Thương Nguyên Đồ

Chương 23: Những người kia những chuyện kia (bản tập cuối cùng)



Từng tia chớp chạy dọc theo bức họa đồ chân khí tiến vào toàn bộ khiếu huyệt trong thân thể, khiến thân thể Mạnh Xuyên bắt đầu chuyển hóa thành ‘Lôi Đình Thần Thể’.

Mạnh Xuyên mở mắt, cầm chiếc hộp ngọc đặt bên cạnh lên rồi mở ra, sau đó ăn hết Băng Tâm Quả ở bên trong. Vừa ăn vào miệng, hắn đã cảm thấy có một lực lượng lạnh buốt chạy từ yết hầu vào trong bụng, rồi tràn ngập khắp nơi trong cơ thể. Gân cốt, cơ bắp, tạng phủ của Mạnh Xuyên sau khi hấp thu lực lượng lạnh buốt này kết hợp với tia chớp đã được dung nhập thì càng ngày càng lột xác mạnh mẽ.

“Còn cả Tinh Linh Thảo nữa.” Mạnh Xuyên lại mở hộp gỗ, ngắt một cọng rễ và một chiếc lá của Tinh Linh Thảo. Từng đó là một phần, tính ra thì một tháng là có thể ăn xong.

Hắn nhẹ nhàng thưởng thức lá cây, rễ cây, trong miệng tràn ngập mùi hương thơm ngát, tinh thần phấn chấn.

Một loại lực lượng thần kỳ tiến vào ý nghĩ, rồi mới chậm rãi xâm nhập vào từng vị trí trong thân thể, giúp thân thể tiếp tục tăng cường lột xác.

Mặc dù không biết ‘Băng Tâm Quả, ‘Tinh Linh Thảo’ có được từ đâu. Nhưng phụ thân thường ngày vẫn cười ha hả, chưa bao giờ kể khổ mà cũng phải nói một câu ‘Có được thứ này không phải điều dễ dàng, con cần phải biết quý trọng’. Chứng tỏ để có được nó là một điều cực kỳ khó khăn, có lẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn. Điều bản thân có thể làm là không được phụ sự kỳ vọng của mọi người.

...

Lại qua một tháng.

Mạnh Xuyên tu luyện dựa theo kế hoạch, hắn cũng đã phục dụng Thần Ma Ngọc Tủy Dịch và ăn hết Tinh Linh Thảo. Hơn nữa, mỗi ngày hắn đều tập luyện tám ngàn lần ‘Bạt Đao Thức’ cùng với thân pháp đao pháp, chưa từng gián đoạn một ngày nào.

Vì theo bí tịch ghi lại, vào giai đoạn mới tu luyện Thần Ma Thể, thân thể vẫn đang trong thời kỳ lột xác, nếu như lúc này dốc sức liều mang tu luyện theo một phương hướng nào đó, thì thân thể cũng sẽ có khuynh hướng lột xác theo phương hướng này. Giống như một cái cây đang trên đà phát triển, nếu uốn nó theo một hướng nào đó thì khi cây trưởng thành cũng sẽ nghiêng về cái hướng này.

"Quá trình lột xác của Thần Ma Thể rốt cuộc cũng chậm lại.” Một ngày cuối tháng sáu, Mạnh Xuyên đang ngồi ở luyện võ trường ăn dưa hấu.

“Ngay tháng thứ nhất vừa tu luyện, vốn là thời kỳ bộc phát, thậm chí ta còn phục dụng ba món kỳ trân nên tốc độ tăng trưởng nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Lúc này phát triển chậm lại cũng là điều bình thường.” Mạnh Xuyên cảm khái, “Thần Ma căn cơ của ta quả thực rất thâm hậu, mới vào Thoát Thai cảnh sơ kỳ nhưng thân thể cùng chân khí không kém gì Thoát Thai cảnh viên mãn.”

Cần phải biết rằng, trong năm cảnh giới của phàm tục thì Thoát Thai Cảnh có biên độ tăng lên lớn nhất. Vì đây là cảnh giới bắt đầu tu luyện Thần Ma Thể, dần dần có được lực lượng Thần Ma.

Ở giai đoạn Thoát Thai sơ kỳ mà có thể sánh bằng Thoát Thai viên mãn thì chứng tỏ căn cơ này quá hùng hồn.

Thậm chí từ ‘Thoát Thai Cảnh’ đến ‘Vô Lậu Cảnh’ là đột phá đại cảnh giới có chênh lệch rất lớn, nhưng Mạnh Xuyên hoàn toàn có thể sánh ngang Vô Lậu cảnh ngay từ giai đoạn Thoát Thai Cảnh hậu kỳ rồi.

Trường hợp như vậy thì cả phủ Đông Ninh lúc này không có một ai. Chỉ có mấy nơi như Vương Đô, Nguyên Sơ Sơn, có các thiên tài được các gia tộc Thần Ma cổ xưa tận lực tài bồi mới có căn cơ Thần Ma thâm hậu bực này.

"Xuyên nhi, Xuyên nhi." Thanh âm của Mạnh Đại Giang truyền đến từ xa.

"Cha." Mạnh Xuyên buông miếng dưa hấu xuống, lấy khăn lau miệng rồi lập tức chạy ra.

Rất nhanh sau đó, hắn đã thấy phụ thân Mạnh Đại Giang cùng một lão giả gầy gò đầu trọc chống quải trượng bước tới.

"Tam trưởng lão." Mạnh Xuyên giật mình, trong các trưởng lão Mạnh gia thì hắn sợ nhất vị tam trưởng lão này. Tam trưởng lão là người lãnh khốc bảo thủ, cực kỳ nghiêm khắc với đám hậu bối, chỉ cần hơi mắc lỗi là sẽ bị hắn vung gậy hành hung. Cho nên đám tiểu bối đều rất sợ vị tam trưởng lão này.

"Xuyên nhi, còn không mau qua đây bái kiến Tam trưởng lão." Mạnh Đại Giang nói.

Mạnh Xuyên lập tức tiến lên, hành lễ: "Bái kiến Tam trưởng lão."

"Ừ."

Lão giả gầy gò đầu trọc quan sát Mạnh Xuyên, thấy quần áo Mạnh Xuyên đều đã ướt đẫm mồ hôi thì mới thoả mãn gật đầu: "Tu hành cần phải dụng tâm, nếu mồ hôi còn không đổ thì sao có thể trở nên mạnh mẽ?"

"Vâng." Mạnh Xuyên ngoan ngoãn đáp, đứng trước tam trưởng lão nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không thể tranh luận. Nếu dám tranh luận, thì quải trượng sẽ vung tới người!

"Đây là một tấm tàn trang đao pháp mà hồi còn trẻ ta đi lưu lạc may mắn có được. Ngươi có thể quan sát." Lão giả gầy gò đầu trọc móc từ trong ngực ra một tờ trang giấy màu đen được gói ghém cẩn thận bằng bao vải. Hắn đem cả bao vải lẫn tờ giấy đưa cho Mạnh Xuyên. Nhưng vừa mở bao vải ra một phần thì trang giấy màu đen đã tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố, khiến cho Mạnh Xuyên và Mạnh Đại Giang đều chấn kinh.

"Thần Ma truyền thừa?" Hai cha con Mạnh Xuyên giật mình.

Thần Ma truyền thừa, là do một vị Thần Ma cực kỳ cường đại trả giá đại giới mới có thể lưu lại một phần truyền thừa của bản thân.

Còn như Mạnh tiên cô, lão tổ Vân gia hay tuyệt đại đa số Thần Ma đều không có tư cách lưu lại truyền thừa.

"Thứ này quá trân quý rồi." Mạnh Đại Giang liền nói, "Tam thúc, thứ này chúng con không thể nhận."

Tam trưởng lão cau mày: "Ta cho, thì phải nhận lấy! Nếu như ngộ tính của Mạnh Xuyên không đủ thì ta sẽ không cho hắn. Mà nay, hắn đã là hy vọng duy nhất của Mạnh gia ta nên hắn nhất định phải nhận thứ này. Hơn nữa, đây cũng không phải Thần Ma truyền thừa nguyên vẹn, chỉ là một tờ tàn trang trong đó mà thôi."

"Được rồi, ta đi về đây." Tam trưởng lão chống quải trượng, quay đầu rời đi, đồng thời lạnh lùng nói, "Mạnh Xuyên tiểu tử, ngươi nhất định phải cố gắng phấn đấu. Đừng để mọi người thất vọng."

"Vâng, Tam trưởng lão." Mạnh Xuyên nắm chặt bao vải chứa tàn trang màu đen, trong lòng có chút cảm động.

Tàn trang Thần Ma truyền thừa, đấu giá cũng phải được mười vạn lượng bạc trở lên! Huống hồ đây là truyền thừa đao pháp, còn quý trọng hơn nữa.

Mà thứ này chỉ có thể ngộ không thể cầu, đối với Thần Ma cổ xưa thì ngân lượng không có nhiều ý nghĩa. Không có ai nguyện ý dùng Thần Ma truyền thừa để đổi ít vật dụng phàm tục.

"Tấm tàn trang Thần Ma truyền thừa này, hẳn là vật trân quý nhất trên người tam trưởng lão rồi, nhưng hiện tại người đã đưa nó cho ngươi.” Mạnh Đại Giang nói.

"Dạ" Mạnh Xuyên gật đầu, mở bao vải ra, nhìn chăm chú tờ giấy tàn trang đao pháp.

Trên tờ giấy màu đen ghi lại bí quyết mấu chốt để thi triển một chiêu đao pháp này.

Mạnh Xuyên vừa quan sát, vừa đắm chìm trong nó.

"Ừm?"

Mạnh Xuyên có cảm giác giống như ngủ mà không phải ngủ.

Hắn tiến nhập vào một trạng thái tinh thần đặc thù. Lúc này, hắn thấy một gã nam tử cao gầy đang thi triển chiêu đao pháp này.

"Dao Lạc Nguyệt!"

Đao pháp vô cùng ôn nhu, xẹt qua trời cao, vạch ra một đường vòng cung tuyệt mỹ, tựa như ánh trăng trên bầu trời đang rơi xuống.

Xinh đẹp, ôn nhu.

"Ừm?" Mạnh Xuyên giật mình tỉnh lại, thoát khỏi huyễn cảnh vừa rồi.

"Xuyên nhi, sao rồi?" Mạnh Đại Giang hỏi.

Mạnh Xuyên nhìn chằm chằm vào trang giấy màu đen một cách cẩn thận, miệng lầm bầm: "Nhìn qua thì đao pháp rất ôn nhu đẹp mắt, nhưng trên thực tế lại cực kỳ hung tàn, là một chiêu số vô cùng độc ác." Khí tức khủng bố mà trang giấy màu đen tỏa ra cũng làm Mạnh Xuyên thất kinh.

"Âm tàn ác độc? Vậy con có muốn tu luyện nó không?" Mạnh Đại Giang hỏi.

"Con đương nhiên là muốn luyện." Mạnh Xuyên nghiêm túc đáp: "Đao pháp vốn chia làm âm dương cương nhu. Chiêu này là âm nhu cực hạn, một chiêu số đầy hoa mỹ. Nó tên là "Dao Lạc Nguyệt ", dường như có thể một chiêu làm rung động ánh trăng. Tàn trang đao pháp này, ẩn chứa ý cảnh truyền thừa. Con cảm ứng được còn có thể tiếp nhận truyền thừa hơn mười lần nữa thì tấm tàn trang này mới bị tan vỡ."

"Hơn mười cơ hội cảm nhận truyền thừa, con phải tận dụng cẩn thận, để có thể biến chiêu số này thành sát chiêu của con." Mạnh Xuyên nói.

Vốn hắn chỉ tính toán tu luyện một sát chiêu là "Bạt Đao thức’.

Nhưng "Dao Lạc Nguyệt" thật sự quá hoàn mỹ, lại có hơn mười cơ hội cảm nhận ý cảnh truyền thừa.

"Hơn mười lần truyền thừa, đừng có lãng phí." Mạnh Đại Giang nhắc nhở, "Dùng hết rồi thì sẽ không còn."

"Trước lúc thành Thần Ma, con chỉ có phép bản thân tìm hiểu chín lần." Mạnh Xuyên đáp.

Và bắt đầu từ ngày hôm sau, Mạnh Xuyên luyện thêm nửa canh giờ vào lúc xế chiều.

Nửa canh giờ, hắn chỉ luyện một chiêu —— "Dao Lạc Nguyệt".


Phủ Đông Ninh, trong một đại sảnh bí ẩn ở Ngọc Dương Cung.

Trong sảnh có một ao nhỏ tỏa đầy hàn khí, thiếu niên áo trắng Yến lúc này đang khoanh chân ngồi trong ao, nửa thân trên lộ khỏi mặt nước.

Nhiệt độ cực thấp khiến toàn thân thiếu niên áo trắng đều đã ngưng kết một tầng băng sương. Ngay cả tóc hay lông mày cũng đầy sương giá, khuôn mặt trắng bệch.

"Thiếu gia, hôm nay người đã tu luyện hai canh giờ rồi. Nên rời khỏi Hàn Vân Trì thôi." Lão nô bộc cùng Ngọc Dương cung chủ đứng ở bên ngoài đang bình tĩnh quan sát.

"Ta đã đạt tới Thoát Thai Cảnh trung kỳ. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta sẽ tu luyện ba canh giờ trong Hàn Vân trì." Thiếu niên áo trắng Yến Tẫn lạnh lùng đáp.

"Sư đệ, mọi thứ hăng quá hoá dở, hai canh giờ là đủ để ngươi tu luyện Thần Ma thể rồi." Ngọc Dương cung chủ cũng nói.

"Vẫn còn quá sớm." Thiếu niên áo trắng Yến Tẫn lãnh đạm nói, "Các ngươi đều đi ra ngoài đi."

Ngọc Dương cung chủ lắc đầu thở dài.

"Đi thôi." Ngọc Dương cung chủ cùng lão bộc đi ra ngoài, chỉ còn lại thiếu niên áo trắng đang bị đông cứng vẫn tiếp tục khổ tu.

...

Toàn bộ phủ Đông Ninh, cũng có rất nhiều thiếu niên khác đang khổ tu. Mạnh Xuyên, Yến Tẫn là trường hợp đặc biệt chăm chỉ khắc khổ.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Tháng chạp năm đó, Mai Nguyên Tri tiến nhập châu thành Ngô Châu, rồi sau đó lại đến Nguyên Sơ Sơn xa xôi để tham gia nhập môn khảo hạch. Nhưng cuối cùng, Mai Nguyên Tri lại không thể gia nhập Nguyên Sơ sơn, hắn đã thất bại. Cho nên hắn phải đến Thấm Dương Quan phục vụ nghĩa vụ quân sự.

Tin tức này ngay lập tức truyền về phủ Đông Ninh, để cho đám người Vân Phù An được một phen âm thầm cười nhạo, cũng có người lại thở dài tiếc nuối.

Mạnh Xuyên cũng cảm thấy có chút ít áp lực, cánh cửa gia nhập Nguyên Sơ Sơn hẳn là rất cao, bản thân phải càng cố gắng, phải mạnh hơn Mai Nguyên Tri thật nhiều mới có hy vọng.