Đại Bàng? Con chim kẻ trộm?
Mộ Cửu ngạc nhiên: " Ngươi nhắc đến hắn để làm gì?"
Nếu hắn không nhắc nàng, nàng hẳn là đã quên rồi. Con chim kẻ trộm đó sau khi bị bắt đã bị giải vào đại lao, hình như bị giam trong ba tháng.
Cánh tay của Lục Áp lại chống lên bàn, hẳn lắc quạt, đưa mắt nhìn tiểu thu thu đang buộc trên đầu nàng: " Thật ra ta quên không nói cho ngươi biết, con chim kia, cũng đến từ Phạm Khâu Sơn."
Phạm Khâu Sơn... Phạm Khâu Sơn!
Thanh Xà tinh cũng đến từ Phạm Khâu Sơn.
" Làm sao ngươi biết?" Ánh mắt Mộ Cửu như keo dính trên mặt hắn.
Lục Áp nói: " Ngươi hạ sơn chưa lâu, có một số việc đương nhiên không rõ ràng."
" Tổ tiên của Đại Bàng, Kim Sí đại bàng Già Lâu La, khi trước đã sinh con đẻ cái, phân tán thành bốn tộc, vạn năm trôi qua đã hình thành lên cả một bộ tộc. Chỉ là họ sống xa rời Thiên giới, không dễ dàng xuất hiện tại luc giới. Nhưng mười vạn năm trước, có hai con trong tộc Đại Bàng phương Bắc xuất hiện, dừng chân trên Phạm Khâu Sơn, nghe nói đến nay đã truyền được ba đời."
" Vì thế, Đại Bàng hôm đó chúng ta gặp, chắc chắn đến từ Phạm Khâu Sơn."
Mộ Cửu sửng sốt một hồi mới khẽ thở hắt ra, hắn lại biết được rõ ràng như thế?
" Nói như vậy, chuyện Thanh Xà tinh chết, ngươi cũng biết?"
Lục Áp lạnh nhạt đáp: " Không chỉ biết, khi đó ta vừa vặn đi ngang qua, còn đến xem qua một chút."
" Vậy ngươi có biết nó chết như thế nào không?" Mộ Cửu nằm nhoài ra bàn, hỏi.
" Không biết." Lục Áp ngoan ngoãn trả lời.
Bây giờ hắn chỉ là một Tán Tiên, Thiên Đình có nhiều thần tiên như vậy mà cũng không tìm được hung thủ, đương nhiên hắn không thể nhìn ra. Huống hồ, coi như hắn liều lĩnh, phóng thích tu vi bản thân khiến Linh Đang tìm được cũng không nhất định chuyện gì cũng biết. "Người" có thể biết hết mọi chuyện chỉ có Thiên Đạo, không phải bốn huynh đệ hắn.
Vai Mộ Cửu lại chùng xuống.
Có điều, nàng ngẩng đầu lên rất nhanh, hai mắt như điện bắn về phía Lục Áp.
Cái tên này, nhìn tuổi thì cũng không chênh lệch bao nhiêu so với nàng, tu vi cũng chỉ cao hơn nàng hai cấp, vậy mà lại có thể thành thục nói ra lai lịch điển cố mười vạn năm trước như vậy? Nàng cũng không quên đâu, vừa nãy khi hắn nói đến chuyện này không hề có chút do dự, thật giống như đang thảo luận việc nhà.
" Ngươi là đệ tử môn phái nào?" Nàng hỏi.
Nàng muốn biết đến cùng là môn phái nào xấu xa đến mức đó, có thể dạy dỗ sư huynh của hắn thành một kẻ nhẫn tâm, gây nên tai họa sư môn, khiến hắn hiểu được nhiều kỳ văn hỗn tạp như vậy. Nàng vẫn cảm thấy các đệ tử Xiển giáo đều quá trâu bò, ngoại trừ Lục Áp, những người gần đây nàng gặp, không khoe khoang thì sẽ là làm dáng.
Lục Áp không nghĩ tới chuyện nàng lại đột nhiên đổi chủ đề, lặng yên một lúc mới nói: " Giáo phái của ta ở rất xa, cách Đông Thổ và Thiên Đình mấy trăm vạn dặm, mà các tông giáo, môn phái trong thiên hạ nhiều vô số kể, ngươi có thể sẽ chưa từng nghe qua." Nói xong, thấy nàng vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, hắn không thể làm gì khác, đành cắn răng phun chữ, " Gọi là... Thanh Huyền Tông."
Mộ Cửu chỉ có một chút thắc mắc, nghe hắn nói vậy, đúng là nàng chưa từng nghe qua.
" Ngươi tu khí gì? Nhìn qua không giống Huyền Thanh khí." Nàng lại hỏi.
Nàng đã kiểm tra hắn một chút rồi, nếu không chắc chắn rằng hắn không phải đệ tử Xiển giáo, nàng cũng sẽ không thoải mái đem hắn về nhà.
" Huyền Minh khí." Lục Áp trả lời.
" Huyền Minh khí?" Mộ Cửu nhếch miệng thắc mắc, " Đây không phải chân khí mà tam sư đệ của Hồng Quân lão tổ, Lục Áp đạo quân tu luyện sao? Xưa nay ta chưa hề nghe nói Lục Áp đạo quân khai tông lập phái, thu nhận đệ tử!" Cái tên này không phải lại đang khoác lác đấy chứ?
Trong truyền thuyết, Lục Áp đạo quân là một con thần long thấy đầu sẽ không thể thấy đuôi, chưa bao giờ thu nhận đệ tử, vì thế, thế gian dường như không có ai tu luyện Huyền Minh khí cả. Cũng bởi hắn không sáng lập môn phái tông giáo, người biết đến sự tồn tại của hắn cũng cực kì ít, thậm chí còn có người nghĩ Sáng Thế Thần Nguyên Linh chỉ có ba đệ tử. Nàng biết chuyện này, cũng chỉ bởi một lần nghe Lưu Dương giảng kinh, ngẫu nhiên đề cập đến.
A, không đúng, tên của họ cũng giống nhau, một Lục Áp, một Lục Nhai, nghe qua thì chính là một người a!
" Ngươi có quan hệ gì với Lục Áp đạo quân?" Mắt nàng như hai mũi tên bắn về phía hắn, tuy nàng không tin cái tên trước mặt này sẽ là thiên thần Lục Áp đức cao vọng trọng trong truyền thuyết ấy, nhưng nếu hắn dám lừa nàng chuyện gì, nàng sẽ đè hắn xuống lột da làm thành đệm ghế.
" Ta có thể có quan hệ gì với Lục Áp đạo quân? Là tổ sư gia gia của ta, lúc nhỏ tình cờ được Lục Áp đạo quân điểm hóa, sau đó liền truyền Huyền Minh khí cho đệ tử chúng ta." Lục Áp trợn mắt nói dối, " Sư phụ vì thương yêu ta nên đã đặt cho ta một cái tên giống của Lục Áp đạo quân, ý muốn ghi nhớ công ơn tổ tiên."
Hắn cảm thấy, tài năng nói dối của mình ngày càng thành thạo.
Mộ Cửu vỡ lẽ. Nhìn hắn cũng chẳng giống một vị thượng thần cao quý lãnh diễm chút nào. Nói đi nói lại, việc hắn tu luyện Huyền Minh khí càng có thể chứng minh rằng môn phái của hắn không phải một môn phái bình thường, nếu không, chuyện Lục Áp đạo quân có đệ tử khẳng định đã sớm truyền khắp tứ hải bát hoang rồi.
" Chúng ta tiếp tục nói về con chim kia chứ?" Lục Áp đề nghị.
Còn nói thêm chuyện gì nữa, hắn sẽ không đảm bảo được chuyện che giấu thân phận nữa đâu.
" Cũng được." Mộ Cửu ngồi thẳng dậy, chủ đề bị hắn kéo trở lại thành công.
Nếu Lục Nhai biết chuyện Thanh Xà tinh bị ngộ hại tại phường Khứ La Y, hơn nữa còn biết nhiều chuyện về Phạm Khâu Sơn, chắc chắn sẽ biết những chuyện vụn văt khác. Nàng trầm ngâm một lúc, nói: " Ý ngươi là, chuyện Thanh Xà tử nạn có quan hệ với Đại Bàng?"
" Có quan hệ không ta cũng không biết." Lục Áp nói, " Có điều, họ một trước một sau lên Thiên Đình, chắc chắn sẽ không phải chuyện trùng hợp."
Mộ Cửu trầm ngâm.
Trên thực tế, nếu hắn không nói, nàng cũng sẽ không đem chuyện này coi như trùng hợp, vì nàng còn có chuyện không hiểu, Đại Bàng kia có lai lịch phi phàm, gia tộc của họ vô cùng trứ danh, hơn nữa, Già Lâu La còn được phật Như Lai ân phong, coi như chỉ là một thành phần nhỏ của tộc, hắn cũng không nên chán nản chạy lên Thiên Đình ăn trộm món tráng miệng của Tam công chúa mới phải?
Thanh Xà tinh đột tử trên Thiên Đình, đây là vô tình hay mưu sát?
" Có lẽ chúng ta nên đi xem con chim kẻ trộm kia một lát." Nàng nói.
Mặc kệ Đại Bàng biết được bao nhiêu phần chuyện này, nàng cũng rất muốn biết tại sao hắn phải chạy đến cung của Tam công chúa để ăn vụng.
Lục Áp nhìn nàng, đem mấy sợi tóc rối bên tai nàng vuốt lại: " Nếu ngươi muốn lập công, đương nhiên nên đi tìm hắn. Vụ án này nếu để ngươi phá, ngoại trừ được ghi công, nói không chừng ngươi còn có thể nhân cơ hội xin đổi chỗ ở nữa."
Mộ Cửu cảm thấy hắn nói rất có lý. Nàng lên Thiên Đình chính là để lập công, hiện tại Đại Bàng đã bị nhốt lại, muốn nói cũng không có cơ hội. Nếu nàng có thể tìm ra được manh mối trên người hắn, nàng ắt có thể lập công, nhưng phải làm sao mới chứng minh được cho bệnh thần kinh Lưu Tuấn thực lực của nàng đây?
Nàng nói: " Muốn tiến vào đại lao phải có giấy phép thông hành của Thiên Đình, ta khẳng định sẽ không lấy được, làm sao để đi vào?"
Lẽ nào Lưu Tuấn sẽ đồng ý cho nàng đi thăm tù nhân?
Đại Bàng bị giam ba tháng mới được thả ra ngoài, nàng muốn lập công, đương nhiên không thể chờ lâu như vậy.
" Cho nên mới nói, ngươi giữ ta lại, vẫn có chỗ tốt." Lục Áp đứng lên, ung dung thu quạt lại, nói với nàng, " Ta có cách giúp ngươi gặp hắn."
Mộ Cửu trợn mắt.
Nói vòng vòng một hồi, hóa ra hắn chỉ muốn nói với nàng câu này?
" Đi theo ta."
Chưa kịp phản ứng lại, Lục Áp đã hóa thành một cái lá cây, theo gió đêm ngoài cửa trôi nổi bồng bềnh trong không trung.
Mộ Cửu đứng ngơ ngẩn nửa khắc, sau đó liền đi theo.