Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 261: Bệ hạ tiêu dao



Linh quang của Mộ Cửu chợt loé lên, liền nói: "Vậy khi trước Hằng Nga và Ngọc Đế gặp nhau ở dưới Nhân giới, có phải là vì đi gặp kiếp sau của Đại Nghệ không?"

Vương Mẫu không nói gì, nhưng chắc chắn bà ta còn chưa hoàn toàn tin tưởng Hằng Nga và Ngọc Đế khi đó vô cùng thuần khiết.

"Cũng coi như Đại Nghệ đang vượt kiếp đi, chuyện này thì có liên quan gì đến Hằng Nga?"

Đến nước này Mộ Cửu cũng không thể nói được gì.

Dù sao năm đó Hằng Nga và Đại Nghệ cũng yêu nhau thật lòng, cho dù Hằng Nga có suy nghĩ sai lầm mà phản bội Đại Nghệ, thì phần tình cảm đó cũng chưa hẳn là không còn chút gì. Mặc dù cho là không có chuyện đó đi chăng nữa thì nàng ta cũng phải có một phần nào hổ thẹn.

Chuyện Mộ Cửu để tâm nhất vẫn là Chu Sơn. Dựa vào suy đoán của nàng, giả sử Lương Cơ đã sớm biết Hằng Nga sẽ đi tới đó, hẳn là nàng phải biết trước được môt cái gì đó. Vậy thì manh mối đó đến từ đâu? Nàng ấy từ bé đã sống ở Hữu Khương Quốc, không chỉ không quen biết Hằng Nga mà có khả năng cũng chưa bao giờ tới Thiên đình. Nếu là như thế, rất có thể là nàng ấy biết được Chu Sơn có động tĩnh gì đó, Hằng Nga ắt sẽ đến.

Như vậy, lần thứ hai có thể chứng minh được rằng Lương Cơ chí ít không phải hoàn toàn bị giam cầm.

Vương Mẫu đột nhiên hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Mộ Cửu biết Vương Mẫu rất có ý kiến với việc Hằng Nga phản bội Đại Nghệ nên cũng không nói rõ ràng, chỉ nói rằng: "Hiện tại thần đang điều tra vụ án Hữu Khương Quốc, có cảm giác Lương Cơ đã ẩn thân ở Lôi Linh Sơn, vì thế mới có thể liều chết đưa A Phục tới Chu Sơn được, sau đó để A Phục đi theo Hằng Nga. Không biết nương nương có thể biết được những chuyện xảy ra ở Lôi Linh Sơn trong khoảng thời gian này không?"

Mặc dù Lục Áp là thượng thần nhưng hắn không để tâm đến chuyện của lục giới, có rất nhiều chuyện hắn cũng rõ ràng.

Vương Mẫu thì khác, cho dù bà ta không chấp chính, nhưng phải xử lí chính vụ lục giới, những chuyện liên quan hẳn phải chắc chắn như lòng bàn tay, ví dụ như những chuyện bà ta và Ngọc Đế cùng xử lý.

Vương Mẫu suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm xưa Đại Nghệ được hạ táng ở phía đông Lôi Linh Sơn, lấy vận số của mình bảo vệ Bắc Hoang. Sau khi hắn được chôn cất, Thiên Địa cũng phối hợp, mấy vạn năm nay mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình, cũng không có động tĩnh gì. Gần đây ta cũng không nghe nói có chuyện gì phát sinh ở nơi đó cả."

"Nếu như thế thì tại sao Hằng Nga lại chạy tới đó?" Cũng không phải là tưởng nhớ tới chuyện xưa chứ. Mộ Cửu nghĩ thầm.

Vương Mẫu một lúc lâu không nói, có thể thấy, bà ta cũng nghĩ mãi không thông chuyện này.

Vương Mẫu bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, đi đến hòm Thanh Ngưu, lật xem cuốn sách cổ đặt bên trên.

Cuốn sách cổ này không phải được làm từ giấy hay vải, mà là được tạo nên từ những mảnh ngọc mỏng như cánh ve, mỗi mặt của miếng ngọc đều phát sáng. Vương Mẫu lật tới một trang nào đó liền dừng lại, lông mày hơi động, bỗng nhiên cất tiếng: "Thì ra là như vậy!"

"Nương nương phát hiện ra chuyện gì à?" Mộ Cửu vừa tới gần vừa hỏi.

"Đại Nghệ vừa được sinh ra ở Đại Ninh Nhân giới, là mệnh số Quân Chủ Thái Bình, thế nhưng bây giờ hắn đang thân vùi hiểm cảnh, mạng một đời của hắn sẽ chấm dứt tại đây."

Nói tới đây, sắc mặt của Vương Mẫu cũng trầm xuống.

"Chấm dứt hẳn?" Mộ Cửu lấy làm ngạc nhiên. Lẽ ra số kiếp của Đại Nghệ phải là vạn vạn năm bất diệt, tại sao lại có khả năng chấm dứt hẳn? Còn có, Đại Ninh không phải là quốc gia ở nhân giới mà ngày đó nàng đã bám theo Ngọc Đế đến sao? Nói như vậy, Hằng Nga thực sự là đang bôn ba vì Đại Nghệ, hẹn gặp Ngọc Đế ở trong thành cũng thật sự là bởi vì Đại Nghệ?

"Chính là ta không thấy kiếp sau của hắn." Vương Mẫu ngẩng đầu nói, đôi mắt phượng của bà ta có chút lạnh lẽo, "Đây tuyệt đối không phải là mệnh số của hắn, ta nhớ rõ ràng, kiếp số của hắn phải là được hưởng an khang phú quý đời đời, cho dù có gặp phải một chút đau khổ nhưng cũng sẽ gặp vận số tốt hơn ở kiếp sau. Đây nhất định là đã có người sửa lại mệnh số của hắn!"

Đến đây thì Mộ Cửu cũng chẳng biết phải nói gì.

Cho dù nàng không có quen biết với Đại Nghệ, nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn là một thân anh hùng, hơn nữa còn là một vị anh hùng đầy bi kịch, ai là người đột nhiên sửa lại số mệnh của hắn? Ai có bản lãnh này? Ai lại không thể bỏ qua cho hắn? Làm sao phải một mực lựa chọn hắn để ra tay...

Chẳng lẽ là...

"Hằng Nga?"

Vương Mẫu chợt mở miệng nói một tiếng. Cho dù giọng cũng không lớn nhưng cũng làm Mộ Cửu giật mình hoảng sợ.

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ về một người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này, Hằng Nga. Đại Nghệ đã chết mấy vạn năm rồi, nàng ta lại đột nhiên chạy đến Chu Sơn làm cái gì? Sau đó lại cùng Ngọc Đế đi Đại Ninh quốc để làm gì? Vương Mẫu nói khi nàng ta đến tìm Ngọc Đế là khi bà ta đang đi Tử Trúc Lâm, sau đó lại nhiều lần định ngày hẹn gặp. Vậy mục đích của nàng ta là gì?

Ngọc Đế có thể thay đổi mệnh số của Trần Bình, đương nhiên cũng có thể thay đổi mệnh số của Đại Nghệ.

Có lẽ nào Hằng Nga cũng không hối hận, mà là một mực hận không thể giết chết Đại Nghệ triệt để?

Nàng ta chạy đến bên cạnh Ngọc Đế với mục đích là để hắn thay đổi mệnh số của Đại Nghệ?

Nàng ta đúng là hồ đồ rồi.

"Chúng ta đi Lăng Tiêu Điện!"

Vương Mẫu thấp giọng, đi ra khỏi điện.

Mộ Cửu đứng yên nửa khắc rồi lập tức đi theo sau Vương Mẫu.

Lúc đầu Mộ Cửu thật sự lo lắng chuyện mình theo dõi Ngọc Đế bị Vương Mẫu làm lộ ra, mhưng bây giờ cũng không cần phải lo về điều này nữa.

Mặc dù Lăng Tiêu Điện cũng không gần, nhưng với pháp lực của Vương Mẫu, chỉ trong một khắc đã tới được tiền điện.

Ngọc Đế đang phê duyệt tấu chương trong hậu điện, trong phòng chỉ có hai tiên nga đang đứng hầu bên cạnh.

Nhìn thấy Vương Mẫu bỗng nhiên xuất hiện, Ngọc Đế và hai tiên nga bị doạ sợ hết hồn.

Lại nhìn thấy Mộ Cửu đi phía sau bà ta, Ngọc Đế dừng bút nói: "Có chuyện gì mà hai ngươi lại đến đây?"

Vương Mẫu không nói gì, chỉ trầm mặt lạnh lùng ngồi xuống, cầm ngọc tịch quăng tới trước mặt Ngọc Đế: "Bệ hạ gần đây thật là tiêu dao nhỉ!"

Chúng tiên nga vội vã lùi ra ngoài.

Ngọc Đế nhìn quyển ngọc tịch, vừa nhìn liền ngẩn ra: "Nàng đều biết hết rồi hả?"

Sắc mặt Vương Mẫu càng lạnh đi: "Nói vậy là bệ hạ thật sự hi vọng là sẽ không cho ta biết?" Lúc này Mộ Cửu cảm thấy sự tức giận của nàng có thể san bằng Lăng Tiêu Điện trong một khắc.

Mộ Cửu biết điều liền lùi về phía sau một chút. Nàng đi theo tới đây cũng không có mong muốn sẽ trở thành con tốt thế mạng trong chuyện này. Trong mọi trường hợp, bảo toàn mạng sống mới quan trọng nhất.

"Bệ hạ quả thật đã cho ta nhìn dưới một cặp mắt khác xưa." Vương Mẫu nhẹ giọng nói, "Hiện tại lục giới thái bình, ngài thân là Thiên Đế cao cao tại thượng, liền cho rằng thiên địa này là vĩnh cửu, có thể muốn làm gì thì làm, coi rẻ nhân sinh phải không? Năm đó ở trước bia mộ của Thánh Tổ ngài đã thề niệm những gì, ngài đã quên hết rồi sao?"

Ngọc Đế vẫn trầm mặc, đứng lên rồi nói: "Nàng nói như vậy là có ý gì? Trẫm chưa bao giờ quên những điều đó cả?"

"Còn nói không có?" Vương Mẫu trầm giọng nói: "Ta hỏi ngài, mệnh số của Đại Nghệ là ai thay đổi? Hằng Nga đã cho ngài cái gì để ngài làm việc giúp nàng ta?"

"Cho ta cái gì?" Ngọc Đế kinh ngạc một chút, lập tức ngẫm nghĩ, rồi nói, "Chẳng lẽ nàng cho rằng trẫm đã thay đổi số mạng của hắn?"

"Không phải ngài thì còn ai vào đây nữa?" Vương Mậu giận đến tái mặt, "Ngài có thể thay đổi mệnh số của con riêng Ngao Sâm, thì làm sao không thể thay đổi mệnh số của Đại Nghệ?"

"Ngươi..."

Ngọc Đế chỉ tay về phía Mộ Cửu, khuôn mặt dần dần đỏ lên một cách giận dữ.

Mộ Cử thầm kêu lên một tiếng không được rồi! Nhưng bây giờ trốn cũng không kịp nữa, nàng chỉ đơn giản là dịch lại gần Vương Mẫu rồi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng thẳng một chỗ.