Hai ngày sau, Vân Khê được rời viện, trong khoảng thời gian này Pear luôn ở cùng với cô, chăm sóc sức khoẻ cho cô. Cô rất cảm kích anh ta, mặc dù hai người không quen thân là bao nhưng anh ta vẫn nhiệt tình chăm sóc cho cô. Lần này, anh ta cũng đích thân đến đón cô nhưng vì đã quá quen sự hiện diện của anh ta nên cô không bất ngờ là bao.
Ngồi vào trong xe, cô không nhịn được mà cảm ơn anh ta, Pear nghe vậy, khoé miệng anh ta cong lên, trêu chọc cô:
" Em cứ khách sáo như vậy, tôi rất ngại nha! ".
Anh ta thật biết đùa mà! Cô khẽ lắc đầu. Song, cô nghĩ ra một chuyện khuôn mặt tức khắc trở nên trầm xuống. Dường như nhận ra sự biến đổi của cô, anh ta phát giác hỏi:
" Không thoải mái chỗ nào hả? ".
" Không..." - Cô chần chừ một lát rồi cô quay sang nói với anh ta: " Anh đưa tôi về Vân gia đi ".
" Được! " - Anh ta chấp nhận yêu cầu của cô.
****************
Chiếc xe dừng lại trước biệt thư xa hoa, lộng lẫy. Vân Khê vội xuống xe đi vào bên trong sân thì cảnh trước mắt làm cô sửng sốt.
Một đám người đang khiêng đồ đạc trong biệt thự mang ra ngoài sân, cô chạy đến túm tay một người trong số họ, " Mấy người là ai? Sao mang hết đồ đạc ra đây? ".
" Tiểu thư à, cô không biết gì sao? Vân thị phá sản rồi ".
" Cái gì? ". - Như tiếng sét đánh vào đầu, bước chân của cô trở nên nặng nề mà lùi xuống vài bước.
Vân thị phá sản rồi sao? Sao có thể chứ?.
Pear đứng sau cô, thấy cô đứng không vững liền tiến tới đỡ cô lại.
" Cô không sao chứ? ".
Cô đứng yên để cho anh ta giữ cô lại, bây giờ bên tai cô chỉ có câu nói của người lúc nãy mà hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của anh ta. Bàn chân vô lực, mềm nhũn không thể bước đi nữa. Vân thị phá sản là cú sốc lớn nhất đối với cô. Anh trai cô, mẹ cô thì sao? Hai người họ đâu rồi?.
" Vân Khê! Vân Khê! ". - Nhìn người con gái trong ngực anh cứng đờ, anh khẽ lay lay cô.
Cô sực mình, liền đứng thẳng người lại, tiếp tục truy hỏi người kia:
" Người trong nhà này rời đi lâu chưa? ".
" Mới có một ngày thôi ".
Cô muốn hỏi thêm nhưng lại không biết hỏi như thế nào nữa. Cô mệt mỏi đứng chôn chân ở chỗ. Cô mới đi có mấy ngày mà Vân thị đã phá sản rồi. Cô ngước lên, oai oán nhìn bầu trời. Ông trời ơi, sao có nhiều chuyện xảy ra liên tục với con vậy chứ? Rốt cuộc con làm gì sai sao?.
Trở về ngồi trong xe của Pear, cô vô lực dựa lưng vào ghế. Pear biết tâm trạng của cô không tốt, nhưng anh ta không biết an ủi cô như thế nào, đành cầm chai nước đưa tới trước mặt cô.
" Uống nước đi! ".
Cô nhìn Pear một chút, rồi lại nhìn chai nước trên tay anh ta, cô nhận lấy uống một hớp. Dòng nước mát mẻ trôi vào cơ thể cô, khiến cô giống như được sống lại vậy.
Giờ biết phải làm sao đây?.
Như nghĩ ra một chuyện, cô quay sang muốn anh ta nhờ vả:
" Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? ".
Anh ta cũng không từ chối lời này cô. Một tay anh ta lái xe, một tay lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho Vân Khê.
Cô nhận lấy điện thoại từ tay anh, ngon tay nhập số điện thoại, thật ra cô không thích mượn đồ của người khác lắm. Nhưng điện thoại của cô mất rồi, mất từ lúc nào cô không rõ nữa...
Cô áp điện thoại lên trên tai, sau vài giây một giọng nói đầu giây bên kia vang lên:
" Alo! ".
Nghe được giọng nói của đối phương, hớp mắt cô bắt đầu đỏ, giọng cô run run:
" Mẹ...là con đây? ".
Người phụ nữ đầu giây bên kia ngập ngừng vài giây, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở dài.
" Mẹ...mẹ ". - Cô khẽ gọi.
" Tôi tưởng cô chết rồi cơ ".
Một câu nói của mẹ cô giống như con dao đâm vào tim cô vậy.
" Mẹ...sao mẹ nói thế? ".
" Nhờ cô mà Vân thị phá sản rồi, thậm chí anh trai cô còn phải nằm viện đấy! ".
Anh trai cô nằm viện ư?.
" Mẹ, sao anh ấy nằm viện vậy mẹ? ". - Cô lo lắng hỏi.
" Là Tịch Nam Dạ! ". - Mẹ cô gắt lên từng chữ một.
Pear khi nghe thấy tên Tịch Nam Dạ, đôi mắt khẽ động. Anh ta quay sang bên cô, chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con Vân Khê.
" Anh ta đã làm gì anh trai con? ". - Cô hoảng hốt hỏi lại.
" Cô muốn biết thì đến đây đi! " - Bà Vân lạnh lùng đáp: " Bệnh viện trung tâm thành phố! Hết! ".