Tia Nắng Từ Anh

Chương 26: Chương 26




Một ngày sau đó, Thư Giao lại đến trường như thường. Cô lại vì chuyện của cô bé móc túi kia mà không khỏi phì cười một tiếng. Một cô gái móc túi cũng đáng yêu như vậy. Có đánh chết cô cũng không thể nào tin cô gái kia là nhà nghèo khó. Thật không hiểu cô gái kia vì cái gì phải móc túi. Ngày hôm đó cô nhìn ra, cô gái đó không phải vì tiền cho nên khi cô lấy đi ví trong mắt cô gái không hề có tia tiếc nuối nào khi mất đi tiền. Lại nói cô gái kia cô nhìn rất giống một ai đó nhưng trong nhất thời cô không thể nhớ ra được.
Càng nghĩ Thư Giao càng cảm thấy cần gặp cô gái kia một lần nữa để hỏi cho rõ nhưng đi đâu để tìm đây? Cô không biết tên họ, địa chỉ thì lấy cái gì để tìm. Cô chợt nghĩ nếu người kia còn ở quanh đây thì tốt cô có thể nhờ anh tra hộ. Thư Giao lại kinh hô trong lòng. Cô cư nhiên có ý niệm nhờ vả Đại Vũ. Sự tình đã tiến triển đến mức cô sắp không khống chế được rồi. Thư Giao cảm thấy bản thân rất muốn gặp anh. Thư Giao chợt nhớ đến một người.
Lạc Minh?
Đúng thế, cô bé đó rất giống Lạc Minh. Cô còn nhớ ngày đó người lái xe đến cho Đại Vũ tên Lạc Minh. Bởi vì bề ngoài người này đẹp trai cho nên cô cũng đặc biệt nhớ kĩ. Cô còn nhớ ngày đó lúc ngồi trên xe, cô khen Lạc Minh đẹp trai liền nhận ngay cái trừng mắt của Đại Vũ. Nghĩ đến đây Thư Giao phì cười một tiếng. Cô cảm thấy lúc đó Đại Vũ rất trẻ con, anh đẹp trai thì không cho phép người khác đẹp trai à?
“ Phì”
- Chị sao thế, đột nhiên lại cười nhớ đến Vũ ca à?_Lan Thy trêu ghẹo.
Thư Giao mặt phát hồng trừng mắt nhìn Lan Thy nhưng không đáp. Thư Giao thở dài một tiếng nằm úp sấp trên bàn. Lan Thy ngờ nghệch ngồi bên cạnh cũng ngẩn người theo. Một lúc sau, Thư Giao lại đem chuyện cô bé móc túi ra kể cho Lan Thy nghe. Lan Thy trợn mắt một cái.
- Thế chị không bắt con bé đó à?
- Thật ra…chị cảm thấy cô bé đó rất giống một người.
- Giống ai?
- Là anh Lạc Minh gì đấy.
- Hả? Họ làm nghề móc túi sao?
Thư Giao liếc Lan Thy một cái, tại sao Lan Thy không thể suy nghĩ chuyện cao thâm hơn một chút nhỉ?
- Chị nghĩ bọn họ đang đùa giỡn chị.
- À, ý chị bảo là Vũ ca sai cô bé đó làm?
Ánh mắt Lan Thy chớp động, đưa tay sờ cằm giống như điều tra án vậy. Thư Giao hết nói nổi, lắc đầu thua cuộc.
- Anh ta không có rãnh như thế.
- Chị có vẻ hiểu Vũ ca nhỉ?
Thư Giao ngẩn người rồi không đáp. Lan Thy cũng biết điều ngậm miệng rồi nghĩ đến chuyện của bản thân. Mấy ngày qua Lan Thy bị tin tức Thư Giao nói cho biết Lâm Tường cùng Thiệu My gặp mặt khiến cô nội tâm rất khó chịu.

- Chị Giao chị bảo em phải làm sao bây giờ?
- Làm sao là làm sao?
- Thì làm sao mà theo đuổi anh Tường?
Thư Giao giờ khắc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lan Thy rồi thở dài một cái:
- Chị đã bảo em cùng anh ấy không hợp đâu. Chị thấy em cùng anh Triết rất hợp, suy nghĩ hướng khác đi.
Lan Thy run rẩy thân người khi nghe Thư Giao nói như vậy. Nhưng mà cảm giác cô ở cùng Đằng Triết và Lâm Tường rất khác nhau. Cô lại không rõ cô đối với Đằng Triết là thế nào nữa hẳn là bạn bè bình thường đi.
- Chị đừng nói bậy, em cùng anh Triết chẳng có gì cả.
Thư Giao cười cười, nhìn khắp người Lan Thy một lượt:
- Phải không? Tại sao chị nhìn ra mắt Đằng Triết nhìn chị cùng em không giống nhau thế?
Lan Thy bị Thư Giao nhìn đến toàn thân không được tự nhiên lại liếc Thư Giao một cái, bĩu môi cãi lại:
- Dĩ nhiên không giống rồi, mắt của anh ấy nhìn chị là kính trọng còn đối với em thì chỉ là bạn bè bình thường thôi, bất quá cũng như em gái.
Thư Giao đẩy gọng kính một cái, tròng mắt đen lóe sáng, vỗ tay một tiếng:
- Đúng là chỗ đó. Anh Triết nhìn chị với vẻ kính trọng nhưng rất lãnh đạm còn nhìn em thì rất dịu dàng chẳng giống như nhìn bạn bè tí nào.
Lan Thy nuốt nước bọt, làm sao cô không nhận ra nhỉ?
- Làm gì có, hay là chị lầm tưởng ánh mắt của Vũ ca nhìn chị rồi?
Thư Giao chợt cứng ngắc thân người, ho khan mấy tiếng:
- Thôi bỏ qua đi, dù sao em đừng nên nghĩ nhiều nữa mau ôn bài chuẩn bị thi tốt nghiệp cùng đại học đi.
Lan Thy kéo môi thành một đường cung cười rất là đắc ý. Cô biết ngay mà chỉ cần đưa cái tên Vũ ca vào Thư Giao sẽ không còn chú ý đến việc trêu ghẹo cô nữa. Lan Thy nhìn Thư Giao đang cố lấy tập sách ra học không khỏi bật cười. Lúc này Lan Thy lại nhận được một cái trừng mắt của Thư Giao. Thiệu Dương ngồi phía sau hai người mặc dù không cố ý nghe lén nhưng vẫn vô tình nghe được câu nói của Lan Thy. Tim Thiệu Dương giống như bị nhéo đau. Tại sao mỗi lần nhắc đến Vũ ca Thư Giao đều có biểu hiện ngượng ngùng như vậy? Chẳng lẽ hai người họ thật sự đã phát sinh tình cảm rồi sao? Nghĩ đến đây tay Thiệu Dương siết chặt hai mép quyển sách. Ánh mắt cậu ta sâu không thấy đáy. Tuy nhiên, không ai có thể nhìn ra sự khác thường của Thiệu Dương.
- Giao chiều nay có rãnh không? Chúng ta cùng đến thư viện ôn bài nhé!_Thiệu Dương tươi cười.
- Rãnh, vậy chiều nay gặp ở thư viện.

Thư Giao khẽ cười không có từ chối. Mắt Thiệu Dương sáng rực giống như được quà. Lan Thy lại liếc nhìn hai người một cái lại nở nụ cười ý vị. Lan Thy từ đầu đã nhìn ra Thiệu Dương rõ ràng có ý với Thư Giao cho nên mới tiếp cận hai người họ. Chắc chỉ có Thư Giao ngu ngơ mới không nhận ra mà thôi. Cô chính là nhận ra Thư Giao có tình cảm với Vũ ca cho nên mới nhiều lần cố ý nhắc Vũ ca trước mặt Thiệu Dương để cậu ta đừng nên ôm hi vọng. Nhưng xem ra cô càng nói lại là liều thuốc kích thích cho tình cảm trong Thiệu Dương trỗi dậy. Cho nên hiện tại Lan Thy chọn im lặng mặc mọi chuyện tự nhiên diễn ra, thật ra Thiệu Dương cũng không có gì không tốt. Chẳng qua cô thấy tính cách Thư Giao quá kiên cường, quá mạnh mẽ cho nên cô thấy chỉ có người như Đại Vũ vừa mạnh mẽ lại có thế lực mới có thể áp chế Thư Giao và mang cho Thư Giao sự an toàn. Lan Thy thở dài, cô cũng thật rãnh rỗi chuyện bản thân còn lo chưa xong còn rãnh rỗi đi quản chuyện của Thư Giao.
Giờ tan học, Thiệu Dương vốn còn muốn cùng Thư Giao và Lan Thy đi uống trà sữa hay ăn kem gì đó, nhưng cậu ta lại nhận được cuộc gọi từ gia đình nên phải về sớm. Tuy vậy, trong lòng Thiệu Dương cũng không thất vọng là bao vì đến buổi chiều cậu ta lại có thể cùng Thư Giao học bài rồi.
Thư Giao cùng Lan Thy lại đến quán trà Trúc Đào. Đáng lẽ không định đến nhưng Trúc Đào bảo có pha chế trà mới muốn hai người đến thử cho nên hai người cũng không từ chối đồ uống miễn phí.
Thư Giao cùng Lan Thy đến nơi thì khách vào cũng khá nhiều. Buổi trưa mọi người cũng rất thích phong cảnh mát mẻ nơi này. Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Trúc Đào rất nhanh đã mang ra hai ly nước mát lạnh. Lan Thy cùng Thư Giao trợn mắt một cái. Hai người lại liếc nhau một cái chuyển nghi hoặc về phía Trúc Đào.
Trúc Đào hé miệng cười, dịu dàng nói:
- Rễ tranh đấy, rất mát cũng thích hợp cho buổi trưa nắng nóng.
- Chị không phải nói là pha chế ra trà mới à? Tại sao lại thành rễ tranh rồi?_Lan Thy không thể chấp nhận được, bất mãn hỏi.
Thư Giao cũng chẳng hiểu nên nhìn Trúc Đào bằng ánh mắt mong chờ giải thích. Trúc Đào cười cười lại thần bí ngồi xuống. Trúc Đào hướng Lan Thy nói chuyện:
- Thật ra có một người muốn gặp em cho nên mới nhờ chị hẹn em đấy. Người đó bảo chỉ cần chị hẹn được em đến anh ta liền trả cho chị gấp đôi tiền chị kiếm được trong một ngày. Em nói xem ở đâu có chuyện tốt đến như vậy chị phải biết nắm bắt chứ.
Tim Lan Thy không khỏi nhảy lên mấy nhịp, cô trợn mắt nhìn Trúc Đào:
- Chị vì tiền mà bán đứng em à?
Trúc Đào lại cực kì tao nhã cười một tiếng:
- Chị là đang tạo cơ hội cho em, làm sao mà bán đứng được thật ra chị thấy anh ta đẹp trai nên muốn ngắm lâu một chút thôi, ha ha…
Thư Giao biết người hẹn là ai lại liếc mắt nhìn Lan Thy một cái đầy thâm ý. Thư Giao khẽ cười một tiếng. Lan Thy lại vô cùng khẩn trương:
- Em phải đi về, em còn chưa có kế sách không thể gặp anh ấy được.
Lúc cô đứng dậy thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào trong, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lan Thy. Anh từ đầu đến cuối giống như nhắm thẳng chỗ Lan Thy mà bước đi không một tia do dự. Lan Thy thoáng cái ngơ ngẩn nhìn anh. Anh mặc bộ vest đen lịch thiệp mà phóng khoáng vô cùng. Từ khi anh trở về cô chỉ từ xa nhìn anh chưa bao giờ ngồi nói chuyện cả. Cô có cảm giác mình là con rùa rụt cổ. Lúc nhỏ cô can đảm bấy nhiêu thì bây giờ nhát gan bấy nhiêu.
Lâm Tường nhìn thấy Lan Thy khẽ cười một tiếng đi đến trước mặt cô:
- Em trốn giỏi thật, anh về cả tháng cũng không thấy được em. Ghét anh đến như vậy ngay cả gặp cũng không muốn?
Lâm Tường thật sự đã nghĩ như vậy. Cô gái này là anh nhìn cô lớn lên từ nhỏ, anh không nghĩ là cô vì không được anh chấp nhận tình yêu mà sinh ra ghét anh. Nhưng không muốn nghĩ như vậy cũng khó, ngay cả điện thoại của anh cô cũng không dám tiếp, thật làm cho anh phải lắc đầu cười khổ.

- Không, không có ghét._Lan Thy nhìn anh lắp bắp mấy tiếng.
Cô làm sao ghét anh được, nếu hiện tại anh hỏi cô có yêu anh không, cô nhất định trả lời là có.
Thư Giao cùng Trúc Đào liếc mắt nhìn nhau rồi tìm cớ đi chỗ khác.
- Anh Tường, em có việc bận em về trước nhé.
- Tôi đi pha trà hai người tâm sự đi.
Lâm Tường cười cười, gật đầu chào hai người. Lan Thy lại dùng ánh mắt u oán trừng Trúc Đào cùng Thư Giao. Hai người kia lại làm bộ như không thấy trốn mất dạng chỉ trong nháy mắt.
Lâm Tường kéo ghế ngồi đối diện Lan Thy, ánh mắt đen chứa ý cười ôn hòa:
- Không ghét? Tại sao ngay cả điện thoại cũng không nhận?
- Em, em dạo này rất ít mang điện thoại theo bên người._Lan Thy cúi mặt không dám nhìn anh.
Lâm Tường lại thở dài một cái không muốn chất vấn cô nữa. Anh có hỏi cô cũng sẽ đưa ra một nghìn lí do để biện hộ. Quên đi!
- Vậy…được rồi anh chỉ muốn gặp em nói chuyện một chút nếu em không muốn vậy anh về đây._Lâm Tường tỏ vẻ ủ rũ.
Lan Thy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cô liền chống lại đôi mắt đen chứa ý cười của anh nào có bi thương như cô cảm nhận chứ. Lan Thy trừng mắt nhìn anh một cái. Lâm Tường nhướng mày, nhếch lên nụ cười:
- Sao? Anh đi về thật đấy.
Lan Thy cười một tiếng:
- Anh…thử xem?
Anh mở miệng liền đùa cợt, so với cách nói chuyện cùng Thư Giao thì Lâm Tường trước mặt Lan Thy trẻ con hơn.
- Anh chỉ đùa thôi, gặp em còn khó hơn gặp tổng thống nữa.
- Không phải anh cũng trốn em biệt dạng đấy thôi?
Lan Thy không thể chấp nhận, liếc anh một cái. Lâm Tường lúng túng sờ mũi lại làm như không có gì.
- Đó là anh đi nơi khác làm việc.
Lan Thy lại rất vui vẻ cười một tiếng:
- Thế à? Em tin anh thì em không phải Lan Thy rồi.
Lâm Tường dở khóc dở cười nhìn nụ cười đầy giận dỗi của Lan Thy. Tại sao anh cảm thấy cô giống như bạn gái chất vấn bạn trai vậy.

- Được rồi là anh sai trước đã được chưa?
- Như vậy còn chấp nhận được.
Lan Thy gật đầu tươi cười. Đây là nụ cười thật tâm đầy hồn nhiên. Lâm Tường có cảm giác yên tâm khi thấy nụ cười của cô. Anh còn tưởng cô sẽ không vui hơn một năm qua. Anh cũng sợ cô không muốn gặp anh nữa. Dù chỉ xem cô như em gái nhưng đối với anh, cô cũng là một người hết sức quan trọng.
Lan Thy lại đâu có nghĩ nhiều như Lâm Tường. Cô cho rằng anh muốn gặp cô chính là cho cô cơ hội. Chỉ cần cùng anh gần gũi, cô tin bản thân có thể làm anh yêu cô. Lan Thy vui vẻ uống trà, trong lòng vô cùng phấn chấn. Một lát sau, Trúc Đào lại đi ra mang một ly trà cho Lâm Tường. Trúc Đào nháy mắt cùng Lan Thy một cái. Lan Thy lại vì vậy mặt đỏ lên. Lâm Tường lại không để ý chỉ nhàn nhạt cảm ơn Trúc Đào. Lúc này Lan Thy mới nghĩ đến một chuyện:
- Anh chuyển công tác vậy hiện tại anh làm ở đâu thế?
- Anh làm luật sư riêng cho anh Trí Hi.
Lan Thy mở lớn mắt rồi ảm đạm xuống. Cô nghĩ anh là vì Thiệu My nên mới đồng ý làm cho Trí Hi, bởi vì như vậy bọn họ mới có thể thường xuyên gặp mặt.
Lâm Tường nhíu mày nhìn biểu hiện khác thường của Lan Thy, không phải lúc nãy cô còn vui vẻ lắm sao?
- Em sao thế?
Lan Thy nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, cười gượng một tiếng:
- Em không sao.
Đúng thế, cô không sao cả. Chỉ là tim có chút đau mà thôi. Nếu đúng như cô nghĩ e rằng cơ hội của cô lại ít đi nữa rồi. Xem ra chức danh em gái anh, cô không nhận là không được rồi. Cô là cô gái kiên cường, cô sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy.
- Lần trước, anh hình như thấy một người đưa em về nhà người đó là ai?
Lan Thy hơi ngẩn người suy nghĩ, trong mắt lại lóe lên tia sáng mỉm cười một cái.
- Đó là bạn em mới quen gần đây, anh Đằng Triết.
Lâm Tường cười cười, anh cũng không biết tiếng “bạn” trong câu nói của cô ý nghĩa có giống như chữ không nữa. Tròng mắt đen của Lâm Tường khẽ động nhưng không dễ nhìn thấy được. Anh phát hiện nụ cười Lan Thy có chút rạng rỡ thì phải?
- Tốt nhất nên quan sát kĩ, phải biết cẩn thận một chút.
Lan Thy tuy xem trọng lời nói của anh nhưng cô cũng cảm thấy Đằng Triết rất tốt cũng không có gì phải đề phòng. Cho dù Đằng Triết không ôn hòa dễ gần như Lâm Tường nhưng ít ra cũng thể hiện cách quan tâm của mình theo một hướng khác. Không biết tại sao Lan Thy nghĩ đến gương mặt Đằng Triết mỗi lần đối mặt với cô mất tự nhiên thì cảm thấy buồn cười.
- Không sao đâu anh đừng lo. Anh Triết rất tốt.
Lâm Tường gật đầu cho qua không nhắc đến nữa. Hình như anh nghĩ quá nhiều rồi. Thật ra anh nhìn thấy Đằng Triết rất quen nhưng lại không nhớ là đã gặp ở chỗ nào. Tuy vậy, anh khẳng định bối cảnh của Đằng Triết rất phức tạp, anh không muốn Lan Thy liên hệ với Đằng Triết như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống đơn thuần, không ưu không lo của cô.
Lan Thy thấy anh không nói nữa cũng không tiếp tục đề tài này. Hai người nói chuyện chốc lát lại ra về. Một cao với vest đen lịch lãm, một thấp với áo dài trắng tinh khôi trong rất đối lập nhưng lại không bất hòa. Hai người họ bước ra khỏi quán mang theo không ít ánh nhìn. Mà khi Lâm Tường cùng Lan Thy nói chuyện thì có một đôi mắt đen đang nhìn, thân ảnh ngồi trên mô tô phân khối lớn lạnh lùng vô cùng. Khi thấy hai người bước ra, người này cụp mắt ảm đạm lái xe rời đi.
Lan Thy nhìn thấy một chiếc xe vừa lướt đi không xa, mắt mở lớn kinh ngạc nhưng chưa kịp phản ứng bóng dáng ấy đã biến mất trong dòng người. Có lẽ từ đây tình cảm của Lan Thy sẽ có biến đổi.