sữa, Nhan Khởi xoay lại nhìn lướt, Chu Phóng vẫn đứng im chỗ cũ.

Nhan Khởi vẫy tay với hắn.

Chu Phóng cắm hai tay trong túi quần, điệu bộ cực ngầu, trông là biết không định đáp lại anh.

Nhan Khởi cười cười kéo khăn choàng lên che nửa mặt, song không ngăn nổi gió rét của đêm muộn mùa đông.

Đi dưới ánh đèn đường vàng óng, anh lại không thấy lạnh đến thế nữa.

Seven Liễu: Tính cách của anh Phóng với Nhan Nhan đa diện lắm, mốt từ từ thể hiện.