Tạ Đình lần nữa bị sóng biển đánh vào bờ, anh mơ hồ tỉnh dậy nhìn xung quanh. Thấy vẫn giống như khung cảnh 100 năm trước nên ngơ ngác. (L
- Lại trở về rồi sao??? (
Chợt nhớ đến Hải Ngư nên Tạ Đình vội tìm đường trở về ngôi làng kia, khi nhìn thấy những con thuyền đánh cá vào bờ. Đặc biệt là bóng dáng Hải Ngư ở trên thuyền, anh nhìn thấy gương mặt hồn nhiên trong sáng ấy vẫn bình an vô sự nên vui mừng chạy đến chỗ cô. Đúng lúc này, cô quay sang cười tươi hỏi.... I
- Tối nay anh có muốn vào rừng xem đom đóm không??? (4)
Nghe hỏi vậy, Tạ Đình bất giác gật đầu đồng ý, Hải Ngư thấy anh đã đồng ý nên nhắc nhở....
- Anh qua xin ba mẹ tôi đi, có lẽ chúng ta sẽ về muộn đấy!
Vừa nói xong, nghe tiếng có người gọi mình nên cô đứng dậy đi vào trong, Tạ Đình cũng nhanh chóng đi lên thuyền để phụ giúp mọi người thu hoạch cá. (
Những con thuyền chở cá nhanh chóng vào bờ, mọi người nhanh chóng di chuyển những thùng cá về nhà trưởng làng để chia đều ra từng người. Tạ Đình bận rộn cùng mọi người, thân hình cao ráo cùng với làn da rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn thu hút những cô gái trên đảo. (2
Ôi, anh ta thật đẹp trai! (3Aaaa.... liêm sỉ gì tầm này... (3)wew~
Tối hôm đó, Hải Ngư đã sửa soạn xong xuôi đợi Tạ Đình đến. Cô vẫn dùng chiếc bút vàng hoa văn phượng mà
Minh Quân tặng để cài tóc lên cho gọn, mặc chiếc váy bohemian màu trắng dài qua đầu gối. Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng động cô liền ra ngoài xem, thấy người đến là Ngọc Hà bộ dạng rất lo lắng, nhớ lại kiếp trước bọn họ dụ cô vào rừng để đánh đập nên nên cô cũng giả vờ hỏi... (3
Có chuyện gì à?Hải Ngư à, cậu có thể đi với mình một chút không?? 2Không đợi Hải Ngư trả lời thì Ngọc Hà đã nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo đi, Hải Ngư lần này không ngu ngốc như trước nữa nên hất tay cô ta ra. Vẻ mặt lạnh lùng. (2)
- E rằng không được rồi, lát nữa tôi còn có việc!
Nói xong, Hải Ngư quay người bỏ đi để mặc Ngọc Hà tức tối đứng ở đó.
Một lúc sau , Tạ Đình mới đến nhà tìm cô, ba nuôi Hải Ngư đi ra bối rối nói....
Là cậu à? Đến tìm Hải Ngư sao?Vâng ạ! Hải Ngư có ở nhà không bác?Ua, chẳng phải nó bảo đợi cháu ở đây sao??? (2Nghe ba nuôi của cô nói vậy thì Tạ Đình ngơ ngác vội chạy đi tìm, ở ngoài biển lúc này có một con tàu lớn đang hướng về phía hòn đảo.
Một người đàn ông đang ngồi trong phòng nhâm nhi tách trà, có vài tên vệ sĩ bước vào thông báo....
Thiếu gia, khoảng hơn nửa canh giờ nữa con tàu chúng ta sẽ đến nơi ạ!Được, lần này nhất định phải xử lý hết những người trên hòn đảo! Trừ Hải Ngư ra, còn lại giết sạch. (1Ánh mắt Minh Quân trở nên lạnh lùng, giọng nói thản nhiên thốt ra những lời kia khiến cho những tên vệ sĩ nghe xong cũng run lẩy bẩy. Trong đầu hắn lúc này thầm nghĩ.
"Nếu như Nguyệt Ân không được cứu chữa thành công, tôi sẽ cho các người bồi táng theo cô ấy. Dám chơi khăm tôi.."
Rất nhanh, Hải Ngư cũng đã trở về nhà. Không thấy Tạ Đình đến nên ngồi ở trước nhà đợi, thời gian trôi qua 15 phút, cuối cùng Tạ Đình cũng đã quay trở lại. Anh nhìn thấy Hải Ngư vẫn đang ngồi đợi mình, cả người không bị sao thì mới yên tâm thở dài nhẹ nhõm. (1
- Hải Ngư!
Nghe giọng nói quen thuộc, Hải Ngư đứng dậy chạy về phía anh mà ôm chầm lấy. Giọng nói kích động.
- Huhu... cuối cùng anh cũng đến, tôi sợ lắm... ()
Tạ Đình cũng ôm lấy cô mà an ủi.
- Đừng khóc, chúng ta còn phải đi vào rừng xem đom đóm nữa mà?
Hải Ngư nghe xong liền nín khóc, ngước mắt lên nhìn anh. Tạ Đình vẫn nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, dáng vẻ ôn nhu y hệt như lúc trước, thoáng chốc Hải Ngư lại nhìn thấy được bóng dáng của Giao Long. Cô kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh ngơ ngác nhìn anh. (
- Sao thế?
Giọng nói Tạ Đình ấm áp như ánh nắng, Hải Ngư vẫn không thể tin được liệu anh có phải là Giao Long hay không???
Cả hai nắm tay nhau đi vào khu rừng, khi đến một thác nước nằm sâu trong rừng thì mới dừng lại. Cảnh vật nơi này vừa yên tĩnh lại tạo cảm giác thoải mái hơn, Tạ Đình và Hải Ngư ngồi trên vách đá bên cạnh thác ngăm nhìn bầu trời đầy sao, bên dưới là dòng nước chảy xiết. Những con đom đóm bay xung quanh khiến cho khung cảnh càng thêm đẹp hơn, Hải Ngư đưa tay ra trước mặt để đom đóm đậu trên tay. Vẻ mặt thích thú nhìn con đom đóm trước mặt, Tạ Đình quay sang thấy cảnh này thì nhìn đến mê mẩn, ánh mắt tràn đầy si tình.
Hải Ngư nhìn con đom đóm trước mặt có thể bay tự do khắp nơi thì rất ganh tị, cô ước bản thân cũng có thể được tự do như vậy. (1
"Nếu như ông trời đã giúp tôi trở lại, tôi nhất định sẽ thay đổi mọi chuyện."
Sau khi thầm thề với bản thân xong, Hải Ngư quay sang thì chạm mắt với Tạ Đình, nhìn thấy anh nhìn mình chằm chằm khiến cho cô giật mình tại chỗ.