Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 15: 15




Sau khi ăn xong, cô ấy sờ lấy cái bụng căng tròn, thỏa mãn mở điện thoại lên, đáp: [Bát cơm này không phải do tôi làm, mà là tiệm cơm ở giữa chợ đen.

Nếu tôi có thể làm ra được nó, tôi nguyện đi thắp hương cúng bái Bồ Tát.][Quaooo, một phần cơm chiên ngon như vậy mà chỉ bán có mười lăm tệ, chủ tiệm thật sự là người có tấm lòng tốt bụng, muốn gả quá.]Lúc này, dì Lâm và những người bạn của bà ấy cũng đi đến.Dì Lâm hỏi: "Nhất Nặc à, cháu còn nước ô mai không? Bọn họ đều muốn mua."Dì Vương gật đầu không ngừng: "Đúng thế, Nhất Nặc, nước ô mai này thật dễ uống.


Bao nhiêu tiền một chai vậy?"Bạch Nhất Nặc lắc đầu: "Thực ngại quá, nước ô mai là cháu tự làm để uống, không làm nhiều lắm, cũng không phải để bán."Dì Vương đột nhiên lộ vẻ mặt chua xót: "Nhất Nặc, cháu không biết mùa hè đến rồi, gần đây dì đặc biệt chịu giày vò, cơm nước không vào, uống Hoắc hương chính khí thuỷ* cũng không có tác dụng gì, nhưng sau khi uống nước ô mai của cháu, cảm giác thèm ăn của dì đột nhiên tốt hơn một chút.

Nếu như không có nước ô mai của cháu, dì thật sự không biết phải làm sao."(*) Hoắc hương chính khí thuỷ: tên một bài thuốc Đông y. Mấy dì đã uống qua nước ô mai cũng vội gật đầu theo: "Đúng thế, Nhất Nặc, hay cháu bán cho bọn dì mấy chai đi, bọn dì đều có tiền."Triệu Tư Kỳ và Trần Ngọc nghe được nước ô mai, liền giống như cái ra-đa phát hiện được mục tiêu: "Cái gì? Nước ô mai? Chủ tiệm, bọn em cũng muốn mua!"Làm gì có đạo lý khách đưa tới cửa lại đuổi ra.Thấy có nhiều người muốn uống nước ô mai như vậy, Bạch Nhất Nặc nghĩ nghĩ: "Chỗ cháu vẫn còn thừa một ít nước ô mai.

Ngày mai cháu sẽ làm thêm.

Hay mọi người đợi ngày mai lại đến mua nhé."Các dì đều vui vẻ ra mặt.Lúc này, dì Lâm cười nói: "Đều đã đến đây rồi, ăn một bữa cơm rồi đi, nếm thử tay nghề của Nhất Nặc như thế nào."Các dì đến đều là những người thích nước ô mai, bởi vì cảm thấy đã làm phiền Bạch Nhất Nặc, nên ngồi xuống theo ý của dì Lâm.Dì Vương hỏi: "Ở đây có món gì ngon?"“Hiện tại chỉ có cơm chiên trứng và cơm chiên thịt bò thôi ạ.” - Bạch Nhất Nặc nói xong liền đưa ra đề nghị: “Nếu như các dì cảm thấy chán ăn, thì ăn một ít dưa muối cũng rất hữu dụng.

Dưa muối chỗ cháu đều miễn phí, các dì cứ tự lấy đi."Dì Vương nghe được lời của Bạch Nhất Nặc, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp.


Bởi vì mùa hè phải giảm cân, nên dì Vương không dùng mấy biện pháp nhỏ, cũng đã thử qua dưa muối, nhưng cũng vô dụng.

Hơn nữa, cơm chiên béo ngậy và nhiều dầu mỡ, dì Vương cảm thấy cảm giác thèm ăn vốn đã được cải thiện bởi nước ô mai, giờ phút này lại có chút chua chua.Trong lòng của bà ấy có chút khổ sở, nhưng đã nghe lời dì Lâm ngồi xuống rồi, không chọn món nào thì có vẻ không hợp lý lắm, bà ấy châm chước một hồi lâu, mới nói: "Vậy cho dì một phần cơm chiên thịt bò đi."Theo tiếng gọi của dì Lâm, các dì khác đều lục tục ngo ngoe gọi cơm chiên.Sau khi đồ ăn được bưng ra, dì Lâm đi lấy rất nhiều dưa muối tới.Dì Vương không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy củ cải trắng ngâm trước mặt.

Củ cải trắng như nước trong veo, được cắt mỏng đến mức trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn như bông hoa trong đó, óng ánh sáng long lanh như bạch ngọc.Bà không kìm được mà cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, bắt đầu nhai.Vị chua ngọt của củ cải trắng ngay lập tức chạm đến vị giác.Những lát củ cải trắng ngâm chua giòn thơm, tươi non như vừa mới đào lên khỏi mặt đất, toát lên mùi thơm độc đáo, ăn giòn ngon, độ mặn nhạt khá thích hợp, vừa miệng người ăn.Dì Vương không ngừng nhai những lát củ cải trắng trong miệng: "Thật là giòn!"Dạ dày vốn lười biếng nay đã bị đánh thức, bà lúng túng phát hiện bụng mình kêu.Vừa vặn lúc này cơm chiên được được bê lên.Bà nhìn bát cơm chiên nóng hổi trước mặt, có chút choáng váng, giống như...giống như nó không có dầu mỡ vậy.Cơm chiên không hề béo ngậy như cơm chiên bán ở bên ngoài, ngược lại nhìn bằng mắt thường có cảm giác mới lạ.Dì Vương cầm thìa cơm lên, xúc một muỗng cơm chiên thịt bò cho vào miệng, nhai được hai cái, bà không khỏi trợn to mắt, miếng bò kho đầy nước, tươi ngon mà lại dai, cùng với cơm chiên mềm và thơm, quả là một sự kết hợp tuyệt vời.Vốn dĩ bà chỉ định ăn hai muỗng cơm, nhưng tay lại không thể dừng, đút hết muỗng này đến muỗng khác vào trong miệng.


Mãi cho đến khi cái bát trống không, bà mới định thần lại, phát hiện cơm chiên thịt bò và củ cải trắng ngâm trước mặt đã bị mình ăn sạch.Thật sảng khoái! Dì Vương sờ bụng mình.Đã rất nhiều ngày cơm nước khó vào, dẫn đến dạ dày trống rỗng vô cùng thỏa mãn với món cơm chiên ngon miệng này, cơ thể vốn gầy yếu lại vì tinh bột mà được phục hồi sức lực.

Bà cảm thấy như mình rốt cuộc cũng đã có tinh thần..