Mộ Cửu không có ý kiến gì, nhìn mặt trăng giữa trời, đã là nửa đêm rồi, xung quanh gió êm sóng lặng, cũng là thời điểm phù hợp để ăn đêm gϊếŧ thời gian. Vì thế, nàng cùng Lâm Kiến Nho đi đến cửa hàng đồ ăn phía trước, mua hai túi bánh bao và một bầu rượu rồi nhảy lên ngồi trên nóc nhà cao nhất.
Lưu Tuấn đã từng nói, từ phường Khứ La Y đến phường Đông Hoa chính là tiên phủ Lâm Lập, là nơi có các thần tiên chức vị cao sinh sống, vì thế cảnh vật xung quanh vô cùng đẹp. Tuy Thiên Đình vì lí do an toàn, đề phòng xảy ra chuyện gì nên không cho phép tạo ra sương mù, nhưng lúc này trời tối người yên, hoa linh mộc linh cũng bắt đầu hô hấp, bụi trúc trong rừng vẫn có sương mù nhẹ nhàng lẩn quẩn.
Lâm Kiến Nho đưa chén rượu cho Mộ Cửu, bắt gặp chiếc vòng tay đeo trên cổ tay nàng, hỏi: " Ngươi tu Mộc linh sao?"
Mộ Cửu cũng thuận thế liếc mắt nhìn chiếc vòng, nhẹ nhàng phủ nhận: " Không phải, ta tu Kim linh. Vòng tay này có hai lớp." Nói rồi, nàng đưa tay ấn xuống viên tinh thạch màu hồng khảm trên chiếc vòng, lớp hệ mộc đùng một cái văng ra, lộ ra một lớp hệ kim nhè nhẹ tỏa sáng.
Vì nàng tu Kim linh, còn mang bên mình kim thạch có thân hòa lực trời sinh nên mới có thể dùng khoảng thời gian một nghìn năm tiến đến Hóa Thần kỳ, kiếm pháp sử dụng cũng tăng tiến nhanh hơn so với những người khác. Ngay cả Lưu Vân động nơi nàng ở, cũng phần lớn được dựng thành bằng kim thạch.
" Từ nhỏ, có cao nhân nói ta tính tình bốc đồng, chuyện gây chuyện lung tung, dễ chuốc vài tai họa, vì thế liền quấn lên vòng tay của ta một lớp hệ mộc, như vậy là có thể hóa giải rồi. Nhắc tới cũng kì quái, từ khi ta mang theo cái vòng tay này, mọi việc ta làm cũng biến thành có thể kiềm chế. Mặc dù có lúc vẫn còn làm việc không có đầu óc, nhưng so với khi trước thì vẫn hơn."
" Hóa ra ngươi chính là như thế khi còn ở nhân gian sao?" Lâm Kiến Nho cười nói, " Khó trách lúc ngươi dự thi kiếm pháp lại xuất sắc như vậy, thứ cho ta mắt mũi vụng về, không nhìn ra được."
Mộ Cửu cười cười, ngửa cổ uống rượu, uống xong lại đưa chén cho hắn rót tiếp.
Lâm Kiến Nho nhấp một ngụm, nhìn các tòa tiên vũ phía xa xa thở dài, cũng nói: " Kì thực ta vốn là song linh căn, nhưng khi còn bé, có lần ta suýt thì bỏ mạng trong một vụ hỏa hoạn, Kim Linh Căn bị hao tổn, vì thế, ta liền quyết định phế đi Kim Linh Căn, chuyển hoàn toàn sang Mộc Linh Căn. Nhưng ta học nghệ không giỏi, linh khí thu đươc đã ít lại càng ít."
Mộ Cửu hỏi hắn: " Ngươi đã tu luyện trong bao lâu?"
" Bốn trăm năm." Hắn cúi đầu, " Người khác ở tuổi ta đều tiến vào Kim Đan kỳ rồi, mà ta bốn trăm năm sống trong Minh Nguyên Tông đều là một kẻ vô tích sự, nếu không phải mỗi đêm đều lén đọc Tâm Kinh của chưởng môn... sợ rằng Trúc Cơ cũng không thành."
" Sư phụ ngươi không dạy ngươi sao?" Mộ Cửu không hiểu.
Người có ngộ tính tốt tu luyện trăm ngày là có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ, hắn bốn trăm năm mới đạt được, quả thực là chậm.
" Có sư mẫu và những vị sư huynh sư tỷ của ta ở đó, sư phụ sao có thể dạy ta?" Hắn thăm thẳm nhìn về phía xa, thanh âm rầu rầu, " Có khi, hắn còn không nhớ ta còn tồn tại nữa cũng nên..."
Mộ Cửu im lặng. Nàng có thể tưởng tượng ra, hắn đã phải nuốt vào bao nhiêu cay đắng.
" Tới đây, uống rượu đi!" Mộ Cửu đưa bầu rượu qua, nàng không giỏi an ủi người khác, nhìn hắn như vậy, nàng cũng không biết nói gì cho phải.
Hắn nghiêng đầu rót rượu, sau đó đưa bọc bánh bao cho nàng. Mộ Cửu giả bộ lơ đãng đưa tay chạm vào mạch cổ tay của hắn, không có gì lạ khi ngay lập tức bắt được linh căn, nhưng ngoài dự liệu của nàng, linh căn của hắn vô cùng mạnh mẽ. Người có linh căn mạnh mẽ như vậy mà tu vi chỉ mới đến Trúc Cơ, xem ra quả thật là thiếu người chỉ điểm.
" Nhanh! Bắt nó đi!"
Mộ Cửu đang định nói chuyện, lúc này từ đầu đường phía xa truyền đến vài âm thanh trầm thấp, ngay sau đó, nàng nhìn thấy mấy kẻ mặc trang phục giống nhau, cầm kiếm đuổi theo một bóng trắng nho nhỏ.
Bóng trắng nhỏ liều mạng chạy trốn về phía trước, vừa chạy còn vừa sợ hãi kêu lên. Nhưng mặc dù tốc độ của nó nhanh vẫn khó lòng thoát khỏi sự đuổi bắt của mấy kẻ phía sau, hai kẻ trong số đó nhảy lên phía trước nó, cùng hai người phía sau vây chặt tứ phía!
Mộ Cửu nhanh chóng đứng lên.
Nhưng còn chưa đứng vững, Lâm Kiến Nho đã kéo nàng lại: " Đừng nhúc nhích! Bốn người kia hình như là người của Thái Thượng Lão Quân."
Người của Thái Thượng Lão Quân?
Mộ Cửu nghe lời ngừng lại, nằm sấp xuống nhìn, quả nhiên trên đai lưng của họ đều thêu kí hiệu Huyền Điểu năm màu của Đâu Suất Cung.
" Nửa đêm rồi, họ đang làm gì?"
Hỏi xong câu này, Mộ Cửu liền cảm thấy dư thừa. Mặc kệ họ làm gì, họ vẫn là người của Thái Thượng Lão Quân đấy, nàng không phải nên tránh sang một bên nhường đường sao? Huống hồ nàng không muốn bị người của Cách Hận Thiên hay Đâu Suất Cung nhớ tên đâu, mai sau nàng phải sống thế nào chứ.
Nàng nằm xuống, nhìn lại về phía đầu đường.
Bị vây ở giữa là một con thú nhỏ, vốn đã chạy đến mức thở hổn hển, giờ khắc này lại bị bốn kẻ nâng kiếm vây nhốt nên càng sợ hãi, run lẩy bẩy.
Một kẻ nói: " Súc sinh, còn muốn chạy đi đâu?! Mau theo bản tọa trở lại!" Nói rồi, hắn định đi tới bắt nó.
Con thú nhỏ có lẽ đã bị đẩy đến bước đường cùng, lúc này nằm rạp dưới đất, răng sữa nhe ra, toàn thân căng lại làm thế chuẩn bị tấn công.
" Cẩn thận! Súc sinh này tuy rằng còn nhỏ, nhưng tổ tiên của nó là Chiến Thần danh chấn thiên địa, trời sinh mang theo mấy phần thực lực, đừng để bị nó cắn!" Kẻ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Kẻ bước ra đầu tiên quả nhiên thu chân lại, đứng cách con thú nhỏ ba thước.
" Gào gừ ——"
Con thú nhỏ lần thứ hai ngoài mạnh trong yếu rống lên, nhưng bất kể có oai phong thế nào, thanh âm kia cũng mang theo vài phần non nớt.
Còn là một tiểu nãi oa đấy!
Mộ Cửu có chút không đành lòng. Những kẻ này nhìn tuyệt đối không có ý tốt đối với nó, nhưng... họ nói tổ tiên của nó là Chiến Thần danh chấn thiên địa? Màu trắng? Tại sao nàng lại có cảm giác đã gặp qua nó ở đâu đấy rồi nhỉ?
Nàng vận linh lực chăm chú nhìn tới, tâm trạng lập tức trùng xuống. Đây không phải tiểu bạch hổ mà nàng phát hiện ra trong bụi cỏ khi quét Bắc Thiên Môn sao? Tiểu tử này tại sao lại chạy đến đây? Lúc trước nàng còn tưởng nó là sủng vật nhà nào đó chạy đi chơi, bây giờ xem ra nó đã vốn một mình lang thang trên Thiên Đình?
" Họ muốn làm gì?" Nàng không khỏi lên tiếng.
Lâm Kiến Nho quay đầu liếc nàng một cái, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: " Tám phần là bắt về nuôi."
Thật ra hắn không nói Mộ Cửu cũng biết, các tiên nhân trên Thiên Đình đều thích nuôi dưỡng thần thú làm vật cưỡi, nhưng mấy kẻ này tiên cấp rõ ràng không cao, nhiều lắm cũng chỉ là đồ tôn, tằng đồ tôn, thậm chí là đồng tử luyện đan trong Đâu Suất Cung, họ làm sao xứng với Bạch Hổ để mà bắt nó làm tọa kỵ? Hơn nữa, nuôi sủng vật hay tọa kỵ đều phải nói đến duyên phận, họ vây chặt tiểu bạch hổ như thế, không sợ nó sẽ thù dai, về sau sẽ trả thù sao?
Coi như Thái Thượng Lão Quân muốn, cũng hoàn toàn không cần vây chặt như thế chứ? Hơn nữa, lão vốn đã có Thanh Ngưu, cần gì phải đặc biệt nuôi một con hổ con làm dự bị?
" Không dùng tay không bắt được, chúng ta bày trận, xem nó có dám không quỳ dưới chân chúng ta không?" Mộ Cửu đang suy nghĩ, kẻ đứng phía bên trái lúc này bỗng cười một tiếng âm u.