Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 25: Ngoan, Đừng Sợ!



Hôm nay, sau khi học trên trường thì Hạ Y Nguyệt còn dư khá nhiều thời gian nên cô qua học thêm ở chỗ "thầy".

Hoàn thành bài học Hạ Y Nguyệt được mời ở lại ăn cơm, sự nhiệt tình của gia đình "thầy" khiến cô không thể từ chối.

Trước khi ở lại, cô gọi điện về cho gia đình mình.

"Alo, anh hai tối nay em không về nhà nha"

"Em ở đâu mà không về nhà?"

"Gia đình thầy kêu em ở lại ăn cơm, ăn xong cũng muộn nên em ngủ lại gần đây luôn"

"Em ngủ chỗ nào?"

"Gần chỗ thầy em có một căn hộ...là được tặng"

"Nhớ cẩn thận, chú ý an toàn đó"

"Em biết rồi, em tắt đây"

[...]

Kết thúc bữa cơm, vợ "thầy" muốn giữ Hạ Y Nguyệt ngủ lại một đêm nhưng cô thấy ngại nên liền từ chối, ngủ ở chỗ lạ cô không quen.

"Thế bây giờ cháu về hay định đi đâu?"_Phu nhân nắm tay cô hỏi.

"À cháu có một căn hộ ở tòa nhà *** nên cháu định qua đó nghỉ đêm nay"

"Tòa nhà đó là của bạn ta, nếu con có cần giúp đỡ gì thì cứ nhờ chú ấy nhé"

"Thầy" đưa cho cô số điện thoại của bạn ông rồi gọi điện nói trước cho người kia biết.

["Tôi biết rồi, nếu con bé cần gì thì tôi sẽ hỗ trợ"]

"Cảm ơn anh trước nhé"

["Không có gì đâu mà..haha"]

"Cháu cảm ơn, cháu xin phép đi trước"

Hạ Y Nguyệt lễ phép cúi đầu chào hai người rồi quay bước ra về.

"Cháu nhớ chú ý an toàn đấy"

[...]



Bước vào cửa, mở đèn nhìn một lượt quanh căn hộ..nơi này không tồi.

Vừa rộng rãi, thoải mái lại thoáng mát, sạch sẽ.

Còn đầy đủ tiện nghi?

Nhưng điều quan trọng cô cần làm đầu tiên là kiểm tra trong căn hộ này có camera giấu kín không...nhà ông ta tặng nên không thể lơ là được.

...

Đầu óc ông ta đã biến thái, dơ bẩn thì hành động chỉ có thể hơn chứ không thể kém.

Sau khi dùng một loại thiết bị đặc biệt do Trịnh Bác Văn đưa, Hạ Y Nguyệt tìm ra không ít hơn hai mươi cái camera ẩn..

Thiết bị này được sử dụng như một chiếc kính, chỉ cần điều chỉnh chức năng rồi đeo lên ta sẽ thấy được những gì muốn thấy.

Nó có thể sử dụng trong tối cả ngoài sáng, nó cũng có thể nhìn trong bóng tối.

Vừa đeo lên Hạ Y Nguyệt đã thấy những nguồn sóng phát ra từ camera xuất hiện khắp nơi, dày đặc nhất là trong phòng tắm và phòng ngủ..

Cô thấy mình chẳng khác gì tù nhân đang bị giam giữ.

Hạ Y Nguyệt cảm thấy kinh tởm, lấy một thiết bị nhiễu sóng vô hiệu quá tất cả camera ẩn trong nhà rồi yên tâm sinh hoạt.

Hạ Y Nguyệt không mang theo đồ nên chỉ đành tắm sơ rồi mặc lại đồ cũ, lên giường..chìm vào giấc ngủ.

[...]

Không biết là do vận may cô chưa tận hay do trời thương mà cả đêm cô trằn trọc không ngủ được.

Nửa đêm Hạ Y Nguyệt giật mình tỉnh giấc hai ba lần, cứ nhắm mắt được một tí lại mở ra.

Cảm thấy khó chịu không biết làm như nào thì cô nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Y Nguyệt như bị điểm huyệt mà cứng đơ cả ra.

Đến khi nghe tiếng mở cửa thì cô liền bừng tỉnh.

Ai..ai vậy chứ?

Có trộm sao hay là tên Nhiếp Hạo Phong đê tiện kia?

Cô phải làm...làm sao đây?

Tay nhanh hơn não, Hạ Y Nguyệt liền cầm điện thoại gọi điện cầu cứu nhưng người nhận không phải là bạn của "thầy", chủ tòa nhà này mà lại là Nhiếp Cảnh Thiên.

Khi nghe thấy âm giọng khàn khàn ngái ngủ của Nhiếp Cảnh Thiên, Hạ Y Nguyệt mới phần nào bình tĩnh hơn.



"Alo..có chuyện gì gấp à? Sao muộn như này mà em lại gọi cho tôi?"

"Cảnh Thiên à, anh..anh mau giúp tôi với.."

Tuy đã bình tĩnh như cô vẫn không giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Hạ Y Nguyệt vừa nói vừa đi nhẹ vào nhà tắm, cô nói nhỏ nhất có thể vì sợ sẽ bị phát hiện.

"Em đang gặp chuyện gì? Em đang ở đâu?"

"Tôi đang ở căn hộ mà Nhiếp Hạo Phong mua, hình như có người vừa vào nhà tôi, tôi không biết đó là ai.."

"Em bình tĩnh trước đã, có mang theo thứ Gia Tường đưa không?"

"Có"

"Lát nữa nếu tên đó vào được phòng em thì phải cẩn thận xịt thuốc mê vào mặt hắn rồi cho uống bột màu đen, rắc bột hồng lên khắp người hắn ta"

"Tôi..biết rồi, anh đến đây nhanh được không...tôi sợ..."

"Ngoan không sợ, tôi ở đây, tôi sẽ không cúp máy được chứ?"

Chỉ vài từ đơn giản nhưng lại xoa dịu tâm tình Hạ Y Nguyệt rất nhiều.

"Ừm.."

Rầm..rầm..rầm..

"Hạ Y Nguyệt em mau mở cửa cho tôi, không phải chúng ta muốn có con sao? Em không cho tôi vào thì làm sao chúng ta có con được?"

Nhiếp Hạo Phong đập cửa, la hét inh ỏi.

Hạ Y Nguyệt tuy sợ hãi nhưng cô cố bình tĩnh hết mức để có thể làm theo lời Nhiếp Cảnh Thiên hướng dẫn.

Cô chạy ra ngoài, mở túi xách lấy ra một chiếc hộp đen, chiếu đèn điện thoại lấy những thứ anh chỉ.

Vừa đặt đồ ra ngoài, tiếng nói Nhiếp Hạo Phong lại cất lên.

"Em không mở thì để anh tự vào nhé? Đêm nay chúng ta sẽ cùng hạnh phúc, vui vẻ với nhau.."

Nói xong ông ta lại cười như điên dại, tự mở khóa cửa rồi bước vào.

"Anh đến rồi đây..em đâu..."

Không để ông ta phát ngôn thêm những lời đáng buồn nôn..Hạ Y Nguyệt canh ngay lúc cửa vừa mở liền xịt thuốc mê vào mặt ông ta.