Hạ Y Nguyệt ngước lên nhưng chẳng thấy ai, không khí sau lưng bỗng nặng nề hẳn đi, cô quay người lại.
"Anh đứng đây từ khi nào thế?"_Hạ Y Nguyệt như có như không hỏi.
"Cô đứng đây làm gì?"
Thấy Nhiếp Cảnh Thiên bơ câu hỏi của mình, cô vẫn bình tĩnh đáp lời.
"Tôi cũng không biết nữa...chắc là muốn gặp anh"
"Gặp tôi? Gặp tôi để làm gì?"
"Anh..có vẻ rất hận..cha mình?"_Hạ Y Nguyệt e dè hỏi.
"Đây không phải là chuyện của cô"_Nhiếp Cảnh Thiên đen mặt trả lời.
Chớp mắt thấy anh sắp quay người rời đi, cô liền kéo tay chạy đến chắn trước mặt anh.
"Ê khoan..khoan đã, tôi muốn giúp anh, tôi muốn hợp tác với anh"
"Giúp tôi? Cô thì làm được gì chứ?"
"Anh muốn tôi làm gì cũng được"
Nhiếp Cảnh Thiên thấy Hạ Y Nguyệt kiên định như thế đâm ra bất ngờ.
"Cô..sao lại kiên quyết như thế?"
"..."
"Cô có thù hằn gì với ông ta sao? Hay cô...hận ông ta?"
"Phải nói là hơn cả hận..mới đúng"
Nhiếp Cảnh Thiên ngạc nhiên khi thấy được sự cuồng bạo trong mắt Hạ Y Nguyệt, một ngọn lửa mạnh mẽ có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.
"Dựa vào đâu tôi phải..hợp tác với cô"
"Tôi..."
Cảm nhận được sự khinh thường của anh, cô bất chợt cứng người.
"Tôi không có dư thời gian để chơi trò hợp tác với cô đâu"_Nhiếp Cảnh Thiên nở nụ cười chế giễu, quay người bước đi.
...
"Đúng là tên đáng ghét sẽ chẳng bao giờ hết đáng ghét mà..."_Hạ Y Nguyệt hét lớn.
Sau đó lại ai oán liếc nhìn bóng lưng anh, tự lẩm bẩm: "Cho dù không hợp tác với anh thì sao chứ? Một mình tôi cũng sẽ khiến ông ta trả giá...khiến anh phải cúi đầu xin lỗi vì đã khinh thường tôi"
Cô hất cằm, kiêu ngạo bước đi.
[...]
Nói thì rất dễ nhưng làm thì không dễ như thế đâu!
Trong vài ngày sau đó, Hạ Y Nguyệt luôn trong trạng thái "nghiêm túc" suy nghĩ để tìm cách đối phó với Nhiếp Hạo Phong...
Nhưng đúng như lời Nhiếp Cảnh Thiên nói...cô thì làm được gì chứ?
Đối với một con cáo già lăn lộn ngoài xã hội đã lâu như ông ta thì một nai con luôn được gia đình bao bọc như cô có thể làm được gì?
Ông ta là người ra sao, thói quen như thế nào hay điểm yếu là gì..có hay không cô còn không biết thì đối phó với ông ta kiểu gì đây?
Làm sao cô có thể đối đầu với một người mà ngoài việc thấy họ ra cô lại chẳng biết chút gì về họ?
Suy nghĩ của cô quả thật là non nớt!
...
Bây giờ ngồi suy nghĩ không thì có tác dụng gì chứ?
Hạ Y Nguyệt gạt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, không phải chỉ có mỗi "suy nghĩ" mới khiến ta đạt được mục đích, cô bắt đầu "hành động".
Cái gì không biết thì mình học, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, kiên trì không bỏ cuộc thì mọi thứ sẽ ổn thôi!
Tuy không phải cứ cố gắng cứ chăm chỉ hay kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc là chúng ta sẽ thành công nhưng như thế thì chúng ta sẽ không hổ thẹn với những người luôn tin tưởng, hy vọng về ta!
Đời người chỉ có một, chúng ta không biết mình sẽ bỏ lỡ nó khi nào nên cứ làm mọi thứ mình muốn, làm những thứ đã từng tồn tại trong suy nghĩ nhưng lại không dám thực hiện, cứ mạnh mẽ tiến lên để khi nhìn lại ta sẽ không tiếc nuối và không "Nếu..."!
Kiếp trước cô luôn tự do, tự tại không lo âu để rồi chết trong tiếc nuối, thế thì kiếp này cô sẽ làm mọi thứ mình muốn, dù nó chỉ là một suy nghĩ chợt lóe qua..
Cô sẽ theo anh hai để học cách kinh doanh, học cách "suy nghĩ", cô sẽ ra xã hội để học cách "mạnh mẽ".
Sau khi quyết định thì Hạ Y Nguyệt liền đến công ty của Hạ Vĩ Quang vào lúc cô không có giờ học trên trường.
Anh hai cô rất giỏi, Hạ Vĩ Quang từ nhỏ đã rất thích lĩnh vực này nhưng vì ba mẹ cô từ xưa nay ngoài đồ cổ ra thì chẳng thích thứ gì khác nên cũng chẳng dạy cho anh hai được gì.
May mắn là ông bà có một người bạn chuyên về kinh doanh nên đã nhờ họ chỉ dạy cho con trai mình.
Nhờ sự yêu thích và chăm chỉ mà Hạ Vĩ Quang đã có thể tự mở công ty khi vừa ra trường và cùng nó trở nên vững mạnh sau bốn năm.
Trong khoảng thời gian đầu Hạ Vĩ Quang đã gặp rất nhiều khó khăn, đôi khi gần như từ bỏ nhưng ý chí anh đã không cho phép, anh đã vực dậy tinh thần và cố gắng để nó được như bây giờ.
"Anh hai ơiiii..em tới rồi đây!"
"Haizz...cái con bé này"_Hạ Vĩ Quang thở dài ngao ngán khi cô em gái lại chưa thấy hình mà đã nghe tiếng.
Hạ Y Nguyệt luôn là như thế, cô luôn kêu to anh hai mình dù chưa bước đến phòng làm việc của anh.
Thư ký Đường là bạn của anh từ thời đại học và cũng là người đã đi cùng anh từ khi công ty được thành lập đến giờ.
Quá quen với tính tình em gái cưng của sếp nên thư ký Đường chẳng thấy lạ lẫm gì, vui vẻ mở cửa cho cô.
"Cám ơn chị xinh đẹp"
Ngoài ra thư ký Đường đây còn là một người bạn thân thiết với Hạ Y Nguyệt.
"Con bé này...hôm nay lại có chuyện muốn xin xỏ đúng không?"
Đường Cẩn Du nhéo mũi Hạ Y Nguyệt cùng đi vào.
"Cứ coi là như vậy đi"
Hai người cùng ngồi xuống sofa đối diện bàn làm việc Hạ Vĩ Quang.
"Được rồi, em muốn xin gì nào?"_Hạ Vĩ Quang bước đến ngồi cạnh cô, yêu chiều hỏi.