Nhóm Hàn Gia Tường vừa cung cấp xong manh mối thì Lý Hoài Diễm liền thì thầm khẳng định.
"Bác nói không sai gì ạ?"
Bà quay qua liếc chồng mình rồi nhìn nhóm người Hạ Y Nguyệt, nói những suy nghĩ chắc chắn trong đầu.
"Chúng ta có lẽ đã biết ai là người đang bắt giữ Cảnh Thiên rồi.."
"Hai bác biết kẻ chủ mưu sao? Là ai?"_Hạ Y Nguyệt gấp gáp hỏi.
"Mấy đứa chắc không biết đâu, đó là kẻ thù của chúng ta..Vu Giai Giai và Lâm Kiệt, chỉ cần làm cho chúng ta đau khổ thì chúng có thể bất chấp mọi thứ"
"Lâm Kiệt? Nếu là hắn là chủ của một công ty đồ chơi thì cháu biết" _Trịnh Bác Văn nghe thấy cái tên có vẻ quen.
"Cháu biết hắn sao?" _Nhiếp Cảnh Bình ngạc nhiên hỏi.
"Khoảng tháng trước bên cháu có hợp tác với công ty của ông ta và trước khi Cảnh Thiên mất tích một tuần thì bên cháu đã nhận được hàng, lúc kiểm tra vô tình phát hiện bên trong số đồ chơi chứa toàn hàng cấm..nên cháu đã cho xử lý sạch sẽ số đồ chơi còn lại...
Và âm thầm đưa việc này lên công an..nhưng sau đó thì liền nghe tin ông ta đã trốn thoát."
"Cái công ty đó chỉ là lớp che đậy, công việc chính của hắn là làm những việc phi pháp, Lâm Kiệt cũng chẳng khác Nhiếp Hạo Phong là bao, cũng đều là những kẻ mê tiền đến bất chấp luân thường đạo lý" _Nhiếp Cảnh Bình vô cùng hiểu rõ kẻ thủ của mình.
"Bây giờ, Cảnh Thiên chắc chắn không có ở đây...mấy ngày nay, chúng ta luôn nhận được tin tên Lâm Kiệt thường xuyên bay tới một hòn đảo cấm."_ Lý Hoài Diễm lo lắng.
"Vậy vị trí của Thiên hiện tại là đang ở hòn đảo cấm đó?"
Sau khi Hạ Y Nguyệt hỏi ngược lại thì mọi người đều phát hiện ra khó khăn tiếp theo.
"Hòn đảo đó nằm trong khu vực nước biến chảy rất xiết và cứ cách nhau một khoảng thời gian dài, khu vực đó sẽ xuất hiện những vòng xoáy nước, một khi đã đặt chân lên đảo thì khả năng trở về sẽ rất thấp... vì thế, hòn đảo cấm còn có tên gọi là đảo tử thần.."
Lý Hoài Diễm giải thích cho các bạn trẻ biết, ngoài mặt trông bà rất bình tĩnh nhưng thực chất lại đang vô cùng lo lắng...
Nếu thật sự bọn họ đem Cảnh Thiên của bà lên đảo, lên nơi nguy hiểm đó thì phải làm sao đây ?
Nhiếp Cảnh Bình nhận ra nỗi lo của vợ, ông vỗ nhẹ lên lưng bà trấn an.
Mọi người đều im lặng không lên tiếng, bỗng Hạ Y Nguyệt nhớ ra điều gì đó.
"Khu rừng gần nhà cháu là nơi bọn chúng. bay?"
Bỗng chốc tất cả liền hiểu ý Hạ Y Nguyệt.
"Ngày mai tên Lâm Kiệt sẽ bay ra đảo...hắn cứ cách một ngày sẽ bay ra đó một lần và liền bay về trong ngày" _Lý Hoài Diễm khẩn trương nói.
"Hòn đảo đó chắc chắn sẽ có người của bọn chúng canh giữ, chúng ta làm cách nào để có thể lên đảo một cách an toàn, không bị phát hiện đây?" _Hàn Gia Tường hỏi.
"Ta đi. đường biến"
"Đi đường biến?" _Mọi người cùng đồng thanh.
Chỉ một câu của Nhiếp Cảnh Bình liền khiến mọi người đồng loạt sửng sốt.
"Đúng vậy, tuy rằng nó nguy hiểm nhưng cũng rất an toàn." _Nhiếp Cảnh Bình nói mơ hồ.
"Hòn đảo nằm ngay khu vực nước chảy xiết nhưng có một khoảng thời gian đặc biệt trong ngày nước sẽ trở nên tĩnh lặng còn xoáy nước thì cách nhau một khoảng thời gian dài mới lại xuất hiện nên chúng ta có thể nhân cơ hội này lẻn lên đảo." Lý Hoài Diễm giải thích chi tiết bù qua cho chồng mình.
"Đây là cách duy nhất rồi, chúng ta phải liều thô.."_Trịnh Bác Văn quyết định.
"Vào khoảng ba đến bốn giờ sáng mai là khoảng thời gian nước trở nên tĩnh lặng, đây sẽ là lúc thích hợp nhất để chúng ta lên đảo...
Chúng ta sẽ bắt đầu đi vào lúc mười hai giờ, sáng mai ta sẽ cho tàu ngầm đợi sẵn nên mấy đứa nhớ tranh thủ đến đúng giờ, thời gian không có nhiều nên không cho phép chúng ta được chậm trễ."
"VÂNG."
Mọi người đều hào hứng tràn đầy năng lượng, không còn trạng thái mệt mỏi như những ngày qua mà thay vào đó là sự tỉnh táo, mong muốn được gặp lại người bạn của mình.
[.]
-----*_------
"Cậu ta sao rồi?"
Một người phụ nữ bước vào phòng hỏi tên bác sĩ đang ngồi cạnh một đống dụng cụ y tế.
"Vẫn còn hôn mê chưa tỉnh…"
"Sao hôm qua anh bảo cậu ta tỉnh rồi?"
"Đúng thật hôm qua cậu ta vừa tỉnh lại, nhưng do kiệt sức và mất máu quá nhiều nên sáng nay lại rơi vào hôn mê sâu rồ."
Tên bác sĩ nghiêm túc nói, tay không ngừng kiểm tra cho người đàn ông nằm trên giường.
Anh ta trong thảm hại vô cùng..quần áo rách rưới đầy máu me, tay chân và đầu thì đẩy băng gạc, mặt mũi trắng bệch như không có còn sức sống.
"Mẹ kiếp....!"'
Người phụ nữ chửi thể một tiếng rồi rời khỏi phòng. Bà ta tuy đã ở tuổi trung niên nhưng nét sắc sảo và sự quyến rũ của bản thân không thể phai nhạt.
"Anh ta chưa mang thuốc đến sao?"
"Ông chủ bảo bà đợi thêm một ngày nữa.ông ấy đang gặp rắc rối..."
"'Làm gì có rắc rối nào ở đây, đây chỉ là cái có để lão ta thoải mái chơi bời thôi, ngươi mau đi nói với lão ta nếu ngày mai còn không mang được thuốc tới đây thì tốt nhất nên cút luôn đi…"
"Dạ.dạ."
Tên tay sai liền hoảng sợ mà bỏ chạy trước sự giận dữ của người phụ nữ.
Bà ta nhìn thấy sự hèn nhát của hắn thì lại tiếp tục bực tức, chửi: "Mẹ nó.đúng là tốn cơm nuôi một lũ vô dụng mà."