Trong lòng thành phố tồn tại một vũ trường thật lớn, khách ở đây chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện mà vũ trường đặt ra thì có thể vào. Chính vì vậy nơi đây cũng có những luật lệ riêng của nó không phải ai muốn vào đều được. Muốn vào đây trước tiên dĩ nhiên phải có tiền. Tiền ở đây được xem là vạn năng chỉ cần có tiền sẽ có một chỗ đứng vững chắc được người trong vũ trường này bảo vệ khỏi những xung đột không cần thiết. Nói cách khác chính là chi phí bảo kê mà thôi. Chính vì vậy mà trong đây chưa hề xảy ra vụ cãi vả hay ẩu đả nghiêm trọng. Cơ hồ chỉ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt. Điều kiện thứ hai đó là trước khi vào ai cũng bị tra xét kĩ càng không cho đem theo bất kì vũ khí nào kể cả một con dao nhỏ cũng thế. Chủ nhân nơi đây không muốn vũ trường của họ có thể trở thành những nơi thanh toán cá nhân. Vũ trường này mang tên Rock anh Night, người ta vẫn hay gọi tắt là RN.
Hiện tại Thư Giao đang ngơ ngác đứng nhìn sự sa hoa cùng đồ sộ của vũ trường này. Bây giờ Thư Giao chợt biết nó không phải chỉ là một cái vũ trường mà liên kết với nó còn có một nhà hàng cùng một khách sạn. Người đến đây nếu không thích sự ồn ào của vũ trường có thể di chuyển sang khu vực nhà hàng yên tĩnh hơn. Trong dòng người đông nghịch ra vào vũ trường đủ mọi loại độ tuổi, trang phục, nghề nghiệp, cấp bậc.Chỉ là độ tuổi cỡ Thư Giao cũng không phải ít. Một cô gái mặc váy trắng chấm bi phủ gối khoác thêm một cái áo khoác màu kem bên ngoài cho nên trông có vẻ kín đáo. Thư Giao nhìn xung quanh, cô đang đợi Trí Hi. Anh có cuộc điện thoại nên đã đứng hơi cách xa cô. Trí Hi vừa nghe điện thoại lại không quên nhìn Thư Giao. Bộ dáng cô có chút sợ sệt.
Không biết từ đâu một đám thiếu niên đi tới, trên mặt ngả ngớn cười đi đến bên cạnh Thư Giao.
- Này cô em sao đứng đây một mình vậy? Đi cùng bọn anh đi!_một gã thiếu niên trong đám buông lời đùa cợt.
Thư Giao liếc nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia không hài lòng. Cô nhích người lùi ra sau mấy bước. Đám người này lại tiến thêm một bước.
- Tôi không giỡn với các cậu, một đám nhóc không lo học hành đến đây làm gì?
Cô rõ ràng nhìn ra bọn họ cùng lắm khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Bọn họ vẫn còn trong độ tuổi đi học đã đến những nơi này thật không có gì tốt cả.
- Cái gì? Đám nhóc? Cô em này lớn lối nhỉ, cô em bao nhiêu tuổi mà nói năng chẳng lễ phép gì cả._lại một gã thiếu niên khác đi đến kéo mấy lọn tóc của Thư Giao.
Thư Giao bực dọc gạt tay người kia ra, đôi mắt to tròn ra sức trừng mắt cảnh cáo.
- Tôi không có rãnh đôi co với cậu đi ra chỗ khác chơi đi.
Lúc này Thư Giao thật hận chiều cao của mình. Tại sao đám nhóc này rõ ràng nhỏ tuổi hơn cô lại cao lớn như vậy, hại cô yếu thế.
- Cô em định làm cao đấy hả, đi với tụi anh đi tuyệt đối không bạc đãi. Em có biết đại ca của bọn anh là ai không?_gã thiếu niên lúc đầu lại trêu đùa.
Thư Giao mỉm cười, tay lại nhanh chóng bắt lấy tay của người kia định chạm vào mặt cô bẻ ngoặt ra phía sau.
- Tôi bảo các cậu tránh ra nếu không đừng trách tôi đấy.
- Đau…đau…buông!
Gã thiếu niên kia mặt nhăn mày nhíu vì động tác của Thư Giao quá nhanh hắn không kịp phản ứng. Vì vậy hắn chỉ có thể kêu đau.
- Đại ca của các người là ai tôi không cần biết, tôi chỉ không muốn gây sự tốt nhất cút xa tôi ra nghe rõ chưa?
- Rõ, rõ…rồi. Mau buông!
Thư Giao hừ lạnh một tiếng đẩy tên thiếu niên kia ra một đoạn. Bọn họ lại nhìn nhau đưa mắt làm ám hiệu muốn đồng loạt tiến đến bắt lấy Thư Giao. Nói gì họ cũng là nam nhi để thua một cô gái thật mất mặt. Thấy một đám tiến tới gần, Thư Giao nuốt khan không ngừng, cô thật sự không muốn gây sự đâu. Thư Giao nắm chặt tay thành quyền nhưng vẫn giữ bình tĩnh không muốn ra tay. Đợi đến khi một bàn tay có lực định giáng xuống mặt Thư Giao cô chưa kịp động thủ thì thấy cổ tay của người kia bị một bàn tay khác giữ chặt ở trên không. Đồng thời tiếng khớp xương kêu răn rắc vang lên.
- A....chết tiệt tên nào? Mau buông!
- Các cậu không lo học hành lại đến những nơi này, còn muốn đánh người nữa có phải muốn một lần vào đồn cảnh sát không?
Thư Giao bị một cánh tay khác kéo vào trong vòm ngực ấm áp. Cô nhất thời cũng ngơ ngác không động đậy. Mà đám người kia nhìn người vừa xuất hiện không khỏi vừa hận lại vừa ghen tị. Lấy đâu ra một người hoàn mĩ như vậy, hình dáng đã tuấn mĩ hơn người mà khí thế thoát ra từ trên người anh cũng khiến người ta sợ hãi. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến mấy tên nhóc con không tự chủ lại run lên. Dù đôi mắt xuất hiện mắt kính nhưng nó không làm mất đi vẻ hoàn mĩ mà càng làm tăng lên mấy phần nghiêm nghị khó ai bì kịp.
- Đau…buông!
- Lần sau nhớ rõ đừng gây sự lung tung._Trí Hi nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
Đang lúc Trí Hi còn muốn dạy dỗ cậu nhóc trước mặt một trận lại có tiếng bước chân dồn dập đi về phía bọn họ. Trí Hi nhíu chặt chân mày nhưng cũng buộc phải buông ra, đẩy nhẹ một cái cậu nhóc này liền ngã nghiêng trên mặt đất.
- Đã có chuyện gì? Nơi đây có quy định trong địa phận của RN không được phép gây sự._một thanh niên trong đám người vừa đến lạnh lùng quét mắt cảnh cáo.
Khi ánh mắt của họ rơi trên người Trí Hi thì có chút nể mặt, mặc dù họ không biết người này là ai nhưng nhìn phong thái của anh thì hẳn không tầm thường cho nên họ không dám manh động. Họ chỉ sợ chọc phải người không nên chọc gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của RN khi đó bọn họ không thể gánh nổi. Từ trước đến giờ bọn họ cũng chưa từng gặp mặt chủ nhân thật sự của RN bao giờ. Cho nên mới nói RN còn nhiều điều mà bọn họ chưa biết.
- Không có gì, tôi chỉ tiện tay dạy bảo mấy cậu nhóc này cố gắng về nhà học hành mà thôi._Trí Hi mỉm cười mười phần khách khí.
- Nếu không có gì thì giải tán đi!_người thanh niên kia lại ra lệnh.
Mấy tên nhóc con kia dù không cam lòng nhưng vẫn phải tản đi. Trước khi đi vẫn không quên trừng mắt nhìn Trí Hi cùng Thư Giao. Đợi một đám người đi xong Trí Hi mới kéo Thư Giao ra trước mặt.
- Em không sao chứ?
- Không, không sao.
Thư Giao cười cười nhìn anh. Tại sao cô cảm thấy anh càng lúc càng giống người đó vậy? Trí Hi nhận được đáp án của Thư Giao mới thở nhẹ một cái. Anh không nghĩ tới mình chỉ không chú ý cô một chút liền xảy ra chuyện.
- Vào thôi chắc Lan Thy đang ở trong đó đấy.
Trí Hi không để ý đến trong lòng Thư Giao nghĩ gì liền kéo cô đi vào. Thư Giao cũng chỉ có thể cước bộ nhanh theo sau anh. Nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt cô lại nghĩ đến người kia? Cô lại không tự chủ bật ý nghĩ kia thành tiếng.
- Thật giống Đại Vũ.
- Em nói gì?
- Không, không có gì.
Trí Hi loáng thoáng nghe được nhưng không rõ vì nơi đây quá ồn ào. Anh chỉ hơi nhíu mày một chút nhưng không có để ý nữa. Hai người qua một lần kiểm tra mới bước vào trong. Ở một góc đường có một người con trai nhếch môi cười lạnh lùng nhìn theo Trí Hi cùng Thư Giao. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm kia sinh ra chút hứng thú dị thường.
- Một cô gái cũng có thể làm Trí Hi ra mặt xem ra sắp đến lúc xem trò hay rồi.
Vừa mở cửa bước vào Thư Giao liền cảm thấy choáng váng vô cùng. Cô đúng là không thích hợp với nơi này. Ánh đèn xanh đỏ lòe loẹt chớp tắt, xoay vòng liên tục. Tiếng nhạc lại vô cùng ầm ĩ, mọi người lại đang thả hồn vào những bản nhạc sôi động điên cuồng nhảy. Thư Giao càng đi càng chậm mà tay của cô nắm tay Trí Hi càng chặt. Trí Hi hình như cảm nhận được cô bất ổn cho nên hơi dừng lại nhìn cô.
- Em ổn không?
- Không sao chắc là chưa thích ứng. Chúng ta nhanh tìm Lan Thy đi!
Trí Hi dù không yên lòng nhưng vẫn làm theo lời cô cố tìm kiếm Lan Thy. Bọn họ đi một vòng lớn rốt cuộc không thấy gì cả. Thư Giao lại càng thêm lo lắng. Trí Hi kéo Thư Giao đi qua một cánh cửa, cửa này mở bằng mật mã. Cô kinh ngạc không thôi, Trí Hi rành nơi này như vậy sao? Phía sau cánh cửa chính là một dãy hành lang dài hẹp đủ cho hai người đi, đường đi được bố trí đèn đuốc sáng trưng nhưng cứ cách khoảng ba mét lại có một người đứng gác. Bọn họ dĩ nhiên không thuận lợi đi qua rồi.
- Nè các người không được vào đây, đây là khu cấm của RN.
Trí Hi nhàn nhạt nhìn bọn họ, ghé sát vào tai một người nói nhỏ rồi kéo Thư Giao qua mặt bọn họ. Bọn người kia ngơ ngác nhìn nhau một lúc rồi ra hiệu cho những người phía sau, vì thế không ai cản bọn họ để mặc hai người họ đi vào.
Thư Giao hiếu kì nhìn quanh đi xuyên qua một đám người sau đó mới hỏi Trí Hi. Cô cảm thấy anh rất quen thuộc địa phận nơi này.
- Anh nói gì với bọn họ thế?
- Là mật mã mà thôi. Anh nói cho em biết RN có rất nhiều bí mật liên quan đến Vũ ca.
Thư Giao kinh ngạc giật lùi mấy bước không dám đi nữa. Trí Hi nhìn cô khó hiểu. Chẳng phải cô rất muốn gặp Vũ ca sao, tại sao đến rồi lại sợ sệt như thế.
- Em làm sao vậy?
- Nơi…nơi bí mật vì sao anh…anh lại đưa em vào?
Trí Hi bật cười nhìn cô:
- Nói là bí mật thật ra cũng chẳng có gì chỉ là không gian riêng của chủ nhân nơi đây mà thôi.
- Ý anh là…nơi này thuộc quyền quản lí của Đại Vũ?
- Có thể xem như vậy. Đi thôi!
Trí Hi lại nắm tay kéo Thư Giao đi tiếp một quãng đường lại rẽ trái, rẽ phải khiến cô choáng váng cả đầu. Cái này tựa mê cung đấy hèn gì có chút bí ẩn. Thư Giao càng đi càng lo lắng.
- Vậy…Lan Thy ở chỗ nào?
- Hẳn là ở cùng Đằng Triết.
Hai người vừa đi vừa nói rốt cuộc cũng đến một dãy hành lang đầy phòng ốc. Mỗi phòng thiết kế bằng một cánh cửa cách âm, sử dụng mật mã để đóng mở. Trí Hi ấn một dãy số, cánh cửa tự động mở ra. Bên trong là một căn phòng hoa lệ vô cùng lại cực kì rộng lớn. Bên trong có một bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn, Thư Giao không khỏi giật mình. Cô có phải vào nhầm chỗ rồi không?
- Chúng ta có phải vào nhầm chỗ rồi không?
- Không nhầm. Vốn là Đằng Triết hẹn Lan Thy chỗ này nhưng hiện tại bọn họ đi đâu anh cũng không biết. Hay là em ngồi đây chờ đi, anh đi điều tra một lúc sẽ về.
Trí Hi cũng có cảm giác quái lạ, lúc nãy anh gọi điện thoại rõ ràng Đằng Triết bảo rằng hẹn Lan Thy ở chỗ này vì sao bây giờ một người cũng không thấy. Chẳng lẽ họ thật sự xảy ra chuyện? Nếu ở trong địa phận của RN đáng ra không có vấn đề gì mới đúng.
- Không cần đâu, em muốn đi.
Trí Hi trầm mặc. Anh thật sự không muốn cô đến chỗ đó. Đó là nơi cấm kị nhất của RN. Đó cũng là nơi duy nhất giải quyết ân oán bằng bạo lực.
- Em tốt nhất không nên đi.
- Biết đâu nơi đó có Đại Vũ thì sao? Anh chẳng phải nói em sẽ được gặp anh ấy sao?
Thân thể Trí Hi cứng đờ. Anh chưa nghĩ đến cô lại muốn gặp Đại Vũ trong lúc này. Ánh mắt anh hiện lên vô số tia phức tạp.
- Đi thôi nhưng nếu không gặp được Đại Vũ em cũng đừng thất vọng.
Thư Giao cũng không mong là có thể gặp được Đại Vũ, hiện giờ cô chỉ cần nhìn thấy Lan Thy là tốt rồi. Thư Giao gật đầu lại một lần nữa cùng Trí Hi rời khỏi căn phòng đi theo một hướng khác rồi đi ra theo cửa sau. Ở phía sau là một khuôn viên rộng lớn, có một sân tập bắn súng. Thư Giao kinh ngạc, nơi đây lại có nơi tập bắn súng? Đáng tiếc hiện tại là ban đêm hẳn là không đủ ánh sáng để cô quan sát rõ hết mọi thứ. Cô mơ hồ thấy ở một khoảng sân rộng có một nhóm người đứng, ở phía xa cũng có hai người đứng dường như đang nói chuyện. Trí Hi kéo cô đứng nép vào một góc. Thư Giao nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang đứng vì ở quá xa cô không thể nhận ra là ai. Trí Hi lại nhận ra rất rõ. Trong lòng anh có loại nghi hoặc thật sâu cũng có lo lắng cho Đằng Triết.
- Hai người đó là ai vậy?
- Là Đằng Triết cùng Đỗ Hoàng.
Là hai người họ? Thư Giao kinh ngạc, bọn họ rốt cuộc muốn giải quyết ân oán sao? Cô cố gắng nhìn nhưng chung quy không thấy rõ gì cả càng đừng nói là nghe thấy. Lúc này cô đột nhiên thấy một cô gái lăn ra từ trong bãi cỏ. Không chỉ Thư Giao hoảng hốt mà một đám người đang đứng kia cũng giật mình cảnh giác. Hai người đang đứng nói chuyện cũng nhìn chằm chằm thân ảnh vừa xuất hiện kia.
Thư Giao ầm thầm hoảng sợ.
Lan Thy?
-----------------------------------------------------------------
Trong RN, trên một sân tập bắn rộng rãi có hai nhóm người đứng tụ lại cùng một chỗ. Chuyện này xảy ra trước khi Lan Thy chuẩn bị đi RN cả nửa tiếng. Chuyện không có gì lớn đơn giản chỉ là một cuộc xung đột nhỏ giữa những đàn em của Đỗ Hoàng cùng Đằng Triết chính vì vậy mới dẫn đến cuộc chạm mặt của hai người họ.
Đằng Triết thật sự không có dư thời giờ đi đôi co với bọn họ, chuyện này vốn đã xong nhưng Đỗ Hoàng lại xuất hiện yêu cầu cùng anh nói chuyện. Đằng Triết dù không muốn nhưng vẫn đồng ý. Anh nhìn đồng hồ lại sắp đến giờ hẹn cùng Lan Thy cho nên không muốn cô đến vào thời điểm này. Anh và Đỗ Hoàng cùng so tài bắn súng một lúc lâu mới bắt đầu cuộc nói chuyện. Dù sao kể từ năm năm trước ngoài lần chạm mặt lần trước, bọn cũng không có gặp lại. Từ nhỏ cho đến lúc mười sáu tuổi anh mới chạm mặt Đỗ Hoàng cùng cậu ta kết thân tuy nhiên đến khi biết thân phận của hắn là con của Lê Nghi Tâm, anh vô cùng hận. Giữa bọn họ lại tồn tại thêm một cô gái cho nên đã không cách nào cứu vãn.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Đỗ Hoàng cùng Đằng Triết đứng ở trong sân tập bắn. Ánh mắt hai người họ không chạm nhau chỉ lẳng lặng đứng cách nhau mấy bước.
- Nói đi cậu muốn gì hả? Tại sao lại cho người đến gây sự ở đây?_Đằng Triết lạnh lùng nói.
Đỗ Hoàng không để lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt đen như mực nhìn vào màn đêm.
- Tôi không có đó chỉ là sự trùng hợp.
- Trùng hợp? Tôi có thể tin sao? Lại đem cả thứ bị cấm vào RN, rõ ràng biết đây là cấm kị của RN vẫn làm như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu không cố ý gây sự sao?
Đằng Triết có chút tức giận trong lòng. Đại Vũ không có ở đây giao nơi này cho anh quản lí, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội gây rối. Người đang đứng bên cạnh anh đây…anh càng không biết nên làm thế nào để tin.
- Cậu không tin tôi cũng không còn cách nào khác. Huống hồ tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu sẽ không có cơ hội trở mình cho nên đừng cố tìm cách trở về.
Đằng Triết vừa nghe xong hờ hững bật cười một tràng dài, giọng cười của anh lạnh lùng mà ngông cuồng. Đỗ Hoàng cũng không lấy làm lạ. Có thể là ba năm gắn bó đã khiến hắn hiểu rõ anh.
- Phải không? Tôi chưa bao giờ có ý định đặt chân trở lại ngôi nhà đó, tôi cũng sẽ không thừa nhận mình có một cái gia đình như vậy. Một người cha nhu nhược thà nhìn vợ con mình bị bức đến chết cũng không ra tay tương cứu chỉ một mục đích duy nhất là giữ vững địa vị ình. Cậu nghĩ tôi sẽ trở lại sao? Đỗ Hoàng cậu sai lầm rồi.
- Sai lầm hay không còn chưa biết. Tôi chỉ biết năm đó là cậu hại chết Huệ Cẩm-món nợ này tôi tuyệt đối không quên. Cậu không bảo vệ được cô ấy.
- Đúng vậy là lỗi do tôi không bảo vệ được cô ấy vậy còn cậu…cậu không có trách nhiệm sao?
Đỗ Hoàng tức giận nắm lấy cổ áo Đằng Triết gào lên:
- Trách nhiệm thế nào hả? Năm đó, rõ là tôi đã ra đi nhường cô ấy lại cho cậu vì sao cậu không bảo vệ cô ấy hả?
“Bịch”
Chỉ nghe một tiếng vang trên nền đất, một thân ảnh nhẹ nhàng lăn ra. Hai người đang nói chuyện cũng im bặt trông về một phía. Cả đám đàn em cũng tiến lên vây quanh thân ảnh kia.
Lan Thy mặt nhăn, mày nhíu thân thể chật vật cầm chân váy bò từ mặt đất lên nở một nụ cười.
- Xin, xin lỗi tôi không cố ý, mọi người tiếp tục đi.
- Cô là…Lan Thy?
Hồ Đệ kinh ngạc nhìn Lan Thy, không biết cô xuất hiện ở nơi này làm cái gì. Nơi này chẳng phải là nơi dành riêng để giải quyết mấy chuyện ân oán của RN sao? Một cô gái xuất hiện ở đây với thân phận gì đây? Hơn nữa hướng xuất hiện cũng không giống lúc anh ta cùng Đỗ Hoàng tiến vào.
- Tôi…tôi có thể đi không?
Lan Thy hoảng sợ nhìn một đám người đang trợn mắt nhìn cô. Thật ra cô cũng không muốn xuất hiện ở đây chẳng qua lúc cô đến đã không thấy Đằng Triết. Lạc Nhật lại dẫn cô đến một căn phòng bảo cô cứ ngồi bên trong đợi. Cô cảm thấy nhàm chán cho nên mới đi tham quan một vòng, không nghĩ tới lại đi ra được một nơi trống trãi thoáng đãng nên cảm thấy thoải mái. Cứ như vậy đi dạo một vòng rốt cuộc lại nhìn thấy Đỗ Hoàng cùng Đằng Triết. Cô chẳng qua chỉ muốn nghe bọn họ nói cái gì mà thôi. Không ngờ nơi đây lại nhiều côn trùng như vậy hại cô nhảy nhót lung tung, huống hồ lúc nãy cô sợ Đằng Triết có chuyện nên mới to gan xông ra ngoài.
- Không được._Hồ Đệ lạnh lùng bỏ lại một câu.
Lúc này Đằng Triết gạt tay Đỗ Hoàng ra khỏi người mình mới đi đến chỗ Lan Thy. Một đám người kể cả người của Đỗ Hoàng cũng tản ra nhường đường cho anh. Dù sao nơi này cũng thuộc quyền quản lí của anh cho nên anh vẫn có quyền cao nhất nếu như Vũ ca không xuất hiện.
- Lan Thy! Lạc Nhi không có nói em không cần đến sao? Hơn nữa làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Anh…anh Triết, em…cũng không biết. Nhưng…mà chuyện của hai người em chẳng nghe thấy gì đâu.
Lan Thy thụt lùi mấy bước, cô cảm thấy sắc mặt Đằng Triết rất là không tốt. Cô nghĩ lần này mình không ổn rồi. Ánh mắt Đằng Triết càng thêm âm trầm, anh không nói gì nữa chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
- Đưa cô gái này trở về đi.
Lan Thy kinh ngạc, anh không làm gì cả chỉ vậy là xong rồi à? Vậy chuyện anh muốn nói với cô là chuyện gì đây? Cô còn chưa kịp định thần đã có hai người thanh niên đi đến bên cạnh cô làm động tác mời. Lan Thy nhìn bóng lưng Đằng Triết lại có chút lo lắng.
Trong đầu cô nghĩ ngợi về từ “cô ấy” trong miệng Đỗ Hoàng gào lên là ai đây? Một cô gái thế nào có thể làm cho hai người này xung đột?
Đỗ Hoàng đứng đó nhìn hành động của hai người cũng không nói lời nào. Cho đến khi nhìn Đằng Triết quay lại:
- Chuyện Huệ Cẩm chết…là lỗi của ai cậu hỏi người con gái bên cạnh cậu ấy hẳn là cô ta rõ nhất, hơn nữa hại chết cô ấy là cậu không phải tôi.
Đằng Triết lạnh lùng xoay người rời đi theo phía sau Lan Thy. Đỗ Hoàng đứng đó nắm chặt tay, nghi vấn trong lòng càng lớn. Nếu không phải năm đó hắn rời đi thì mọi chuyện hẳn không như thế. Tình bạn của bọn họ cũng không vì chuyện đó mà tan vỡ. Hắn thật sự không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì chỉ nghe từ một phía như vậy có thật không?