Suốt mấy ngày nay hắn luôn nhốt mình trong phòng, làm Tịch Tiểu Khả và dì Lưu càng trở nên lo lắng cho hắn hơn.
Tịch Tiểu Khả đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lo âu đập cửa phòng:
" Anh hai, anh cứ trong đó không tốt đâu, anh đi ra ngoài đi! ".
Cô cứ vậy mà vừa đập cửa phòng vừa gọi tên hắn. Im lặng một lúc lâu thì có giọng bực tức hung hăng truyền đến.
" Cút! Đừng làm phiền anh! ".
Tịch Tiểu Khả giật mình, sững sờ. Anh trai của cô...vậy mà dám nói vậy với cô?.
Dì Lưu cũng sửng sốt không kém Tịch Tiểu Khả, làm quản gia cho nhà họ Tịch lâu như vậy, bà chưa từng thấy Tịch Nam Dạ mắng mỏ em gái hắn bao giờ, một câu thẳng thừng chưa từng phát ra miệng hắn, vậy mà hôm nay...bà đau lòng thay cho Tịch Tiểu Khả, nhìn khuôn mặt ấm ức của cô, bà khẽ vỗ về cô:
" Cô chủ, Cậu chủ nhất thời tức giận thôi, cô đừng để trong lòng! ".
Tịch Tiểu Khả chậm rãi gật đầu, thật ra anh hai tức giận vì cô giúp Vân Khê nên khó trách...
Rồi bà nói tiếp: " Cô chủ, cô mệt rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi! ".
Trong căn phòng u tối, rèm che được kéo lại che khuất tất cả ánh sáng từ bên ngoài vào, lạnh lẽo không khác gì chủ nhân của nó vậy.
Tịch Nam Dạ ngồi trên sàn nhà, thân hình cao lớn giựa lưng vào thành giường, trên tay hắn cầm một chai rượu vơi nửa. Hắn vốn thích sạch sẽ nên phòng hắn từ trước đến giờ không dính một tí hạt bụi nào nhưng mấy ngày nay, phòng ngủ của hắn trở nên bừa bộn vì có nhiều chai rượu lăn lóc nằm trên nền đất.
Hắn lúc này trông rất tiều tụy, khuôn mặt u tối, áo sơ mi màu trắng buông thõng hơi nhăn nhím, vài nút áo trên cổ được mở ra để lộ vòng ngực cường trán. Mấy ngày nay hắn chỉ bầu bạn với rượu, hắn không biết uống bao nhiêu chai rồi, càng uống hắn lại càng tỉnh táo, uống bao nhiêu lại càng sầu khổ não, càng chết trong tim hơn.
Hắn ngửa đầu nằm lên ga giường, có tiếng chuông điện thoại reo lên, hắn cũng mặn nó một xó. Đầu bên kia trợ lý sốt sắng cho hắn không thôi, đã 2 ngày nay hắn không đi làm rồi, bên đối tác luôn tìm cách thúc giục cô ta khiến cô ta luống cuống, luôn phải tìm mọi lý do để họ không yên tâm hơn.
Cứ viện cớ thế này, họ cầm dao xiên cô mất! Cô ta thầm oán thán trong lòng.
Tối đến, Tịch Tiểu Khả vẫn đứng ở cửa phòng hắn, cô nhẹ nhàng gõ cửa, " Anh hai, đến giờ ăn rồi, anh ra ăn đi! ".
Không có hồi âm nào.
Hai ngày rồi, hắn không thấy đói sao!?.
Hết cách, cô bỗng nhớ ra một người, đành bất đắc dĩ gọi cho người đó.
" Alo!? "
" Anh Quân, mau cứu anh hai của em đi! Anh ấy nhốt mình trong phòng 2 ngày rồi đó!". - Cô oán thán với anh ta.
" Có chuyện? ". - Người đàn ông nhíu mày.
Tịch Tiểu Khả đáp " Vâng " rồi bắt đầu kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe. Khi Tịch Tiểu Khả kể xong, cô nghe được tiếng thở dài của đầu dây bên kia, người đàn ông xoa mi tâm, rồi anh ta ậm ừ đáp:
" Được ".
****************
Chiếc xe Maybach lập tức dừng ở sân biệt thự. Dáng vẻ cao lớn của Cố Đông Quân bước ra khỏi xe, con người lạnh nhạt thẳng tắp nhanh chân đi vào biệt thự bỏ.
Khi thấy anh bước vào, Tịch Tiểu Khả liền nhảy cẫng lên, chắn trước mặt anh.
" Anh, cuối cùng anh cũng đến! ".
Cố Đông Quân gật đầu " Ừm " một cái, vì quá quen địa hình ở đây nên anh ta rất thản nhiên đi lên cầu thang, dừng trước cửa phòng.
Anh không trực tiếp gọi hắn luôn mà bảo với dì Lưu theo sau cùng với Tịch Tiểu Khả, " dì Lưu đưa chìa khoá cho tôi! ".
Không bao lâu sau, dì Lưu mang chìa khoá đến, Cố Đông Quân nhận lấy, anh mở khoá ra, mở cửa đi vào.
Căn phòng u tối, tĩnh mịch đến đáng sợ, không có bất kì tiếng động nào. Anh giơ tay, bật công tắc đèn lên, tình cách trước mắt làm anh nhíu mày.
Tịch Tiểu Khả đứng ở phòng, thấy có rất nhiều chai rượu nằm trên sàn nhà, cô ngỡ ngàng.
Cố Đông Quân phát hiện Tịch Tiểu Khả đứng ở đó, anh bảo cô:
" Em về phòng đi, cậu ta có anh trông rồi ".
" Vâng! ". - Tịch Tiểu Khả nghe theo lời anh rồi rời đi.
Cố Đông Quân đóng cửa phòng lại, anh tùy tiện chọn một chỗ ngồi. Đôi mắt trầm tính không tin nhìn người đang ủ rũ ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
" Chưa bao giờ tôi thấy cậu rơi vào tình trạng này đấy? ". - Anh ta nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ. Trời ạ! Đây là thằng bạn của anh đây ư? Vì một cô gái thành ra nông nỗi này?.
Hắn vẫn im lặng, tiếp tục cầm chai rượu lên môi uống.
Cố Đông Quân không muốn hắn như vậy, anh ta lại gần giật rượu từ trong tay hắn, tức giận quở trách:
" Này, cậu bình tĩnh lại đi, cậu cứ như vậy càng phiền muộn thêm thôi! ".
Im lặng được một lúc, anh ta hỏi cậu bằng ánh mắt hồ nghi: " Không phải...cậu yêu cô gái đó rồi chứ? ".
Hắn vẫn một im lặng.
" Này! " - Anh ta tức giận quát: " Cậu, con mẹ nó có nghe tôi nói không hả? Hừ, cậu xem bản thân mình đi, tàn tạ đến mức này cơ à? Yêu thì nói mẹ luôn đi, con mẹ nó, cậu rốt cuộc là hận hay yêu đấy, người ta đi rồi chông cậu khác gì bị bỏ rơi không? ".
Tịch Nam Dạ nghe anh nói một tràng dài, hắn không tức giận ngược lại khuôn mặt bình thản đến nỗi giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bỗng hắn nhớ câu mà Cố Đông Quân từng chế giễu anh: