Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 31: Hoạt Thần giáo chủ



Những ngày lưu lại "Ðãi nghinh lầu , Thiên Hải được cung phụng thật đầy đủ. Gần như mọi thức cao lương, hảo tửu trêи thế gian đều được những ả a hoàn xinh đẹp của Ðãi nghinh lầu chăm chút lo cho chàng không thiếu một thứ gì. Cuộc sống đó khiến Thiên Hải có cảm tưởng như mình là một vị vương hầu, hay một sứ giả được khoản đãi những ngày sau cùng, trước khi đi sứ sang Tần quốc thích khách Tần vương. Vết thương trêи bờ vai của Thiên Hải được một vị đại phu chăm sóc bằng những dược thảo quý hiếm, chỉ nội trong ba ngày đã hoàn toàn bình phục, liền da, chẳng còn có cảm giác đau đớn nữa. Tuy có một thứ Thiên Hải thiếu, đó là sự ấm cúng mà chàng chờ đợi được gặp Xảo Nhi.

Thiên Hải luông nhủ thầm:

"Không biết Xảo Nhi có trêи Phong Ma sơn không? Hay đây chỉ là lời nó suông của Hoạt Thần giáo chủ? .

Ðôi lúc Thiên Hải muốn tự mình dụng thuật "Phi ma độn hình" để thám thính Phong Thiền điện, nhưng những ý tưởng đó như thể đều bị Du Mạn Ngọc đọc qua.

Nàng cứ như một cái bóng luông Ở bên cạnh Thiên Hải.

Bình minh vừa ló dạng, cùng với những tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày tốt thì Mạn Ngọc xuất hiện trong bộ xiêm y trắng toát. Trong bộ cánh đó, Thiên Hải nhận ra vẻ đẹp thanh tao và uy nghi của nàng. Theo sai Mạn Ngọc là ba ả a hoàn trêи tay có bưng những chiếc mâm bạc có để trang phục.

Thiên Hải ôm quyền hỏi:

- Mạn Ngọc cô nương đến sớm như thế này, hẳn giáo chủ muốn dời đến tại hạ.

Mạn Ngọc gật đầu:

- Giáo chủ cho mời công tử.

Nàng nhìn lại ba ả a hoàn:

- Thay y phục cho công tử.

Thiên Hải khoát tay:

- Không cần.

Mạn Ngọc nhìn chàng:

- BỘ y trang này được dệt bằng thứ tơ tằm Tây Hạ. NÓ cực đẹp và bền chắc chẳng thua kém Kim Ty Giáp. Giáo chủ muốn công tử bận nó.

- Thôi được. Thịnh tâm của Hoạt Thần giáo chủ, tại hạ sẽ nhận. Nhưng tự tại hạ bận chúng, không cần đến những vị cô nương này.

Mạn Ngọc mĩm cười với chàng:

- cũng được. Tùy công tử.

Nàng ra dấu bằng tay cho ba ả a hoàn đặt những chiếc mâm bạc rồi cùng với mình lui ra ngoài. Chờ mọi người rời khỏi "Ðãi nghinh lầu , Thiên Hải mới thay y trang.

Chàng lại càng ngạc nhiên hơn, khi thấy trang phục mình vừa thay thật vừa vặn với mình. Duy có một điều chàng làm lạ là có một vết vá rất nhỏ ngay tâm nguyệt. Nếu tinh mắt lắm, mới nhận ra vết vá này.

Thiên Hải cau mày nghĩ thầm:

"Chẳng lẽ Hoạt Thần giáo chủ chuẩn bị y phục mới để đem mình đi tế thần thay cho Xảo Nhi".

Thiên Hải nhìn lại chỗ vá. Vết vá thật tinh xảo khó nhận ra, Thiên Hải nhận ra nó, bởi vì sự tò mò thái quá khi bận bộ trang y óng anh sắc màu kim tuyến.

Chàng nheo mày:

"Ðằng nào thì mình cũng đi đến cái đích mình đặt ra. Mình thay Xảo Nhi cũng không sao. Nếu không chết thì cũng tẩu hỏa nhập ma mà biến thành kẻ cuồng tâm loạn sát,, Chàng bước lại trước tấm gương đồng, chàng sửa lại y trang rồi mới bước ra ngoài.

Mạn Ngọc và ba ả a hoàn chờ Thiên Hải bên ngoài Ðãi nghinh lầu.

Mạn Ngọc ngắm chàng từ đầu đến chân.

- công tử khác hẳn trước nhiều.

- Tại hạ lạ lắm à?

- Trông khác hẳn.

Thiên Hải nhún vai mỉm cười:

- Tại hạ khác, chẳng qua cũng nhờ có bộ y trang bằng tơ tằm của xứ Tây Hạ. Chúng ta lên yết kiến giáo chủ chứ?

Mạn Ngọc khẽ gật đầu.

Nàng dẫn Thiên Hải trở lại Phong Thiền điện. Lần này có sự khác hẳn lần trước, hai hàng cao thủ Bạch y sứ giả chẳng còn nữa, mà thay vào đó là hai hàng a hoàn. Chính sự thay đổi đó khiến cho sự uy nghi của "Phong Thiền điện" mất đi phần nào.

Thiên Hải càng ngạc nhiên hơn, khi thấy giữa toà Phong Thiền điện là một chiếc lồng sắt với chu vi non hai mươi bộ. Chàng nhìn chiếc lồng sắt đó, nghĩ thầm:

"Tại sao lại có chiếc lồng này Ở đây nhỉ? Chắc Hoạt Thần giáo chủ định nhốt mình vào trong chiếc lồng này để đem tế thần. Không hiểu thần linh của Hoạt Thần giáo la giống khỉ gì mà phải đem người đi tế?

Thiên Hải đang suy nghỉ thì bức rèm trắng được kéo lên, cùng lúc mạn Ngọc quỳ xuống hành đại lễ:

- Giáo chủ quang lâm.

Giọng nữ nhân từ sau tấm rèm cất lên:

- Bổn toạ miễn lễ.

Mạn Ngọc đứng lên.

Hoạt Thần giáo chủ lại lên tiếng:

- Bổn toạ đã quang lâm Phong Thiền điện, sao công tử không hàng lễ?

Thiên Hải mỉm cười, lắc đầu ôm quyền xá:

- Tại hạ không phải môn đồ của Hoạt Thần giáo chủ, nên không thể hành đại lễ trước giáo chủ.

- Bổn toạ không đáng để cho công tử hàng đại lễ sao?

- Ơ Với tại hạ... Tại hạ chỉ hành đại lễ với thiên tử, song đường và ân sư. Khi nào giáo chủ là những người đó, Thiên Hải sẽ theo đạo nghĩa hành lễ.

- Thế công tử gặp Diêm Vương môn chủ có hành đại lễ không?

Thiên Hải lắc đầu:

- Không. Cũng như giáo chủ. Khi nào Diêm Vương môn trở thành thiên tử hoặc ân sư hay song đường thì tại hạ sẽ hàng đại lễ khi diện kiến.

- Thế đối với ân nhân thì sao?

- Giáo chủ chưa phải là ân nhân của tại hạ.

- Bổn tọa sắp là ân nhân của công tử rồi đó.

Thiên Hải nhếch môi nói:

- Tại hạ nghĩ khác.

- Công tử nghĩ gì?

- Giáo chủ chưa ra ân, sao tự cho mình cái quyền làm ân nhân của tại hạ? Nếu giáo chủ đã nói vậy thì Thiên Hải không dám thọ ân của người.

- Tại sao lại từ chối thụ ân của bổn tọa?

- Thi ân bất cầu báo. Nhưng giáo chủ thì khác. Tại hạ sợ thụ ân rồi trả ân không được, nên hay nhất đừng thụ ân.

- Bổn tọa đâu bắt ngươi trả ân, nhưng ngươi phải thụ ân của bổn tọa.

- Tại hạ không biết giáo chủ định gia ân gì đây?

- Giải tỏa tà kiếm trong nội thể của công tử.

Ðôi chân mày của Thiên Hải nhường cao, tưởng chừng không thể tin được những lời mình vừa mới nghe.

Chàng thảng hốt lập lại.

- Sao...

- Công tử không tin ư?

Thiên Hải khẽ lắc đầu:

- Thật là khó tin. Chẳng lẽ giáo chủ là kỳ duyên của tại hạ?

- Bổn tọa làm được, nên mới thốt lời đại ngôn.

Thiên Hải thở dài:

- Nói như giáo chủ thì người đã biết tại hạ bị tà khí Thượng Ngươn kiếm pháp.

- Bổn tọa biết ngươi luyện Thượng Ngươn kiếm pháp bị kiếm khí phân liệt tâm thức.

Và chỉ có bổn tọa mới khả dĩ hóa giải kiếm khí trong tâm thức ngươi.

- Dương Yên Thượng tiền bối nói, chỉ khi nào tại hạ gặp được kỳ duyên mới hóa giải được tà kiếm của mình. Không ngờ kỳ duyên của tại hạ lại là Hoạt Thần giáo chủ.

Những chuyện dồn dập đến với tại hạ quá bất ngờ.

- Nếu không vì công tử, bổn tọa đã không mạo muội đơn thân độc mã xâm nhập Thiếu Lâm tự.

Thiên Hải cau mày, nghiêm giọng nói:

- Giáo chủ đoạt phần kiếm phổ của Diệp Tùng hóa giải kiếm khí tà quái trong nội thể tại hạ?

- Không sai.

- Nếu thế tại hạ không nhận nhã ý đó?

- Ngươi phải nhận ân điển của bổn tọa.

- Tại sao lại phải nhận chứ?

- Ngươi lên Phong Ma sơn vì mục đích gì?

- Tất nhiên tại hạ lên Phong Ma sơn không phải để thụ ơn của giáo chủ. Nói thẳng ra, tại hạ lên Phong Thiền điện không phải để hóa giải tà kiếm trong nội thể mình.

- Ðiều đó ngươi không nói ra bổn tọa cũng có thể đoán được. Nhưng bổn tọa có biết ngươi lên đây vì mục đích gì.

Thiên Hải cướp lời Hoạt Thần giáo chủ.

- Tại hạ lên đây vì Xảo Nhi.

- Bổn toạ biết mục đích của ngươi. Nếu ngươi không thụ ân của bổn tọa thì chẳng bao giờ đạt được mục đích mà ngươi muốn.

- Nghĩa là tại hạ phải chấp nhập sự hóa giải tà kiếm trong nội thể mình qua sự ban ân của giáo chủ?

- Ðúng.

Thiên Hải cười khảy, rồi cất giọng nhạt nhẽo nói:

- Tại hạ nói trước. Tại hạ chỉ có mỗi một cái mạng duy nhất thôi, không có cái mạng thứ hai đâu. Nếu như giáo chủ đòi những hai cái mạng để trả ân cho người thì giáo chủ se thất vọng đó.

- Ta đâu buộc ngươi trả ân. Nếu có đòi thì cũng không đòi quá cao ngoài sức của ngươi đâu.

- Vậy thì tại hạ không dám từ chối sự ban ơn của giáo chủ.

- Tốt lắm...

Tấm rèm nhung từ từ vén lên.

Hoạt Thần giáo chủ ngồi trêи một chiếc ngai sơn son thếp vàng, phía sau là bức hoành thêu con phụng đang tung cánh che kín cả mặt trời.

Thiên Hải đứng ngây ra nhìn Hoạt Thần giáo chủ. Chàng tự nhủ thầm:

"Không biết giáo chủ Hoạt Thần này được bao nhiêu tuổi? .

Ý nghĩ đó nổi lên trong đầu Thiên Hải, bởi vì đập vào mắt chàng là một mỹ nhân tuổi chưa quá ba mươi. Nhan sắc không thể nào tả được bởi quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ Thiên Hải tưởng chừng như mình đang đối mặt với một cái đẹp không thật.

Một vẻ đẹp của trí tưởng tượng tạo ra để khắc thành dung mạo của giáo chủ Hoạt Thần Giáo.

Thiên Hải lắc đầu.

Chàng nghĩ thầm:

"Hoạt Thần giáo chủ theo ý của mình thì phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân".

Thiên Hải còn đang ngơ ngẩn trước vẻ đẹp kiêu sa, huyễn hoặc của Hoạt Thần giáo Chủ thì giáo chủ Hoạt Thần lên tiếng hỏi:

- Chu công tử sao lại đứng ngây ra như vậy?

Thiên Hải bối rối bởi câu nói đó. Chàng giả lả cười rồi nói:

- Tại hạ không ngờ giáo chủ lại là một mỹ nhân không một nữ nhân nào sánh bằng.

- Sắc đẹp rồi sẽ tàn phai, bổn tọa không quan tâm đến điều đó.

- Thế giáo chủ quan tâm đến điều gì?

- Bổn tọa chỉ quan tâm đến công tử mà thôi.

- Tại sao giáo chủ lại quan tâm đến tại hạ? Thiên Hải cũng là một kẻ bình thường như những kẻ khác, thậm chí còn kém xa họ nữa.

- Không... không. Thiếu hiệp là người bổn tọa chọn.

Giáo chủ Hoạt Thần giáo từ từ đứng lên, dời gót sen hướng về phía Thiên Hải. Dáng đi của Hoạt Thần giáo chủ thật nhẹ nhàng uyển chuyển. Một bộ pháp khoan thai, tao nhã mà bất cứ nữ nhân hay nam nhân chiêm ngưỡng cũng phải thèm thuồng.

Hoạt Thần giáo chủ bước đến trước mặt Thiên Hải. Những lọn gió nhè nhẹ đưa mùi phẩm hương từ cơ thể của người sang khứu giác Thiên Hải, khiến cho tim chàng phải đập rộn.

Thiên Hải phải nhủ thầm:

"Nam nhân khó qua khỏi ải sắc mỹ nhân".

Hoạt Thần giáo chủ nhìn Thiên Hải mỉm cười rồi nói:

- Công tử đang nghĩ gì?

Thiên Hải buột miệng nói:

- Với vẻ đẹp kiêu sa và đài các như giáo chủ, tại hạ phải tự hỏi, sao trước đây Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung lại có thể thờ Ơ mà đặt tình cho Tử Hà Băng Cơ được. Gã Vương Quốc Trung này quả là không biết nhìn thấy cái đẹp nhi nữ nhân.

Thiên Hải thốt đứt câu thì sắc diện của Hoạt Thần giáo chủ biến qua xanh nhợt, xanh nhạt, vẻ mặt như hoa thanh khiết của giáo chủ Hoạt Thần giáo nhanh chóng chuyển qua những nét cau có, hận thù.

Như thể bị một lưỡi kiếm vô tình đâm trúng tim, toàn thân Hoạt Thần giáo chủ run bắn lên. Hai cánh môi mím khít lại rồi thốt ra một câu bằng chất giọng khô khốc:

- Ngươi muống chết!

Hắn vừa nói, vừa bất ngời xuất thủ. Ðôi ngọc thủ nhanh không thể tưởng, phối hợp với bộ pháp "Phi ma độn hình", chớp động đã đặt trảo công vào đúng yết hầu Thiên Hải mà chàng chẳng hề kịp phản ứng gì.

Năm ngón tay thanh mảnh của Hoạt Thần giáo chủ đã biến thành năm chiếc móng câu cứng như sắc bấu vào yết hầu của Thiên Hải. Sắc diện xanh tái với nỗi căm phẫn hiện rõ trêи ánh mắt.

Hoạt Thần giáo chủ gằn giọng nói:

- Ngươi phải chết!

Thốt câu nói đó, nhưng Hoạt Thần giáo chủ lại thu hồi trảo công khỏi yết Thiên Hải rồi buông một tiếng thở dài não nề.

Thiên Hải thở phào nhẹ nhõm khi Hoạt Thần giáo chủ thu hồi trảo công lại. Chàng hoàn toàn bất ngờ khi nhận trảo công của giáo chủ Hoạt Thần đặt vào yết hầu mình.

Hoạt Thần giáo chủ buông tiếng thở dài.

- Bổn tọa không làm chủ được mình.

- Giáo chủ miễn thứ. Tại hạ thốt lời vô tình.

- Ngươi đừng nhắc đến quá khứ. Một khi cánh cửa đã đóng lại thì phải có cánh cửa khác mở ra.

Hoạt Thần giáo chủ nhìn lại Thiên Hải:

- BỎ chuyện đó đi.

Chỉ chiếc lồng sắt, Hoạt Thần giáo chủ nghiêm giọng nói:

- Bổn tọa hóa giải khí kiếm tà quái Thượng Ngươn bằng chính kiếm pháp đó.

Thiên Hải tròn mắt nhìn Hoạt Thần giáo chủ.

- Tại hạ không hiểu.

- sự ứng chế của kiếp pháp chỉ có thể hóa giải bằng kiếm pháp.

- Tại hạ sẽ luyện kiếm pháp hóa giải tà kiếm trong chiếc lồng này?

Hoạt Thần giáo chủ lắc đầu:

- Không.

- Vậy tại hạ phải làm gì?

- Ðấu kiếm!

- Ðấu kiếm với ai?

- Với những kiếm thủ Thượng Ngươn đã luyện Thượng Ngươn kiếm pháp. Ngươi có thể chết và cũng có thể đã thông được sinh tử huyền quan để hóa giải tà khí kiếm pháp định chế trong tâm thức.

- Nhưng làm như vậy sẽ có người chết.

- Ðúng. Hai người phải có một người sống. Chiếc lồng sắt kia chỉ có thể chứa được một người.

- Lối hóa giải của giáo chủ có tàn nhẫn quá hay không?

- Không có cách nào khác. Ngươi đã luyện Thượng Ngươn kiếm pháp của Diệp Cát Quần thì cũng phải giống như Cát Quần mà thôi.

- Tại hạ cũng sẽ trở thành Mục nhân?

Hoạt Thần giáo chủ lắc đầu.

- Không. Môn chủ Diêm Vương môn có thể biến Diệp Cát Quần thành Mục nhân nhưng bổn tọa thì không làm được chuyện đó.

- Tại hạ muốn hỏi giáo chủ, không còn cách nào khác ngoài đấu kiếm ư?

- Nếu có cách khác thì Diệp Cát Quần đã không xuống tay sát tử Diệp Tùng, đại ca của gã.

Thiên Hải mím môi lắc đầu:

- Tại hạ không nỡ thấy những kẻ vô tội phải chết bởi kiếm pháp Thượng Ngươn.

- Vậy ngươi luyện kiếm để làm gì?

- Tại hạ chỉ vô tình.

- Ngươi vô tình nhưng cũng đã trở thành một kiếm thủ, một kiếm thủ vô địch nữa.

Còn đối phương của ngươi cũng là những kiếm thủ. HỌ luyện kiếm để trở thành kẻ bất bại, người chiến thắng. Kiếm pháp của họ cũng tàn nhẫn chẳng kém Thượng Ngươn kiếm pháp củ a ngươi đâu.

- Những người đó đã luyện kiếm pháp từ kiếm phổ của Diệp Tùng?

Hoạt Thần giáo chủ gật đầu:

- Không sai. Bổn tọa nghĩ ngươi phải vì ngươi, vì Xảo Nhi mà chiến thắng để trở thành một kiếm thủ vô địch.

Hoạt Thần giáo chủ thốt dứt câu, quay bước trở lại tràng kỷ. Trong khi Thiên Hải đứng thừ ra, với những ý niệm hỗn độn trong đầu.

Chàng lắc đầu nhẩm nói:

- Kiếm vô tâm. Kiếm thủ quả là vô tình.