Lâm Kiến Nho tựa lưng vào núi đá, nhìn tình cảnh này, lòng căng như dây cung.
Toàn bộ đáy vực cũng biến thành biển lửa, từng đám lửa lớn liên tục được phun ra từ miệng Yêu long, cây cối tứ phía bị thiêu cháy toàn bộ, mà Mộ Cửu, nàng như một con Phương Hoàng lửa kiều diễm bay tới bay lui trên không trung. Yêu Long tuy rằng vô cùng lợi hại, lửa cũng xác thực là tương khắc với linh căn của nàng, nhưng nàng chưa từng để lộ ra một tia hoảng loạn, chiêu nào chiêu nấy đòi mạng, chưa từng nương tay.
Hắn từ trước đến tay vẫn chưa từng gặp qua cảnh tượng nào chấn động như thế, cũng không nghĩ rằng, Mộ Cửu thường ngày đều ngồi trên nóc nhà trò chuyện với hắn, khi chiến đấu lại anh dũng gọn gàng như vậy.
Hắn không dám chớp mắt, chỉ lo mình sẽ bỏ qua tình cảnh nào đặc biệt.
Cũng là, sợ sệt Mộ Cửu sẽ bị Yêu Long đả thương.
Cuối cùng, hắn run rẩy rút kiếm, cắn răng xông đến!
Nhưng, hắn gia nhập cũng không tạo ra ảnh hưởng gì rõ rệt.
Lưng và trán Mộ Cửu tất cả đều đã ướt đẫm mồ hôi, thực lực của nàng trên thực tế mới chỉ có thể phát huy một nửa, bị áp chế bởi Hỏa linh. Nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu cùng năng lực khống chế của nàng, may mà vẫn có thể chống đỡ.
300 chiêu qua lại, thừa dịp nó đang gặp khó khăn trong quang võng, nàng nhảy lên cao, chém một kiếm thẳng vào cổ nó. Mõm Yêu Long lập tức mở lớn, trong cổ họng có một viên đan châu sáng rực!
Mộ Cửu không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay cầm lấy viên đan châu đó, lại chém thêm một kiếm vào cổ Yêu Long, nhất thời, máu của nó tuôn ra như suối, thân rồng khổng lồ ầm ầm rơi xuống từ trên không xung. Lâm Kiến Nho né tránh kịp, không bị thương nhiều lắm.
Mộ Cửu đáp xuống cách cây đa cổ thụ ba trượng, rễ cây rủ xuống đã bị đốt trụi, toàn thân đen thui, chỉ còn lại độc một cái thân cây.
" Ngươi có bị thương không?"
Lâm Kiến Nho chạy đến bên cạnh nàng.
" Không sao." Mộ Cửu liếc nhìn đoạn tay áo bị lửa thiêu mất một nửa cùng vài vết thương trên cổ tay. Lấy từ trong túi ra vài viên thuốc nuốt xuông, cũng đưa hai viên cho hắn, nàng nói, " Ngươi nhỏ vài giọt máu lên cây đa này đi. Cây này sinh trưởng cũng không dễ dàng, ngươi lại là Mộc linh, lấy máu nhỏ vào có khi có thể cứu sống."
Nếu tu vi cao, chỉ cần nhỏ một hai giọt là được, nhưng hắn là một người mới, không thể làm gì khác hơn là nhỏ thêm vài giọt, cũng không biết có thể cứu được không.
Lâm Kiến Nho cắn ngón tay, nhỏ bảy, tám giọt vào đó, sau đó lại vung một cái, nhỏ thêm ba, bốn giọt nữa.
Rễ cây đa dần dần cũng có dấu hiệu tách ra, tuy rằng động tĩnh rất nhỏ, nhưng cũng là có hi vọng.
" Có thể sao?" Hắn hỏi.
Mộ Cửu gật đầu, liếc mắt nhìn vào chỗ Yêu Long lộ diện, lúc này cỏ đã bị đốt sạch, lộ ra một hang đá cao khoảng một trượng.
" Đi vào xem một chút."
Nàng cầm viên đan châu lấy trong việc Yêu Long trong tay, sau đó đi trước.
Càng vào sâu trong động, hang đá lại càng hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Ven đường là xương trắng rải rác, xem ra nơi này hẳn là nơi Yêu Long trú ngụ.
Ngoài dự liệu, con đường này không dài, họ mới đi được ước chừng nửa dặm, phía trước liền xuất hiện ánh sáng, hóa ra họ đã đi xuyên qua lòng núi, đến một thung lũng. Thung lũng lớn ước chừng nửa mẫu, bốn phía là vách núi bao quanh, cao không thể với tới, không nhìn được quang cảnh bên ngoài. Nơi này có rất nhiều hoa cỏ, hơn nữa còn vô cùng rậm rạp tươi tốt.
Đồng thời còn có chút lạnh lẽo.
Nhiệt độ Thiên Đình bình thường đều ổn định, vừa rồi khi đi vào đây nhiệt độ cũng rất bình thường, nhưng vừa bước vào nơi này, rõ ràng ánh nắng tươi sáng, hoa cỏ nở rộ, nhưng lại có một cỗ hàn ý không tên kéo đến.
Đi vòng qua vách đá bên cửa động, lúc này họ mới chợt hiểu.
Hóa ra sau vách đá có một cái hồ vuông, rộng khoảng một trượng, sương lạnh vờn quanh, khí lạnh đương nhiên là xuất phát từ dưới nước.
Mộ Cửu đánh giá chung quanh chốc lát, bỗng nhiên nói: " Cây đa ngoài kia hẳn là vì được lợi từ cái hồ này, nếu ta đoán không sai, bên dưới cái hồ này cũng có cây cỏ."
Dứt lời, nàng đến bên cạnh hồ, thả một con hạc giấy vào thăm dò hung hiểm. Một lát sau, hạc giấy an toàn trở về, lúc này, nàng mới ngồi xổm xuống, đưa kiếm vào hồ, hút chút nước lên để phân biệt. Mặt nước rất thấp, sương mù bao phủ, thanh trường kiếm dài ba thước mò xuống mà vẫn chưa chạm được đến mặt nước. Nàng không thể làm gì khác, đành rút ra một cái dây thừng ra để buộc kiếm, sau đó dần dần thả kiếm xuống.
Dây thừng thả xuống một nửa, nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng chạm nước.
Mãi đến khi xuống đến khoảng mười trượng mới nghe được âm thanh bọt nước truyền đến.
" Rất sâu." Mộ Cửu ngưng thần một chút, nói, lại đưa tay quệt chút nước để nếm, " Là nước ngọt!"
Lâm Kiến Nho cũng có chút kích động, nơi đây có rất nhiều thứ kì lạ, có thủ động yêu thú, lại có nguồn nước ngọt không tên, nếu nơi đây thật sự có Tử Hiệp liên, như vậy chắc chắn sẽ sinh trường quanh nơi này.
Hắn đi dọc quanh bờ hồ, tinh tế phân biệt các loại hoa cỏ.
" Ngươi hãy cẩn thận, cái hồ này... nếu không nhầm hẳn là nguồn nước lục địa, không biết đến tột cùng sâu bao nhiêu. Tuyệt đối đừng ngã xuống." Mộ Cửu dặn hắn.
Hạc giấy trở về biểu thị không có yêu vật, nhưng không biểu hiện không có nguy hiểm, nếu như thật sự bị rơi xuống cái hồ này, tuyệt đối không may mắn hơn so với việc gặp yêu thú.
Lâm Kiến Nho gật đầu, nằm rạp xuống đất, cúi đầu xuống kiểm tra.
Mộ Cửu thoáng nhìn một vòng, không có phát hiện.
Đang muốn đi đến đám sương mù ngưng lại gần cửa động để nhìn một chút, Lâm Kiến Nho chợt chỉ vào trong hồ: " Ngươi xem, đó là cái gì?"
Mộ Cửu nhìn theo hướng hắn chỉ, tâm trạng bỗng nhiên hưng phấn hơn: " Tử Hiệp liên?!"
Đi xuống dưới hồ tầm hai trượng, nơi đó có một khối đá bạch ngọc.
Bên trên bạch ngọc có mọc một bụi lá màu tím, giống lá sen bình thường đến bảy, tám phần, mà giữa đám lá còn có hai nụ hoa đỏ sậm, linh khí quanh quẩn xung quanh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, không phải Tử Hiệp liên họ khổ sở tìm kiếm thì là cái gì!
" Chính là nó!" Mộ Cửu mừng rỡ nói, " Mặc dù lá của nó có thể dùng làm thuốc, nhưng hoa Tử Hiệp liên mới là hiếm có nhất, chúng ta may mắn, đến đúng lúc nó nở hoa, nhanh đi hái nó thôi!"
" Để ta đi!" Lâm Kiến Nho bò dậy, " Ngươi vốn là vì giúp ta, sao ta có thể toàn bộ nhờ cậy vào ngươi!"
Hắn khom lưng cầm lấy sợi dây thừng, nhét một đầu vào tay nàng: " Phiền ngươi giữ giúp ta."
Mộ Cửu thấy không sâu nên cũng gật đầu đồng ý, thắt dây thừng lên eo, đưa hắn xuống.
Trên phiến lá tiên thảo mang theo những giọt sương, Lâm Kiến Nho leo xuống mang theo gió nhẹ, mấy giọt sương liền lăn xuống như những viên trân châu binh thường, đẹp đến dị thường. Nhưng khi nó bắt đầu lay động, Mộ Cửu bỗng nhiên không thấy rõ được nó, kể cả bóng người của Lâm Kiến Nho cũng dần dần trở nên ảm đạm.