Xe ngựa thong thả lăn bánh trong gió lạnh, tuyết đọngtrên đường đã được quét sang hai bên, có một ít bị gió cuốn bay bám vào bánhxe, kêu lép nhép theo từng vòng lăn.
Trên xe, Nguyệt Mặc lo lắng kéo màn che kín cửa, sợgió lạnh lùa vào người Mỹ Ly. Vừa ở cữ xong, đúng là không nên ra khỏi nhà khithời tiết lạnh lẽo thế này.
Lòng bàn tay lạnh buốt của Mỹ Ly lại đọng đầy mồ hôi,nóng hổi ẩm ướt, nàng rất sợ hãi!
Bởi vì sắp nghênh tiếp tướng sĩ khải hoàn, thành ThừaĐức náo nhiệt phồn hoa hơn hẳn bình thường, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo nổvang, rất nhiều người không để ý đến giá rét, cứ sôi nổi giăng đèn kết hoa khắpnơi trong thành.
Khi xe ngựa rẽ vào con đường nhỏ dẫn vào biệt viện củaĐồ Cáp tướng quân, họ dường như tiến vào một khu vực khác hẳn. Không có lồngđèn đủ sắc, khắp nơi đều là cờ trắng lặnh lẽo phất phơ. Vĩnh Hách đã được truyphong làm Nhất đẳng Trấn Quốc tướng quân, hơn nữa hoàng thượng cố ý hạ chỉ chophép làm tang lễ long trọng, quy chế truy điệu đặc biệt được đề cao.
Khi bước xuống xe, Mỹ Ly bị màu đen trắng ngợp trờikhiến cho kích động không thôi, trái tim tựa như khối băng bị đập vỡ, vừa cứngđờ vừa chẳng còn chút cảm giác nào. Cái chết của Vĩnh Hách không chỉ là một tintức mơ hồ mà trở nên rõ ràng chân thật đến mức tàn khốc trước mặt nàng.
Thi thể của Vĩnh Hách vừa được chở về, đặt vào quantài lớn, đường hoàng nằm trong linh đường. Ứng Như phúc tấn khóc đến chết đisống lại, lúc Mỹ Ly tiến vào, nàng đã thấy bà vẻ mặt trấn tĩnh đang ngồi đốttiền giấy bên quan tài.
Mỹ Ly cứ tưởng bà sẽ xông tới đánh mắng nàng, tâmtrạng người mẹ mất con giờ đây nàng đã trải nghiệm một cách sâu sắc, hễ nghĩđứa con có ngày rời xa mình, nỗi sợ hãi và đau đớn xâm nhập tận xương tủy. ỨngNhư cư xử với nàng thế nào nàng cũng đều hiểu được, thậm chí, nàng hy vọng ỨngNhư phúc tấn có thể mắng nàng đánh nàng đầy khinh ghét, dù nàng hiểu rõ, món nợnàng thiếu của Vĩnh Hách, một trận đánh mắng chẳng xứng để bồi thường.
Nhưng Ứng Như phúc tấn chỉ dùng ánh mắt thất thần ngẩnngơ nhìn nàng, không mở miệng nói gì.
Mỹ Ly quỳ xuống trước quan tài, bi thương dập đầu,nước mắt đầm đìa, cảm giác phạm tội bùng lên mãnh liệt tới mức tuyệt vọng! Đốivới Vĩnh Hách, nàng là kẻ có tội không thể tha thứ. Nếu không phải vì nàng, gãcó thể cưới một người vợ mà cha mẹ hài lòng thương yêu, gia đình hoà thuận đóđã đến Mân Chiết nhậm chức, gã có thể dẫn người vợ yêu quý ngao du khắp cảnhđẹp Giang Nam, bình an vui vẻ sống hết một đời một kiếp.
Đều là tại nàng!
Nên cha mẹ gã chịu nỗi đau thảm thiết vì mất con, nêngã nuốt hận qua đời ở Mông Cổ giá rét.
Không đáng! Thiếu niên tuấn tú như gã không đáng phảinằm trong quan tài đen xì giá lạnh này. Gã vừa tròn hai mươi tuổi, cuộc đời củagã vừa nở hoa, mang đủ màu sắc rực rỡ. Cũng lại tại nàng, gia đình vốn hạnhphúc này giờ chỉ còn đau thương, chỉ còn tử vong. Chỉ còn nỗi tuyệt vọng mênhmang không biên giới.
Nàng quỳ mọp xuống sàn lát gạch lạnh giá, không có sứcđứng dậy.
Vĩnh Hách, gã rời đi như vậy, là muốn nàng đối diệnvới nỗi ăn năn trong lòng bằng cách nào đây?!
“Cô đứng dậy đi!” Giọng nói của Ứng Như phúc tấn bìnhtĩnh đến độ trống rỗng, âm thanh trong linh đường vắng tanh chỉ có hai người.
Mỹ Ly quỳ phục dưới đất nức nở, nàng biết bộ dạng nàyrất hèn mọn, nhưng chẳng còn cách nào, chỉ còn sót lại chút sức lực để làm nhưvậy mà thôi. Nàng quá đau đớn, quá tuyệt vọng, ngoài khóc lóc, nhận tội thếnày, trước quan tài của gã, nàng chẳng còn biện pháp nào khác.
“Ta từng hận cô.” Ứng Như phúc tấn nhìn tiền giấy hoáthành tro bụi trong chậu lửa, giọng bình đạm, “Nhưng ta cũng từng vui sướngphát điên khi nghe tin Vĩnh Hách lập chiến công nơi tiền tuyến, cực kỳ đắc ýkhi nó có thể trở thành tướng quân, thầm cảm thấy may mắn khi lần này nó đượccông thành danh toại. Nếu Vĩnh Hách không chết, giờ đây ta… giờ đây ta…” Bàkhông nói tiếp được, bất giác mỉm cười chua xót, “Do vậy, ta không hận cô nữa.Sinh tử vinh nhục đều là ý trời, cô cũng không cần quá tự trách. Vĩnh Hách đãđi rồi, bất cứ chuyện gì, bất cứ ai đều không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mỹ Ly im lặng lắng nghe, kinh ngạc về sự độ lượng củabà trước sự mất mát, kinh ngạc cho đến khi bà nói ra câu cuối cùng. Thì ra đứacon trai yêu quý nhất đã chết đi, bà chẳng thèm hận nàng làm gì nữa. Nàng cảmnhận được, một cách tuyệt vọng hơn, nỗi đau xé gan xé ruột, dẫu nàng có tự vẫntạ tội trước quan tài của Vĩnh Hách, thì hành động ấy vẫn hoàn toàn vô nghĩa đốivới cha mẹ gã. Sai lầm của nàng là vô phương bù đắp, trừ phi Vĩnh Hách sốnglại, nếu không nỗi đau đớn của nàng, sự hối lỗi của nàng, niềm tuyệt vọng củanàng đều là vô giá trị.
“Cô…” Ứng Như phúc tấn dừng tay, ánh mắt vớt vát hyvọng, “Cô có thể cho ta biết, đứa bé đó là con của Vĩnh Hách phải không?”
Nằm bẹp dưới đất, Mỹ Ly co rúm người run lẩy bẩy. Nàngbiết không chỉ Tĩnh Hiên nghi ngờ, rất nhiều người cũng bàn tán xôn xao, hiệngiờ đến mẹ của Vĩnh Hách cũng hỏi nàng sự thực. Nàng không đáp, không phải vìbối rối nhục nhã, mà là vì không nỡ nói ra sự thật.
Thấy nàng không đáp, Ứng Như phúc tấn cười khổ, hyvọng cuối cùng cũng bị dập tắt. “Thực ra ta cũng biết nhưng ta vẫn chưa thoáichí. Ta hy vọng biết bao đứa bé này là của Vĩnh Hách…” Nước mắt ròng ròng lăntrên nụ cười nhàn nhạt, “Ta hiểu con ta, chỉ cần có chút xíu hoài nghi, nó cũngsẽ bất chấp tất cả chạy về hỏi cô, có lẽ như thế thì nó sẽ không chết.”
Khuôn mặt Mỹ Ly bị nước mắt giá lạnh làm đông cứng,nếu quả được như lời của Ứng Như phúc tấn, nàng chấp nhận gánh vác bất cứ tộilỗi nào, nàng thành tâm mong đứa bé là con của Vĩnh Hách!
Nhưng mà…
Nàng đã thua keo này. Vận mệnh khiến nàng chỉ còn haibàn tay trắng. Vĩnh Hách chết rồi, Tĩnh Hiên không chịu nhận con. Câu hỏi củaỨng Như phúc tấn khiến nàng thêm sởn gai ốc, bắt đầu dự cảm được những lời đồnđại khinh thị sẽ theo gót con nàng suốt đời.
Người mà nàng không thể giải thích rõ, không chỉ cómình Tĩnh Hiên!
Đầy tớ ngoài cửa gấp rút thông báo, chắc khách nhântiến vào quá nhanh, “Khánh… Khánh vương gia cát tường…” Tiếng thỉnh an chưadứt, thân hình cao gầy đĩnh đạc đã tiến vào đại sảnh.
Mắt Ứng Như lộ vẻ phức tạp, làm sao có thể không hận yđược?
Mỹ Ly nghe tiếng y đến, nhưng vẫn quỳ mọp dưới đất.Nếu y tức giận vì nàng đến bái tế Vĩnh Hách, thì cũng chỉ đến đánh nàng mắngnàng, làm loạn linh đường là cùng, nàng không thèm bận tâm. Y muốn làm tổnthương nàng thế nào thì tuỳ y.
Tĩnh Hiên đã cởi áo khoác ngoài cửa, giờ chỉ mặc áotang mỏng bằng gấm đen. Từ chiến trường Mông Cổ quay về, y đã gầy đi, làn davốn trắng trẻo nay biến thành đen sạm, y đứng bên Mỹ Ly, không nói năng gì,nhìn chằm chằm vào quan tài của Vĩnh Hách. Khuôn mặt tuấn tú không chút biểutình càng thêm phần cương nghị dưới ánh sáng ảm đạm đen trắng giao thoa tronglinh đường.
Mỹ Ly nghe thấy tiếng gió vụt qua bên tai, chất vảisang quý của y lạnh đến đông cứng, lúc cuối xuống phát ra tiếng sột soạt vangdội.Y quỳ xuống rồi! Quỳ xuống trước quan tài của Vĩnh Hách rồi?!
Nàng quá sức kinh ngạc, ngã lăn ra đệm quỳ, không thểkhông chống tay xuống đất, mặt gạch lạnh băng khiến cánh tay nàng thêm tê dại.
Tĩnh Hiên không nói gì, ánh mắt sâu thẳng càng đặcquánh. Dập đầu ba lần xong, y không đứng dậy, mà quay sang Ứng Như phúc tấnđang trợn mắt sững sờ, một lần nữa lại dập đầu sát đất.
Hai bên thái dương Mỹ Ly giật giật như muốn vỡ tung,nước mắt ròng ròng tuôn rơi. Trong một chớp mắt hết sức ngắn ngủi, nàng cảmgiác được y cũng áy náy và dằn vặt như nàng. Chắc chắn y cũng không ngờ VĩnhHách sẽ hy sinh vì nước nơi chiến trường.
Dập đầu xong, Tĩnh Hiên dứt khoát đứng dậy, dễ dàngkéo nàng đang quỳ mọp đứng thẳng lên theo.
Mỹ Ly lảo đảo bị kéo ra khỏi linh đường. Tĩnh Hiêndừng lại một thoáng, buông tay nàng ra. Mất chỗ tựa, nàng loạng choạng suýt nữalà té ngã.
Tuyết đọng trắng ngần phản chiếu ánh nắng nên càngthêm chói mắt, càng tôn lên vẻ nghiêm trọng bi thương của bộ y phục đen tuyềntrên người Tĩnh Hiên. Y không nhìn nàng, chỉ ngắn gọn ra lệnh, “Về thôi!”
Nàng không còn sức phản ứng.
Tĩnh Hiên đứng cứng đờ giữa gió lạnh, trầm mặc mộtthoáng rồi hơi xoay người nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, chậm rãi bước rangoài. Y còn làm sao được nữa đây? Biết nàng đến, y không thể không đi theo.Nếu có thể, cả đời này y cũng không muốn phải đối diện với thi thể Vĩnh Háchthêm lần nào nữa, không cách nào! Nhưng bây giờ đây, y không đành lòng hậnnàng, không đành lòng trách nàng, không cách nào bận tâm đến sự tôn nghiêm vàkiêu ngạo của bản thân, y vẫn muốn đem nàng trở về. Mỗi lần y tức giận đến mứcmuốn để mặc nàng tự sinh tự diệt, y lại vô thức hồi tưởng việc bỏ rơi nàng mộtmình ở An Ninh điện lạnh giá năm xưa. Vì sai lầm đó, y đã phải gánh chịu hìnhphạt tàn khốc nhất là mất đi nàng. Y không thể phạm thêm một sai lầm mới nữa.Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, y chỉ còn cách giữ lấy nàng, cùng tiến về phíatrước.
“Mộ của Thừa Nghị…” Giọng y rất khẽ, nhưng vì xuôichiều gió nên nàng nghe thấy rõ ràng, “Đặt ở ngoại ô Thừa Đức, hài cốt của TửTình cũng được chuyển từ kinh thành đến đây.”
Bàn tay đông cứng của nàng run run.
“Đợi trời ấm lên, ta sẽ đưa nàng đến thăm bọn họ.” Ythở dài.
Không ngờ y lại đồng bệnh tương lân với nàng, nàng đauđớn vì mất mát, y cũng vậy! Ký ức thuở xưa, nàng và y, Thừa Nghị và Tử Tình,những năm tháng niên thiếu vui và buồn, vốn tưởng đã nhạt nhòa, nhưng giờ chợthiện rõ như mới hôm qua.
Mắt nàng cay xè, hai người sống không thể ở chung,chết rồi có thể dựa vào nhau mà ngủ yên. Có lẽ, tình yêu của bọn họ nhờ vào cáichết mới nối dài được. Còn nàng và Tĩnh Hiên thì sao?
Đúng vậy, nàng cũng nhớ đến ngày xưa, nhớ đến nămtháng tuy thất bại khổ sở nhưng lòng vẫn tràn đầy ngọt ngào khi đuổi theo bóngdáng y. Ngực nghẹn lại, bao nhiêu tâm tình dồn nén trong lòng chợt sôi trào,nàng há miệng, một búng máu phụt xuống mặt tuyết, đỏ tươi.
“Mỹ Ly!” Tĩnh Hiên kinh hãi, vội đỡ lấy thân hình mềmnhũn sụm xuống của nàng.
Xe ngựa phóng nhanh hồi cung, lắc lư xóc nảy, Mỹ Ly lảngười đi trong lòng Tĩnh Hiên. Nàng tuyệt vọng đến mức muốn hủy hoại bản thân.Cuộc đời của nàng, thân thể của nàng… Bao nhiêu khổ nạn nàng đã chịu và sắpchịu cuối cùng cũng đè bẹp nàng, nàng chợt nảy ra ý muốn ích kỷ, là xuôi tayrời đi. Nàng cố không nghĩ đến đứa bé trong bọc gấm. Nàng mệt rồi, mệt đến mứcxương khớp rã rời, nàng thực sự không thể nào tiếp tục chống đỡ được. Ai nói từxưa đến nay chết là khó khăn nhất? Sống mà chịu cảnh sám hối tuyệt vọng vĩnhviễn không bến bờ còn đáng sợ hơn cái chết nhiều!
“Mỹ Ly! Nàng không thể chết! Đừng chết mà…” Tĩnh Hiênkhẽ gọi bên tai nàng, như đang tự nhủ với bản thân, y sợ đến phát khiếp, sợ đếnphát khiếp thật rồi. Bao nhiêu lần y nghĩ nàng chết thì xong mọi chuyện, nhưngđến khi nàng chán nản muốn buông bỏ tất cả, y mới biết, y không thể để nàng điđược!
Vĩnh Hách đi rồi, y thậm chí chẳng còn tư cách gì đểmà khống chế nàng. Y không tính toán, không để ý gì nữa! Chỉ cần nàng khôngbuông tay, còn lòng nàng nghĩ đến ai, nàng lạnh lùng thế nào oán hận ra sao, yđều nhận cả, đều chịu đựng hết.
Búng máu phun ra đã chạm vào tim y. Y không biết hìnhbóng nàng đã khắc sâu vào tâm khảm mình tự khi nào. Nàng chết rồi, y sẽ khôngcòn là Khánh vương gia cao ngạo lạnh lùng nữa.
“Nếu nàng chết, thì đứa bé đó, ta sẽ đích thân đưa nótheo nàng.”
Y tàn ác đe dọa, chỉ y mới biết được, chiêu bài cuốicùng này bất lực và đáng thương đến nhường nào. Miễn là nàng đừng buông tay,còn đừng buông vì lý do gì, đều được cả.
Nguyệt Sắc bưng khay thuốc rụt rè tiến vào phòng, tayrun run khiến nước thuốc văng ra mấy giọt. Cô vừa đến gần giường, chưa kịp nóigì, Tĩnh Hiên đã sầm mặt bưng chén thuốc lên.
“Bỏng đấy!” Nguyệt Sắc bật kêu, quên bẵng quy củ khôngđược lớn giọng trước mặt chủ nhân.
Như mất cảm giác, Tĩnh Hiên cầm chén thuốc, mặt màylạnh băng nhìn Mỹ Ly đang nằm dài trên giường, hạ giọng ra lệnh: “Uống thuốc!”
Nguyệt Sắc đâm cuống. Trời đang rét nên thuốc vừa sắcxong là bưng tới ngay, trong lúc hoảng loạn, cô ta gần như giằng lấy chén thuốctừ tay Tĩnh Hiên, rồi đặt ngay xuống kỷ thấp bên giường, thuốc trào ra non nửa.Chỉ chạm vào chốc lát mà ngón tay cô ta bỏng rát, vài giọt thuốc bắn lên taynhoi nhói chẳng khác gì tàn lửa chưa tắt hẳn, nhưng đáng lo hơn là cơn giận củavương gia kia. Vậy mà vương gia chỉ chăm chăm nhìn trắc phúc tấn, không nóitiếng nào.
“Đi ôm đứa nhỏ lại đây!” Y trầm giọng ra lệnh, khôngdời mắt khỏi Mỹ Ly.
Trắc phúc tấn đi viếng tang về đã hồn xiêu phách lạc,vương gia còn tệ hơn thế. Thái y đến bắt mạch, chẩn đoán trắc phúc tấn uất hậndồn nén nơi tim, tình hình khá trầm trọng. Vẻ mặt của vương gia khi ra lệnh ômđứa nhỏ tới khiến cô ta bỗng dưng sợ hãi, phải kể ngay cho Nguyệt Mặc tỷ tỷ đểxin ý kiến mới được.
Nguyệt Mặc cũng không biết làm thế nào, đành dặnNguyệt Sắc gọi cả ma ma đến, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì có người chực sẵn,bản thân cô ta thì lao ngay đến Khang Thọ điện tìm Ngọc An đại cô cô.
Năm sáu người ồ ạt chạy vào, Tĩnh Hiên không hề thắcmắc, chỉ lãnh đạm đưa tay ra lệnh: “Đưa đứa nhỏ cho ta.”
Mỹ Ly không hề phản ứng, mặc kệ y muốn làm gì thì làm,đứa bé này cũng là con y mà. Một ý nghĩ ác độc manh nha, nếu y giết chết đứa bétrước mặt nàng, nàng sẽ cho y biết sự thật. Nàng nhắm mắt không nhìn con, khôngdám nhìn. Nàng sợ chỉ nhìn một lần thì sẽ không còn can đảm để chết nữa.
Đứa bé vừa bú xong, ngủ say sưa, Tĩnh Hiên ôm nó vàongực, lòng sôi sục bừng bừng.
“Mỹ Ly…” Y nhẫn nhịn đến mức giọng run run, “Nàng nhìnnó một lần đi, nàng nhìn con nàng một lần đi!”
Y nợ Vĩnh Hách, càng nợ nàng nhiều hơn. Y chưa bao giờngờ mình lại rơi vào tình trạng vừa đáng buồn vừa tức cười thế này. Nhìn ánhmắt không còn chút thần thái nào của nàng, cuối cùng y cũng nhận ra sai lầm, lẽra y nên buông tha cho nàng, lẽ ra y nên để nàng đi theo Vĩnh Hách.
Nhìn nàng dịu dàng tươi tắn với Vĩnh Hách, y vừa ghentuông vừa hậm hực, nhưng vẫn còn tốt hơn bây giờ. Giờ đây, y đau, nàng càng đauhơn.
Cảm giác đau rát khiến y nhận ra, ngón tay đã phồnglên vì bị bỏng. Mỹ Ly giờ đây là khối than đỏ rực mà y không sao giữ được, dẫuy cố gắng bấu chặt, để bị bỏng đến mức thối da thối thịt, nàng cũng chẳng thểgắn bó với y được nữa. Nàng chỉ có thể biến thành tro bụi lạnh băng trong lòngbàn tay của y, từ từ tiêu tán không còn dấu vết…
Kẻ duy nhất có thể níu kéo nàng, sưởi ấm nàng, chínhlà đứa bé sơ sinh đang ngủ say sưa trong lòng y đây.
“Mỹ Ly, ta đã đặt tên cho nó, theo thứ tự, tên nó sẽlà Doãn Khác.” Nàng vẫn nhắm nghiền mắt. Mũi chợt cay cay, y nghiến răng, hạgiọng chất vấn: “Nàng vốn không có mẹ, muốn con nàng cũng giống nàng hay sao?”
Nước mắt ròng ròng trào ra khóe mắt Mỹ Ly, trẻ con mồcôi mẹ rất khổ sở!
Tĩnh Hiên luống cuống, vội đặt đứa bé xuống cạnh nàng,hoang mang đứng dậy, “Cút đi! Cút đi” Y quát khẽ bọn người hầu, đám ma ma hốthoảng lui ra hết. Tĩnh Hiên mím môi, chẳng còn sức lực quay đầu nhìn hai mẹcon, y cũng quá mệt mỏi rồi, cũng cần tự xoa dịu vết thương của mình.
Đúng như dự liệu, lúc y rời đi, nàng vẫn không chútđộng lòng.
Báo ứng, y cảm nhận được một cách sâu sắc hình phạttrời ban. Trước đây đã vô số lần y ác ý làm tổn thương nàng, bỏ rơi nàng, mặccho nàng kêu gào đến mấy cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại, thậm chí còn thầmvui sướng trước sự đau đớn mất mát của nàng, y không ngờ được chính mình cũngcó ngày hôm nay.
Doãn Khác bất an động đậy trong tã lót, khóc oe oe. MỹLy nhắm chặt mắt, thậm chí quay lưng về phía đứa bé, không muốn ngửi mùi sữathơm nồng nồng tỏa ra từ đứa bé.
Tâm lực của nàng đã rã rời hết cả…
Không được ai để ý tới, Doãn Khác khóc rầm rĩ hơn, đôichân nhỏ xíu còn quẫy đạp điên cuồng, nhưng yếu ớt đến mức chẳng đá nổi tấmchăn ra. Từng tiếng từng tiếng, tiếng khóc như mèo con của đứa bé tựa dao sắccứa vào tim nàng. Nếu nàng buông tay, nó sẽ là một đứa trẻ mồ côi mẹ, dẫu cócha, nhưng cũng như không có.
Doãn Khác khóc đến hết hơi, thét lên một tiếng rồichợt im bặt, như thể bị nghẹn.
Mỹ Ly kinh hoàng xoay lại ôm chầm lấy đứa bé, nàngcũng bật khóc rưng rức. Nàng không buông bỏ được, muốn chết cũng không chếtđược! Nàng vỗ về đứa bé, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé của nó, vìsao nó không sinh trễ hơn một chút? Vì sao không sinh đủ tháng? Vì sao nó khôngthể giúp nàng ít nhiều? Cũng như nàng hy vọng có người chia sẻ nỗi khó nhọc củamình, nàng tuyệt vọng vỡ lẽ ra, tương lai chỉ có nàng mới có thể giúp Doãn Khácchia sẻ những khó khăn của nó.
Con vợ lẽ, con hoang… Đường đi của đứa bé không khangtrang bằng phẳng, nàng sao có thể buông tay, sao có thể bỏ đi!
Hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc, Doãn Khác trở lại vòngôm của mẹ, khóc một hồi thì thỏa mãn nín bặt, dựa vào hơi ấm của mẹ nhắm mắtngủ tiếp, chỉ nàng vẫn khóc một mình.
“Mỹ Ly!”
Không biết lão tổ tông vào từ khi nào, vào được baolâu.
Khi bà đến đây, đám người hầu đều bị quát lui, trongphòng chỉ còn bà lão mặt nghiêm nghị, thiếu phụ nức nở tuyệt vọng và đứa bé sơsinh chưa biết tuyệt vọng là gì.
Hiếu Trang không ngồi xuống, lẳng lặng quan sát Mỹ Lytóc tai rũ rượi, mặt đầy nước mắt, bà thở dài, lắc đầu cười khổ.
“Ngươi chẳng thay đổi gì, vẫn là một nha đầu hồ đồ ngungốc!”
Mỹ Ly nức nở không thành tiếng, cứng người ôm chặt lấyDoãn Khác, ngẩn ngơ nhìn lão tổ tông vừa trách móc vừa thương xót nàng.
“Ta trước giờ cứ hy vọng ngươi có thể tự mình hiểu ra,tiếc là về nhân tình thế thái, đối nhân xử thế, ngươi đều không phải là một đứabé thông minh!” Lão tổ tông lắc đầu lần nữa. “Trải qua bao nhiêu chuyện nhưvậy, ngươi vẫn cứ ngang ngược làm theo ý mình, không biết lập kế hoạch cho cuộcđời, cứ ương bướng đâm đầu vào tường. Ngươi cư xử với Vĩnh Hách rất đúng đắn,vì sao lại không thể làm vậy với Tĩnh Hiên?” Hiếu Trang không sợ làm nàng đaulòng, bởi không nói rõ thì nàng vĩnh viễn không vỡ vạc ra được. “Bất cứ ngườiđàn ông nào, khi trở thành chồng ngươi thì cũng y như nhau thôi. Không ai cóthể cho ngươi sống cả đời vô tư lự, vừa ý thỏa mái. Ngươi thấy Tĩnh Hiên làmsai rất nhiều việc, không làm được rất nhiều việc, nhưng gã cho Vĩnh Hách, gãcó thể không sai lầm, chuyện gì cũng làm được hay sao? Đời người thay đổi đađoan, ngươi chẳng phải đã nếm trải quá đủ rồi sao?”
Mỹ Ly run bắn, câu nói nào cũng đánh trúng tận đáy timnàng, không biết trả lời ra sao.
“Huống chi, bây giờ ngươi không chỉ là vợ người ta, màcòn là mẹ nữa!” Hiếu Trang cao giọng, hàm ý trách móc thêm nặng nề. “Chỉ cóngươi mới có thể bảo vệ được đứa bé! Dẫu ngươi nghĩ gì về Tĩnh Hiên, y cũng làcha nó, hoàng thượng sắp phong y làm Khánh thân vương. Tương lai của đứa bé nằmgọn trong tay y. Tĩnh Hiên có thể mang cho nó những thứ ngươi không bao giờ chođược. Suy cho cùng ngươi định làm gì? Sự cứng đầu của ngươi sẽ hại đứa nhỏ màthôi!”
Mỹ Ly choáng cả người.
Đúng vậy, trước giờ cứ tưởng là mình quá thấu hiểuhiện thực cuộc đời, tại sao lại chưa nghĩ xa đến những chuyện này! Lão tổ tôngnói đúng, nàng vẫn giẫm chân tại chỗ, vẫn chỉ là một nha đầu ngốc nghếch.
“Người mẹ…” Hiếu Trang cười nhạt, lần đầu tiên Mỹ Lynhìn thấy vẻ mặt cam chịu mà mỉa mai này của bà. “Ta cũng là mẹ, ngươi có biết,ta đã làm gì vì con ta?” Đó không phải là một câu hỏi, bà không cần Mỹ Ly trảlời. Đúng vậy, Đại Thanh này có ai không biết chứ? Tái giá với thần tử, điều bàphải chịu đựng đâu chỉ đơn giản là nỗi sỉ nhục.
“Lão tổ tông…” Đầu óc Mỹ Ly vẫn còn mụ mẫm.
“Mỹ Ly, ngươi còn trẻ, trái tim Tĩnh Hiên còn thuộc vềngươi, tình huống của ngươi hiện giờ vẫn chưa tồi tệ,” Hiếu Trang chăm chămnhìn nàng, “Ngươi cân nhắc cho kỹ đi.”
Cân nhắc…
Trong phòng còn lại mỗi mình nàng. Đúng là cần cânnhắc cho kỹ thật.
Hồi trước nàng chỉ nghĩ đến khó khăn, chứ chưa tínhcách giải quyết. Làm sao giải quyết giúp Doãn Khác được đây!
Định mệnh của đứa bé là con vợ lẽ, nếu sau này khôngđược Tĩnh Hiên yêu thương ủng hộ, tình cảnh của nó sẽ còn tệ hơn nàng nhiều! Ítnhất nàng còn có lão tổ tông giảng giải, nó thì sao?