Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu

Chương 47: Làm trợ lý của tôi không



" Tiếp tục về chuyện của anh trai cô ". - Hắn làm như không có gì buông cô ra, cả người ngả lên ghế lái, thần sắc lạnh lùng cơ hồ giết người bất cứ lúc nào.

Bây giờ cô mới hoàn hồn lại, cảm giác vừa trong mộng tỉnh về, cô cắn chặt môi tỏ ra mình phải thật bình tĩnh, không được thất thế trước mặt hắn, con người hắn bản chất lạnh lùng, quỷ kế xảo quyệt đến mức nào, nghĩ lại hắn đưa đến đây cũng có mục đích cả thôi, nếu không hành hạ thể xác thì cũng tra tấn tinh thần thôi. Vì thế, cô càng phải tỏ ra cứng rắn trước mặt hắn.

Thấy cô im lặng không mở miệng nói câu nào, ngồi im một chỗ giống như búp bê vô hồn, không biết cô còn sức chịu đựng để nghe hắn " tra tấn " tiếp không đây.

" Chậc, mới có một chút mà đã nha thế này rồi, không biết đến lúc cô biết hoàn toàn sự thật sẽ như thế nào đây? ". - Một tay hắn đặt lên tay lái, nửa khuôn mặt bị bóng tối che mờ giống như quỷ Satan từ địa ngục sẵn sàng giết hại đối phương bất cứ lúc nào. Giọng nói mang đầy chế giễu và cợt nhả.

" Tôi không yếu đuối như thế ". - Cô gằn giọng đáp trả lại, ánh mắt từ vô hồn chuyển sang lạnh thấu xương liếc nhìn hắn: " Có gì thì nói rẳng hết ra đi, tôi còn chịu được ".

Cái con mẹ nó, tên này muốn thử sức chịu đựng của cô à?.

Hắn quan sang quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn mím môi, nói: " Từ khi Vân thị phá sản cho đến nay, anh trai cô nợ không ít người ".

" Anh nói cái gì? ".

" Cô cứ bình tĩnh! ". - Hắn bình thản nhìn về phía cô, hai cánh tay khoanh lại trước ngực, khuôn miệng nở nụ một cười nhẹ: " Quả nhiên hắn ta không nói cho cô biết hắn ta nợ bao nhiêu người thì phải? ".

Cô trừng mắt nhìn anh, dù bản thân phải ép mình kiềm chế cảm xúc nhưng cơn bực tức trong lòng rất muốn trỗi dậy, cô nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, kìm nén không được tức giận. Nghĩ đến anh trai cô, anh ấy chưa bao giờ kể công việc của anh cho cô nghe, nếu có thì ít. Không ngờ tên Tịch Nam Dạ này lại biết nhiều đến vậy, lại kể cho cô nhiều đến thế, không nghĩ bề ngoài Vân Mộc luôn cười cười nói nói bên trong lại giấu món nợ khủng lồ đến vậy…

" Tại sao anh lại biết nhiều chuyện thế? ". - Vân Khê ngước lên nhìn hắn, trong lòng không giấu nổi sự tò mò cùng với nghi ngờ…

" Tôi biết rất rõ Vân thị như nào " - Nói đến đây, hắn nở nụ cười dịu dàng: " Tiểu Khê, tôi chưa bao giờ dùng thủ đoạn khiến Vân thị rơi vào tình trạng này, tôi làm ăn rất nghiêm chỉnh, để biết rõ đối thủ như nào thì cần phải dùng não để đánh lại họ, tôi luôn thích cảm giác đứng trên vạch đích nhưng không có nghĩa tôi sẽ làm hại họ ".

" Tôi…tôi không hiểu ". - Đầu óc cô bây giờ rất mụ mị, mọi chuyện quá là rối ren, cô không biết phải làm thế nào nữa.

Thế nhưng, Vân Khê không chú ý vừa rồi Tịch Nam Dạ gọi nhũ danh của cô, khi hắn gọi cô là " Tiểu Khê ", ánh mắt và giọng nói đều dịu dàng đến chính hắn còn không nhận ra.

" Cô không hiểu cũng tốt! ". - Tịch Nam Dạ khẽ thở dài, bởi vì ngồi trong xe quá lâu nên hắn có chút mệt mỏi mà nới lỏng cà vạt ra: " Còn về chuyện Vân thị phá sản, trực giác tôi mách bảo có 2 khả năng đã xảy ra, một là do người của tập đoàn các cô, hai là do tác động từ bên khác ".

" Khoan đã…" - Nghe đến đây, Vân Khê sững sờ ra giây lát, bất giác nhớ đến Trạch Thi Nhã. Trước đây, cô ta từng là trợ lý của anh trai, hôm trước anh ấy còn cho cô biết cô ta là người của Tịch Nam Dạ. Đôi mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt hắn: " Chẳng phải…Trạch Thi Nhã là người của anh sao? ".

Nhớ lại trước đây anh của cô thích Trạch Thi Nhã rất nhiều, cô cũng vui vẻ tác hợp cho hai người họ, hiện tại, cô tự hỏi mối quan hệ giữa cô ta và Tịch Nam Dạ là gì?.

Là một trong những phụ nữ của hắn sao?. Giống như…Vương Tử Uyên.

Vân Khê không khỏi không thừa nhận, cô thật sự rất khó chịu!

" Trạch Thi Nhã không phải người của tôi! ". - Tịch Nam Dạ đáp lại một câu chắc nịch.

Câu trả lời này khiến cô suýt nữa té ngửa, có trời mới tin cô ta không phải là người hắn đó!.

" Lúc còn ở Vân thị, cô ta trung thành và tận tâm đến mức nào, và Vân thị phá sản cô ta chuyển sang chỗ tôi làm việc. Mắt nhìn người của tôi rất chuẩn, chỉ cần liếc nhìn một cái là biết cô ta là loại phụ nữ như nào ". - Hắn nhắm hờ đôi mắt, kiên nhẫn giải thích cho cô. Có trời mới biết, lần đầu tiên trong đời anh đi nói nhiều với phụ nữ đó!.

" Ý anh là cô ta là loại phũ hám tiền hả? ". - Cô lén nhìn hắn, thân hình to lớn dựa vào ghế lái, hai cánh tay khoanh lại, đôi mắt nhắm hờ, cà vạt mở thõng hai bên, hai cúc áo được mở ra để lộ cơ ngực rắn chắc…

Hắn không trả lời cho câu hỏi của cô, đơn giản chỉ nhún vai như đang trả lời thay cho câu hỏi của cô vậy!

Mà trời càng lúc càng tối còn trong chiếc xe Ferrari sang trọng, tia ánh đèn mập mờ màu vàng nhạt chiếu lên người hắn càng cuốn hút đến lạ thường. Trông bộ dạng vừa hờ hững vừa bất cần đời này lại mang vẻ quyến rũ, gợi cảm…

Nếu có người khác ở đây, sẽ không chịu nổi cám dỗ mà sẵn sàng phạm tội mất!

Vân Khê chính là trong số đó, trái tim lại lần nữa rung rinh, hai má đỏ ửng lúc nào không hay. Tuy nói là hận thù nhưng cũng không thể thoát nổi kiếp " mê trai "!.

Cô thầm tự nhủ chính mình phải tỉnh táo lên, không được u mê nữa!!!.

Tốt nhất vẫn nên…trở lại chuyện chính đi!

" Anh nói xem… hiện tại anh tôi nợ nần chồng chất nhiều người, tôi nên làm gì đây? ".

Giọng nói nhẹ nhàng dường như đã đánh thức hắn, hắn mở đôi mắt sắc bén ra, ánh mắt của hắn không dừng trên người cô nhưng buổi tối mập mập mờ mờ thế này, hắn thật muốn…

" Này, anh nghe thấy tôi nói không?. Ngủ rồi à? ".

“…”

Tịch Nam Dạ ngồi thẳng dậy, tặng cho Vân Khê một quả lườm nguýt. Cô nhóc này thật là…lúc thì lạnh lùng, lúc thì ngây thơ, ngốc nghếch, lúc thì như trẻ con thật muốn đánh cho mấy phát mà!

" Muốn trả nợ giúp anh cô đúng không? "

" Ừm! ".

" Vào Tịch thị làm việc đi!. Làm trợ lý của tôi! ".

“…”

Vân Khê há hốc ngơ ngác nhìn anh, hắn ta bảo cô vào tập đoàn Tịch thị làm việc sao?.

" Sao thế? Không muốn à? Đãi ngộ bên tôi rất tốt đó! ". - Nhìn vẻ mặt ngây ngốc trên gương mặt cô khiến hẳn có chút…buồn cười mà!

Làm trợ lý cho hắn sao?. Mơ đi, cô không thèm làm trâu làm ngựa cho tên điên này!.