Trí Hi ngồi trong xe trầm tĩnh nhìn một đám người vây quanh Thư Giao. Anh không biết bọn người kia là ai bất quá nhìn bộ dạng bọn họ cũng không phải tầm thường. Anh đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Anh nắm chặt tay không muốn quan tâm nhưng không thể làm như không thấy. Cuối cùng anh vẫn chọn cách bước xuống xe để giải vây cho Thư Giao. Đáng tiếc anh còn chưa đến nơi đã thấy một màn lưỡi dao sắc bén sắp chém tới khuôn mặt của Thư Giao. Anh thật sự không thể hình dung được nếu một nhát dao đó rạch lên khuôn mặt trắng trẻo của cô sẽ thành cái bộ dạng gì.
Kết cục chính là giống như hiện tại, anh kéo cô thoát khỏi lưỡi dao kia. Bản thân anh lại tránh không kịp bị rạch một đường trên cánh tay. Máu cũng vì vậy mà thấm ướt một góc tay áo. Từng giọt chất lỏng đỏ tươi cũng theo đó rớt xuống mặt đá lạnh lẽo trên đường.
Ánh mắt Trí Hi chỉ lo nhìn Thư Giao cũng không có để đến quá nhiều thứ. Trong mắt anh có trách móc còn có lo lắng.
- Em không sao chứ?_giọng anh đầy lo lắng.
- Em…em không sao, anh…
Thư Giao ngoài ngạc nhiên còn có cảm giác gì đó quen thuộc lại đến. Cô mơ hồ thấy bóng dáng người mà cô đang nhớ đến. Thân thể Thư Giao không ngừng run lên, không hiểu sao giờ phút khi thấy anh bản thân cô trở nên mềm yếu một chút khí lực cũng không có. Ý chí chiến đấu như lúc đầu cũng biến mất không còn một mảnh. Tựa hồ là phụ thuộc vào anh.
- Giỏi thật, quyến rũ anh Hoàng rồi còn có người khác._cô gái vừa đánh lúc nãy cười khinh bỉ.
“Xoảng”
Con dao dính máu bị cô gái quăng xuống mặt đá xi-măng. Cô gái giả vờ phủi tay giống như là vừa làm gì đó rất bẩn. Thật chất là cởi bao tay ra mà thôi.
Cô gái lại không nhận ra thái độ Mai Đình đang biến đổi. Mai Đình nhìn chằm chằm Trí Hi lộ vẻ kinh ngạc rồi trở nên âm trầm vô cùng. Mai Đình có chút khó hiểu không biết sao Trí Hi lại xuất hiện ở nơi đây và cùng Thư Giao có quan hệ gì. Bất quá cô biết phân nặng nhẹ, có những người không nên đụng tới vẫn là không nên đụng tới.
Thư Giao bây giờ mới hồi phục tinh thần nhích thân thể ra khỏi vòng tay Trí Hi. Cô không để ý đến cô gái kia mà mơ hồ nhìn về phía Mai Đình. Trí Hi đứng một bên đưa ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng đám người, ánh mắt anh dừng lại trên người Cao Khánh. Cao Khánh đột nhiên bị anh nhìn có chút hoảng lùi mấy bước.
- Các người thật giỏi ngay cả nằm trong địa bàn của Vũ ca cũng dám giở trò.
Một đám người nghe đến Vũ ca thì run lên. Cao Khánh cũng không ngoại lệ. Mai Đình dù đã nhận ra Trí Hi nhưng khi nghe anh lấy danh nghĩa Vũ ca ra cô vẫn có chút lo sợ.
Thư Giao dù đã biết Trí Hi cùng Đại Vũ có quan hệ nhưng khi nghe anh đề cập đến thế lực ngầm của Vũ Đại cô vẫn vô cùng ngạc nhiên. Bất quá hai người họ giống nhau như vậy hẳn là anh em đi. Thư Giao không ngừng suy đoán.
- Anh là gì của Vũ ca?_Mai Đình nhẹ giọng hỏi.
- Tôi là gì có quan trọng sao chỉ cần biết cô gái này có bất cứ tổn thương nào thì các người không yên rồi.
Trí Hi dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo. Thư Giao nghe được câu nói của Trí Hi lại càng thêm rung động mãnh liệt. Người này…có ý gì?
- Anh không sợ tôi nói cùng giới báo chí người thừa kế Vũ Đại dùng thế lực ngầm để uy hiếp người khác à?_Mai Đình trấn tĩnh mở miệng khiêu khích.
Trí Hi cũng không cảm thấy tức giận đơn giản là nở một nụ cười đáp trả.
- Sợ? Vậy thử xem cho dù không dùng đến danh tiếng của Vũ ca tôi vẫn có thể khiến các người không thể nghênh ngang nữa.
Mai Đình trở về trạng thái bình tĩnh, ánh mắt âm trầm vô cùng. Cô đúng là không đủ thế lực chống lại Vũ Đại. Mai Đình nhìn Thư Giao rồi nhìn lại Trí Hi một lần nữa mới nhếch lên một nụ cười:
- Xem như hôm nay tôi nể mặt anh tha cho cô bé này.
- Tôi nói rồi, tôi cùng Đỗ Hoàng không có liên hệ gì cả cho nên các người không cần phí sức._Thư Giao ra sức phản bác.
- Có hay không, không đến phiên một cô bé như em quyết định đâu cô bé à. Đi!
Mai Đình xoay người rời đi, một đám người cũng đi theo. Cô gái vừa ra đòn với Thư Giao nhìn Thư Giao bằng ánh mắt khinh bỉ, lại đưa mắt nhìn Trí Hi lộ ra thần thái có chút si mê. Trí Hi nhíu chặt mày nhìn một đám người rời đi. Cao Khánh dù không cam tâm nhưng vẫn phải đi.
Thư Giao bây giờ mới thở phào một cái. Cô bây giờ mới chú ý tới Trí Hi.
- Anh…lúc nãy bị thương.
Cô bắt lấy tay anh muốn nhìn nhưng anh lảng tránh quay mặt đi nơi khác. Anh không muốn để cô thấy những vết thương này. Thư Giao trợn mắt nhìn anh một cái.
- Anh bị chảy máu nếu không băng lại sẽ mất máu mà chết đấy.
Trí Hi dở khóc dở cười, chỉ là một vết thương nơi cánh tay cô cũng nghĩ đến việc mất mạng thật là hết chỗ nói.
- Tôi không sao. Em tại sao lại đi đêm một mình chứ, không biết là đêm khuya nơi đây rất nguy hiểm sao. Nếu tôi không đến em làm sao đây?
Trí Hi càng nói tâm tình tựa hồ có chút kích động. Anh thật không hiểu cô gái ngu ngốc này cậy bản thân có võ hay là thật sự không có đầu óc.
Thư Giao kinh ngạc, cô với anh thân thiết lắm sao? Làm sao anh lại quan tâm cô như vậy? Thư Giao nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của anh, ánh mắt cô mờ mịt không rõ.
- Anh tại sao phải kích động như thế?
Trí Hi giật mình, thoáng cái bất đắc dĩ thở dài, ho nhẹ lảng sang chuyện khác.
- Tôi đưa em về.
Tại sao câu này nghe quen thế? Thư Giao nhướng mày, tâm tình có chút phức tạp khi đối mặt với anh.
- Tôi không về.
- Em…muốn như thế nào hả? Muốn đứng đây chờ họ trở lại sao? Tôi cứu em một lần không có nghĩa lần sau cũng trùng hợp như vậy._anh đúng là sắp bị cô chọc giận.
- Anh xác định là trùng hợp à?
Thư Giao đưa mắt nhìn anh, cô sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào biến đổi trên gương mặt anh. Tuy cô không rõ tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy nhưng cô nghĩ không phải là trùng hợp. Trí Hi bị cô nhìn đến mất tự nhiên. Anh âm thầm kêu không ổn.
- Là trùng hợp.
Thư Giao bĩu môi không tin nhưng vẫn cho qua, cô còn kiên trì với ý định của mình:
- Anh mau băng vết thương lại đi, em băng vết thương cho anh. Xem như hôm nay em nợ anh một ân tình đi.
Không đợi Trí Hi kịp phản ứng, Thư Giao đã kéo tay bị thương của anh đến trước mặt. Cô dùng khăn tay trên người cuộn một vòng băng đỡ cho anh. Ánh mắt Trí Hi lóe sáng trong đêm “nợ anh một ân tình?” cái này cũng không tệ. Cô lại tiếp tuc kéo anh đi về phía trước. Bất chợt cô nhớ đến cái gì vội vàng dừng lại.
- Khoan đã, em đi tìm kính trước nếu không sẽ không thể thấy đường.
Thư Giao lại lần nữa âm thầm mắng cô gái kia một trăm lần. Đánh chỗ nào không đánh lại hướng ngay kính cô mà đánh, rõ ràng tiểu nhân chơi xấu. Cô không phục, nếu không phải kính bị đánh rớt cô có thể chống đỡ một dao kia rồi mà không cần người khác giúp đỡ. Thậm chí cũng không phải nhận ân tình của người khác. Cô chính là không thích mắc nợ, hiện tại lại nợ ai không nợ lại nợ người liên quan đến Đại Vũ bảo cô làm sao mà thoải mái đây? Vì thế Thư Giao quy hết tội này cho cô gái kia.
Trí Hi trầm mặc nhìn dáng người khom khom của Thư Giao tìm kính có chút đồng tình. Anh đã thấy nhưng cũng không nói, kiên quyết giữ im lặng. Máu trên cánh tay anh lại không ngừng chảy, sắc mặt anh đang dần trắng bệch. Vẫn là anh không nhịn được đi nhặt kính giúp cô đáng tiếc chiếc kính bị vỡ mất rồi.
- Kính của em thấy rồi nhưng vỡ rồi.
Thư Giao vừa nghe anh nói tìm thấy kính thì vui mừng bỗng nghe vế sau sắc mặt không khỏi ỉu xìu. Cô làm sao lại xui xẻo đến như vậy. Cô cúi mặt cho nên không thấy một Trí Hi nhếch lên một nụ cười đắc ý cùng giảo hoạt.
- Em không phải muốn băng bó cho tôi sao, phía trước có một cửa hàng tiện lợi vào bên trong mua bông tẩm cùng băng gạt là được.
- Nhưng mà không có kính em sợ sẽ đi va vào người ta đấy._cô bất đắc dĩ nói.
- Tôi đưa em đi, đến cửa hàng có ánh sáng chắc là không sao rồi. Em không phải ngay cả có ánh sáng cũng không thấy đường chứ?
Thư Giao dù không muốn nhưng vẫn gật đầu, cô thầm nghĩ đây không phải gà mờ dắt gà mù sao? Anh cũng bị cận thị kia mà. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần một bàn tay đã bị anh nắm kéo đi. Thư Giao kinh ngạc, bàn tay này…cùng bàn tay Đại Vũ cho cô cùng một cảm giác. Thoáng cái thần trí Thư Giao loạn lên thành một đống hỗn độn. Cô vô thức đi theo anh cũng mang theo cảm giác này lưu lại trong đầu.
Đến một cửa hàng tiện lợi, Trí Hi đưa Thư Giao đi vào. Thư Giao thấy ánh sáng mới mơ hồ tiếp nhận cảnh vật xung quanh rõ hơn. Mặc dù không rõ ràng như đeo kính nhưng chắc không đến nỗi là màu đen. Thư Giao muốn thoát khỏi tay anh nhưng lực nắm của anh quá mạnh tựa hồ muốn khóa chặt tay cô trong tay anh. Cô còn muốn mở miệng thì anh đã buông ra trước.
- Đến rồi, em chọn đi rồi nhanh một chút băng đi, tôi phải kiểm tra kĩ thuật băng bó của của em có khá hơn không.
Thư Giao trợn mắt kinh ngạc không biết là cảm giác gì nhưng cô cảm thấy Trí Hi hôm nay cùng Đại Vũ chính là một người.
- Anh từng thấy em băng bó à? Làm sao biết tốt hay không tốt?
Cô nhớ ngày cô cứu Đại Vũ sắc mặt Đại Vũ nhìn vết băng trên người rất khó coi. Được rồi, cô thừa nhận là cô thật sự không giỏi băng bó nhưng dù sao cô cũng cứu anh ta một mạng vậy mà anh cư nhiên nhìn thấy vết băng liền trừng mắt nhìn cô. Chỉ nghĩ lại thôi mà cô không khỏi rùng mình vì ánh mắt lạnh lùng của Đại Vũ.
Trí Hi cứng ngắc thân người. Anh cư nhiên quên mất mình là ai.
- Tôi thấy em rất ngốc chắc là kĩ thuật băng bó chẳng đến đâu.
- Anh…_Thư Giao trợn mắt nhìn anh.
Đúng là con người không thể nhìn bề ngoài. Thường ngày còn tưởng anh lạnh lùng ít nói hôm nay cư nhiên dùng miệng lưỡi để chọc giận cô. Trí Hi nhướng mày nhìn thái độ sắp phát hỏa của cô.
- Nhanh một chút tôi sắp mất mạng rồi. Là em nói em nợ tôi đấy.
Thư Giao nuốt giận. Cô không muốn so đo cùng anh. Cô chọn một băng gạt lại lôi kéo anh đến một cái ghế cẩn thận kéo tay anh ra mà băng bó. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh.
- Cởi áo ra!
Bên trong cửa hàng tiện lợi có mấy người nhìn Thư Giao bằng ánh mắt quái dị. Trí Hi cũng trợn mắt nhìn cô một cái sau đó lại nhếch lên một nụ cười.
- Em xác định muốn tôi cởi áo à?
- Là cởi áo khoác anh nghĩ đi đâu thế.
- Khụ…khụ là em không nói rõ.
Anh lại ho khan một tiếng cố nhịn cười, người xung quanh cũng thở nhẹ một cái. Bọn họ còn tưởng… Bất quá nhìn mĩ nam cởi trần chắc là cũng không đến nỗi. Nếu Thư Giao đọc được suy nghĩ của bọn họ nhất định sẽ tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Anh rất phối hợp cởi áo khoác, tay áo bị rách một đường dài. Bên trong lộ ra chiếc áo sơ mi trắng cũng bị rạch một đường máu thấm đỏ một mảng. Một vài người bên cạnh sợ hãi than một tiếng lại nghĩ ra vô số nguyên nhân. Thư Giao nhìn đến tay áo trắng tinh bị nhiễm màu đỏ cũng run lên một chút. Con dao kia quả nhiên sắc bén đến đáng sợ nếu nó rạch trên mặt cô e rằng là thật sự bị hủy dung. Trí Hi nhìn sắc mặt khẽ biến sắc của Thư Giao liền rụt tay trở về.
- Hay là thôi đi để tôi tự băng.
- Sao có thể anh vì em mà bị thương cho nên em sẽ làm.
Thư Giao rất kiên trì giữ chặt tay anh, xăn tay áo lên lộ ra vết thương. Cô nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên tay anh rồi cẩn thận băng. Anh nhìn cô chăm chú như vậy cũng không cự tuyệt nữa, đáy mắt một lần nữa trở nên ôn hòa hơn. Thỉnh thoảng anh khẽ nhíu mày vì đau nhưng cũng không than thành tiếng. Cô băng bó xong nhìn tác phẩm tuyệt mĩ của mình, đôi môi cong lên một nụ cười.
- Đã xong!
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh lấp lánh ánh cười nhìn anh. Trí Hi có chút thất thần, đây là nụ cười chân thật nhất của cô hướng đến anh. Tim anh có gì đó rung động mãnh liệt, mỗi lần nhìn vào mắt của cô anh liền khó khống chế cảm xúc. Bốn mắt nhìn nhau có một cảm giác quen thuộc lại ập đến. Thư Giao đột nhiên ngẩn ngơ một lúc nhìn khuôn mặt điển trai trước mặt. Trí Hi phản ứng nhanh hơn một chút rút tay trở về, hành động lưu loát khoác áo vào.
- Được rồi, tôi đưa em về.
Thư Giao còn đang ngẩn ngơ đã bị anh kéo đứng dậy rời đi cửa hàng tiện lợi. Hai người đi lại đường cũ để trở về chỗ đỗ xe của Trí Hi. Suốt đường đi, Thư Giao chỉ đi theo bước chân anh.
Khi Thư Giao ngồi vào ghế lái phụ cô mới nhớ ra là không thấy Thiệu My.
- Chị Thiệu My đâu ạ?
- Cô ấy chắc là về trước rồi em không cần lo.
Trí Hi không quan tâm lắm, anh chậm rãi lái xe rời đi. Thư Giao có cảm giác quan hệ của Thiệu My cùng Trí Hi sao tẻ nhạt như vậy. Cô nhớ Lan Thy từng nói Thiệu My vì làm trợ lí cho Trí Hi mới rời bỏ Lâm Tường nhưng tình cảnh hiện tại cho thấy tình cảm hai người này rất phức tạp. Cô ngây ngốc suy nghĩ lại không để ý một ánh mắt không ngừng nhìn cô.
- Em đang ngây ngốc suy nghĩ cái gì?
Thư Giao hoảng hồn cười gượng:
- Không có gì.
Anh bất lực lắc đầu chịu thua. Thật là anh không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa. Trí Hi lại một lần nữa dừng lại nhưng là trung tâm thương mại Vũ Đại. Thư Giao kinh ngạc.
- Này anh không phải nói đưa em về sao?
- Đúng là như thế nhưng tôi phải thay bộ đồ khác.
Thư Giao rất là không khách khí bĩu môi một cái. Anh mắc bệnh sạch sẽ điều này cô đã sớm đoán được. Trí Hi liếc cô một cái cũng không thèm để ý.
- Xuống xe đi!
- Này…anh cần đồ cũng không phải em, bắt em xuống làm cái gì. Em ở ngoài này đợi khi nào anh xong thì đi ra.
- Tôi phải lái xe xuống tầng hầm giữ xe, em xác định sẽ ở một mình trong tầng hầm sao?
Thư Giao nuốt khan một cái, cô cảm thấy cô thật sự mắc nợ anh rồi. Cô không còn cách khác đành xuống xe, anh nhếch lên một nụ cười đắc ý lái xe vào tầng hầm. Thư Giao một mình đứng trước trung tâm thương mại có cảm giác choáng váng, người ra vào như kiến cỏ. Ánh mắt cô lại không nhìn rõ đường, cô bỗng cảm thấy sợ hãi đứng giữa dòng người đông đúc. Cô muốn bước tiếp nhưng đi được vài bước lại va phải một người. Thư Giao cảm thấy rất là thất bại, không có kính cô tựa hồ so với người mù không khác là mấy. Đang lúc Thư Giao khổ sở nhìn dáo dác thì một bàn tay quen thuộc đã nắm lấy tay cô, cấp cho cô một nụ cười.
- Đi vào thôi!
Thư Giao vừa nhìn thấy nụ cười của Trí Hi liền có cảm giác an toàn. Cô thở nhẹ một cái gật đầu đi theo anh. Trong dòng người tấp nập có hai bóng dáng một thấp một cao tay trong tay tiến vào trung tâm thương mại. Ai cũng không thể nghĩ giữa họ lại chẳng có quan hệ gì cả. Đúng lúc này một chiếc xe khác cũng vừa đến trước trung tâm thương mại. Hai người trong xe nhìn thấy một màn này cũng không khỏi sững sờ nhưng có một người thoáng hiện nét cười, còn một người lại lộ ra tia chua xót.
Bước vào khu mua sắm, Trí Hi tùy tiện chọn đại một bộ đồ vest cùng áo sơ mi trắng liền thay đổi xong. Nói là tùy tiện nhưng cũng là hàng cao cấp, vả lại dáng người anh hầu như mặc cái gì cũng không làm mất đi vẻ đẹp. Thư Giao nhìn Trí Hi vừa thay đổi một bộ đồ khác càng làm cho anh thêm tuấn mĩ không khỏi lau mồ hôi lạnh. Vì cô cảm nhận có rất nhiều ánh mắt chứa lửa đang bắn về phía cô. Hừ, có phải cô muốn đi cùng anh đâu là anh lôi kéo cô đi đấy chứ, tại sao cô lại chịu cái loại ánh mắt này chứ. Lần trước là đi cùng Thiệu Dương cũng như thế.
Thư Giao chợt bừng tỉnh anh em bọn họ đều gây rắc rối cho cô. Đến trường cô đã gặp Khương Hàn cùng Thiệu Dương, đi ra ngoài cũng có thể chạm mặt Trí Hi xem ra lần sau cô đi ra đường cũng phải cúng bái rồi. Cô trừng mắt nhìn Trí Hi đang nở nụ cười. Cô rất hận nụ cười ấy nó mang họa cho cô đấy.
- Thế nào? Nhìn tôi như vậy là bị hấp dẫn à?
Câu hỏi này tựa hồ cũng có chút quen thuộc nhưng cô chẳng hơi đâu để ý:
- Anh thật sự không bình thường._cô lắc đầu tiếc hận.
Trí Hi nhíu mày khó hiểu:
- Không bình thường? Là đẹp trai hơn người?
Thư Giao rùng mình một cái, người này cùng Đại Vũ thật sự cùng một loại người. Cô tươi cười rạng rỡ:
- Là thần kinh anh không được bình thường.
Trí Hi nhếch môi một cái cũng không chấp, anh biết cô sẽ không dễ dàng gì mở miệng khen một người. Cô hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi trớ trêu thay cô vừa xoay người lại đụng phải một người.