Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 23: 23




Đợi đến hơn chín giờ tối, sau khi ba mẹ về phòng, Dương Phàm lặng lẽ đóng cửa phòng, mở cửa sổ cho thông gió, lấy mì lạnh dầu đỏ từ trong ngăn bàn ra.Nó cho rằng nếu mình làm thế này thì cha mẹ nó sẽ không thể phát hiện ra được.

Nhưng nó đã đánh giá thấp sức mạnh của dầu ớt, mùi thơm lan ra khắp nơi, và mùi thơm từ khe cửa bay đến phòng khách.Đối với chuyện này Dương Phàm không hề hay biết gì, nó cầm đũa lên, vừa định mở ra ăn, cửa phòng đột nhiên bị Đinh Lâm đẩy ra.Đinh Lâm sải bước đi tới trước mặt Dương Phàm, trực tiếp bưng mì lạnh dầu đỏ lên, từ trên cao nhìn xuống nói với Dương Phàm: "Được lắm! Mẹ vậy mà bị con lừa.


Thảo nào đêm nay con lại ăn ít như vậy! Hóa ra là đã trộm mua đồ để ăn rồi.

"Khi Dương Phàm nhìn thấy món mì lạnh  dầu đỏ mà nó sắp ăn bị mẹ tàn nhẫn lấy đi, nước mắt không ngừng chảy dài, bộ dạng trông vô cùng đáng thương: "Mẹ đừng lấy đi, con đói lắm rồi, muốn ăn mì."Mặc dù Dương Phàm đang khóc vì không thể ăn mì lạnh với dầu đỏ hôm nay, nhưng Đinh Lâm vẫn không hề bị lay chuyển.

Bởi vì chị đã quá quen với việc Dương Phàm ở trước mặt bà giả vờ đáng thương,  nên bà không hề tin tưởng nó nữa."Không được,con đang trong thời kỳ giảm cân, mì lạnh này mua ở chợ đen đúng không, mất vệ sinh quá, mẹ sẽ đem vứt nó ngay."Dương Phàm không ngừng khóc, bị Đinh Lâm nhốt trong phòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn món mì lạnh dầu đỏ của mình bị Đinh Lâm mang đi."Hu hu hu, mì lạnh của con."Dương Thần mới vừa tắm rửa xong từ phòng vệ sinh đi ra, hoàn toàn không nghe thấy trận đại chiến giữa vợ và con trai, nhưng lại ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn, mũi anh ta không ngừng hít hít, anh ta lần theo mùi hương để tìm thấy Đinh Lâm: "Đây là cái gì? Sao mà nó có mùi thơm như vậy?"Đinh Lâm trừng mắt nhìn Dương Thần tức giận nói: “Còn không phải là thứ đồ ăn vặt rác rưởi mà con trai bảo bối của ông lén mua à."Đinh Lâm nhìn thấy lớp dầu ớt màu đỏ trên tô mì lạnh, chị không thích ăn cay và lầm bầm: "Thằng nhóc này vậy mà ăn thứ đồ ăn cay như vậy, đúng là ngứa da mà."Đinh Lâm đi vào bếp, đang định ném tô mì lạnh đi thì Dương Thần ngăn bà lại.Anh ta ngửi thấy mùi thơm cay nồng của dầu ớt, nước miếng không ngừng tiết ra: "Đừng có vứt đi, không thì đưa cho anh ăn đi.


Dương Phàm khá giỏi trong chuyện mua đồ ăn, mùi vị này có vẻ khá là ngon.""Không được, anh quên chuyện lần trước hai cha con anh ăn mấy món rẻ tiền mà bị viêm dạ dày sao? Nhất định phải bớt ăn mấy loại đồ ăn vặt không sạch sẽ như vậy."Tuy nhiên Dương Thần bị hương thơm thúc đẩy, nên đã giật lấy tô mì lạnh từ tay Đinh Lâm và đặt lên trên bàn.

Mì lạnh có màu đỏ đỏ xanh xanh, nhìn rất ngon, nhìn màu sắc hương vị đều đủ cả.“Vợ à, em xem tô mì lạnh này được đóng gói rất kín, trông rất sạch sẽ, vứt đi cũng đáng tiếc, ăn hai miếng thôi.""Anh muốn ăn thì ăn đi, em không thèm."Thấy Đinh Lâm không còn phản đối, Dương Trần vui vẻ ngồi xuống, cầm đũa đưa mì lạnh vào trong miệng, ăn xong hai miếng, thì không khỏi than thở một tiếng, "Ngon quá!"Sợi mì được chế biến thành từng sợi hoàn hảo và hương vị tươi ngon.

Đậu tương chiên giòn rụm và dưa chuột bào sợi tươi mát ngon không gì sánh bằng.Dương Thần và Dương Phàm có sở thích ăn cay giống nhau, mùa hè cũng thường ăn mì lạnh, nhưng chưa bao giờ ăn mì lạnh cay lại sướng miệng như vậy.


Hơn nữa, linh hồn của món mì lạnh dầu đỏ nằm ở ớt, bình thường khi Dương Thần ăn dầu ớt, anh ta thường bị cay đến mức ho, không cẩn thận sẽ rất dễ bị sặc, chỉ có thể không ngừng uống nước, vô cùng khó chịu.Nhưng tô mì lạnh dầu đỏ này có vị cay nhẹ khiến người ăn không cảm thấy bị sặc, ăn rồi vẫn còn muốn ăn, hoàn toàn không thể dừng lại được.Dương Phàm ngồi đối diện với bàn ăn chắc chắn là người bị ảnh hưởng bởi mùi thơm nhiều nhất, chị nhìn Dương Thần ăn đến nỗi đầu không ngẩng lên, trong không khí ngửi thấy mùi thơm cay nồng, không kiềm nỗi mà nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo.Cảm thấy món mì lạnh này… dường như có vẻ rất ngon.Nếu không thì… ăn hai miếng thôi?Đinh Lâm nhìn thấy món mì lạnh sắp bị Dương Thần ăn hết, không quan tâm đến vấn đề có mất vệ sinh hay không, không nhịn được mở miệng nói: “Dương Thần, đừng ăn nữa, cho em một miếng nếm thử xem mùi vị ra sao."Dương Thần: "???".