Thấy Hạ Vĩ Phong lơ mình, anh ta tức nhưng cũng chẳng làm gì được.
Cười gượng gạo, anh ta cố lên tiếng để cậu nhớ đến sự hiện diện của mình.
"Bữa ăn này cứ để tôi bao.."
"Trong số chúng ta không có ai gia cảnh khó khăn đâu đúng không?"
Một người trong nhóm bạn, ngồi đối diện Hạ Vĩ Phong lên tiếng.
"Dù không phải của cải tiền tài chất đống nhưng để trả một bữa ăn như này thì vẫn dư sức mà"
Kẻ tung người hứng thế rồi cả nhóm đều cười phá lên. Hạ Vĩ Phong vẫn ngồi yên một bên xem đám bạn mình vui đùa.
"Hạ Vĩ Phong à, bạn của cậu thật quá đáng..tôi chỉ có lòng tốt muốn mời các cậu..."_Lưu Hạo Cường thì thầm bên tai Hạ Vĩ Phong.
"Dừng dừng...là các bạn tôi quá đáng..tôi thay mặt các cậu ấy gửi đến anh lời xin lỗi...bây giờ thì mời anh rời đi cho, Vĩ Phong cũng không có thời gian cho anh.."
Cô gái ngồi cạnh Hạ Vĩ Phong không chịu được mà đứng "năn nỉ" Lưu Hạo Cường...giọng điệu anh ta lúc này chẳng khác "Bạch Liên Hoa" là bao...
Một khi cất lên chỉ khiến người nghe nổi da gà, sởn gai ốc...
"Tôi không đi thì sao? Tôi đến đây để ăn cơm với Vĩ Phong không phải để ăn..."
"Anh có thể đi được rồi, như bạn tôi nói thì tôi không có dư thời gian...hay nói trắng ra là tôi ghét bỏ sự xuất hiện của anh"
Hạ Vĩ Phong không ngại nói thẳng, thể hiện sự chán ghét của mình.
Lưu Hạo Cường cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nè, mặt đỏ bừng lên..tức nhưng không thể bộc phát.
"Bây..bây giờ tôi có việc bận..hẹn cậu lần..."
"Lần sau có hẹn tôi cũng không gặp đâu, đừng hẹn..anh rời đi nhanh một chút đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi"
Sự bình tĩnh cuối cùng Lưu Hạo Cường cố giữ đều bị Hạ Vĩ Phong phá bỏ, cậu còn không ngừng đuổi anh ta đi khi thấy đồ ăn được mang lên.
Sau cùng, anh ta đành hậm hực, ôm tức giận mà rời đi.
"Anh ta là ai vậy, quan hệ như nào với cậu?"
Thấy Lưu Hạo Cường đi xa, một người bạn của cậu vừa ăn vừa hỏi.
"Một tên điên tên Lưu Hạo Cường đụng trúng tôi trong trung tâm thương mại ngày hôm qua, còn quan hệ thì như các cậu đã thấy..."
Cả đám đều gật gù như đã hiểu rồi đều chú tâm vào ăn.
- ------*-------
Mỗi khi không có tiết học, rảnh rỗi thì Hạ Y Nguyệt vẫn đến công ty Hạ Vĩ Quang để anh giúp cô trau dồi kiến thức kinh doanh của mình.
Ban đầu do Hạ Y Nguyệt đã học sai ngành so với mong muốn hiện tại nên kiến thức cơ bản cô không có.
Hạ Vĩ Quang tuy giỏi nhưng cũng không thể đảm bảo mình có đủ kinh nghiệm và dạy đúng cách để cô tiếp thu được toàn bộ kiến thức..
Nên Hạ Vĩ Quang đành phải nhờ người dày dặn kinh nghiệm hơn đào tạo cô thôi.
Hôm hay không có giờ học nên Hạ Y Nguyệt đi cùng Hạ Vĩ Quang đến gặp người sẽ trở thành thầy, người sẽ giúp bồi đắp lượng kiến thức vốn không có của cô.
Trước khi qua công ty gặp anh hai, thì Hạ Y Nguyệt ghé thăm Hạ Vĩ Phong và vô tình thấy được điều bất ngờ..đó là tấm danh thiếp của Lưu Hạo Cường.
"Tấm danh thiếp này ở đâu anh ba có vậy?"
Đang rửa trái cây chợt nghe cô hỏi, Hạ Vĩ Phong liền dừng tay nhìn qua vật thể trong tay cô...ghét bỏ trả lời.
"Hôm qua, anh đang đi mua ít đồ thì tên này đụng trúng anh rồi đưa anh cái danh thiếp này rồi còn hẹn anh ăn cơm..."
Ngưng một chút, anh ba quay người lấy con dao, gọt trái cây lại nói tiếp: "Sáng nay đi ăn cùng mấy người bạn vô tình gặp lại anh ta, anh ta không những đến làm phiền anh mà còn chẳng xem bạn anh ra gì...chẳng phải thứ tốt lành gì mà"
Thấy anh ba càm ràm, thái độ ghét bỏ như thế Hạ Y Nguyệt không khỏi chua sót...
Đúng rồi..kiếp trước Hạ Vĩ Phong cũng chẳng có mấy thiện cảm với Lưu Hạo Cường nhưng do cô thêm bớt mới khiến anh trai cô lọt vào tay hắn...
"Anh ta đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì..anh đừng để hắn đến gần nhé, càng không nên tiếp xúc với hắn.."
Hạ Y Nguyệt nắm chặt tấm danh thiếp trong tay như thể cô đang muốn bóp chết chủ của nó vậy.
"Anh biết rồi...em không thích nó thì cứ vứt đi, nắm như thế đau tay đó"
"Dạ.."
Cô thẳng tay vứt tấm danh thiếp vào thùng rác, theo Hạ Vĩ Phong ra phòng khách ăn trái cây.
[...]
"Em đi đây, có thời gian em lại qua chơi với anh"
"Đi đường cẩn thận đó"
"Dạ"
Sau lời tạm biệt, Hạ Y Nguyệt đi thẳng đến công ty anh hai Hạ Vĩ Quang còn Hạ Vĩ Phong thì cũng ra ngoài làm gì đó.