Chương 137: Dưới giường có ma
Kiếp thứ nhất:
A Âm yêu thầm biểu ca thanh mai trúc mã, nhưng người trong lòng biểu ca lại là con gái của kẻ thù. A Âm biết biểu ca chỉ coi mình là muội muội nên không những không để lộ tâm ý mà còn nhiều lần giúp đỡ biểu ca chuyển thư tình.
Bởi vì gia đình hai bên có thù oán, hai người bọn họ không thể ở bên nhau nên nhờ sự giúp đỡ của A Âm, biểu ca dẫn theo người hắn yêu bỏ trốn. Trong lúc bỏ trốn, một mũi tên bay về phía biểu ca. A Âm lao đến, đẩy biểu ca của nàng ra, đỡ cho hắn một mũi tên. Biểu ca sợ hãii hỏi nàng: "Sao muội lại ngốc như vậy?" A Âm hấp hối, nắm chặt tay biểu ca dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Bởi vì muội yêu huynh nên cam tâm tình nguyện".
Kiếp thứ hai:
Kiếp này A Âm là hoa khôi của một thanh lâu còn biểu ca chuyển thế thành con cháu trong gia đình quan lại. Đời này không phải là đơn phương ôm mối tương tư mà hai người họ yêu nhau, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng thân phận khác biệt, chàng thiếu niên ấy bị gia nhân bắt nhốt ở nhà. A Âm khổ sở chờ đợi hơn một năm, cuối cùng u uất sinh mệnh mà chết.
Kiếp thứ ba:
Ở kiếp này A Âm là một công chúa, người yêu hai kiếp của nàng trở thành một tướng quân. Thân phận hai người tương xứng lại nhất kiến chung tình nên nhanh chóng được hoàng đế tứ hôn. Nhưng ngay trước ngày diễn ra hôn lễ, chiến tranh nổ ra. Tướng quân phải xuất chinh, Â Âm bị bắt đi hòa thân. Trước ngày thành thân, A Âm biết được quốc gia đã bị diệt vong còn người nàng yêu đã chết trận. Quá mức tuyệt vọng, A Âm đã lựa chọn tự sát. Đáng tiếc, nàng không những không tự sát thành công mà còn làm cho đối phương tức giận. Gã ta dùng mọi biện pháp ác độc nhất tra tấn nàng, rạch mặt nàng. Sau đó ném nàng vào quân doanh làm quân kĩ. Cuối cùng A Âm bị tra tấn đến chết.
Sau khi chết A Âm hóa thành lệ quỷ, mỗi tối đều từ dưới giường kẻ thù bò ra, mong giải nỗi hận trong lòng.
Tình tiết như vậy đều do Tống Thanh nghĩ ra để thêm phần kịch tích cho câu chuyện nhưng hắn không thể nào tưởng tượng được, đến cuối cùng A Âm loại bò ra từ dưới giường của chính mình.
Thấy nhân vật mà mình hư cấu cũng có cảm xúc, hơn nữa những thống khổ kia đều do mình thêm tăng thêm cho nàng, Tống Thanh cảm thấy rất áy náy: "Xin lỗi cô. Tôi không hề biết chữ viết cũng có thể có linh hồn."
A Âm không có đủ khả năng tạo ra tổn thương cho Tống Thanh, nàng chỉ có thể dọa hắn một chút, sửa lại bản thảo của hắn, tránh hắn viết thêm cho nàng kiếp thứ tư, kiếp thứ năm đầy thê thảm.
Nỗi oán hận của nàng không thể nào chỉ vì một câu xin lỗi của hắn ta mà tan biến được, nàng căm hận nói: "Yêu mà không được ở bên nhau còn chưa đủ khổ hay sao? Ngươi còn tìm người hủy dung ta, làm ta bị hàng nghìn hàng vạn người chà đạp, chịu hết mọi tra tấn mà chết. Ngươi càng viết càng hăng. Còn ta thì sao? Ta chịu bao nhiêu bi thảm, bao nhiêu thống khổ, ngươi có biết không?"
Lúc này nếu như không phải Cảnh Thù đã dùng phép Định thân, nếu như không phải khả năng của mình còn yếu, không có cách nào đả thương đến người còn sống, nàng đã nhào qua để cho hắn ta nếm thử cảm giác bị rạch mặt sống như thế nào.
Tuy rằng A Âm là nhân vật do Tống Thanh tạo ra, nhưng thấy nàng giương nanh múa vuốt, muốn xé xác mình, hắn vẫn thấy rất đáng sợ. Tống Thanh không tự chủ được trốn đến sau lưng Tôn Danh Dương: "Anh Tôn có thể nghĩ cách tiễn nàng đi được không?"
Vốn dĩ, Tôn Danh Dương đã đồng cảm với nhân vật A Âm này rồi. Hiện giờ lại còn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì càng thêm đau lòng, nhịn không được mà trách cứ Tống Thanh: "Ai bắt anh viết truyện bi thương như vậy làm gì? Lão Tôn ta đã tốn không biết bao nhiêu là nước mắt, giờ anh mới biết viết bi kịch không tốt hả? Hứ! Đáng đời!"
Tổng Thanh tội nghiệp nói: "Anh Tôn, cầu xin anh hãy giúp tôi đi mà. Tôi cũng không phải cố ý đâu. Tôi đâu biết được cô ấy sẽ chui từ trong sách ra chứ."
A Âm nói: "Không chỉ mình ta, những nhân vật khác trong truyện của ngươi đều bị ngươi hành hạ đến thê thảm. Nếu không phải chưa đủ khả năng chui ra thì ngươi đã chết nhìn lần rồi!"
Tống Thanh: "Tôi..."
Tuy rằng Tôn Danh Dương thương A Âm nhưng cũng biết A Âm không thể ở trên thế gian lâu được, ngay lập tức hỏi Cảnh Thù: "Điện hạ, tiếp theo nên làm gì bây giờ? A Âm không có đủ ba hồn bảy vía, không thể xuống Âm Phủ được. Chẳng lẽ cứ để cô ấy ở đây tiếp tục hù dọa người khác sao?"
Khi nói chuyện còn không quên nhìn chằm chằm vào Tống Thanh, Tống Thanh sợ run lên, vội nói: "Đừng để cô ấy tiếp tục ở đây. Tôi sợ lắm!"
Nhảm nhí, ai lại đi muốn có một thứ người không ra người, ma không ra ma ở dưới gầm giường của mình cơ chứ? Huống chi A Âm là vì Tống Thanh mà xuất hiện, cho dù hắn có chuyển nhà thì chắc chắc cô ấy cũng vẫn đi theo.
Cảnh Thù nói: "Biện pháp đơn giản nhất chính là đánh bay hồn phách."
Lúc viết sách, Tống Thanh có thể ngược đãi người ta đến chết đi sống lại nhưng trong đời thực, hắn lại rất mềm lòng. Nghe vậy thì không nhịn được mà nói: "Không tốt đâu? A Âm bị tôi làm cho thảm hại như vậy, không thể lại làm vậy với cô ấy được. Dù sao giờ cô ấy cũng đứng trước mặt tôi như này, không phải là con chữ."
A Âm nghe vậy không những không cảm kích mà còn cười lạnh lùng: "Giả nhân giả nghĩa! Ngươi nghĩ là nói như vậy thì ta sẽ không hận ngươi nữa sao? Nếu như ta có thể trưởng thành, đủ khả năng giết ngươi, ta nhất định băm ngươi thành trăm mảnh. Không được, trước khi giết chết ngươi, ta sẽ đem ngươi đến kỹ nam quán, cho ngươi bị người làm nhục!"
Nghe vậy, Tôn Danh Dương run sợ trong lòng. Đúng là không nên đắc tội với phụ nữ!
Gã thở dài: "A Âm, nàng hồ đồ quá. Cho dù trong lòng có nghĩ vậy thì cũng đừng nói ra chứ. Nữ nhân mà, phải vờ đáng thương thì cơ hội sống sót mới cao."
A Âm chỉ hừ lạnh, không thèm để ý đến gã.
Lại thấy Tống Thanh nói: "Nếu như A Âm có thể chịu nhịn cầu toàn thì lúc nghe tin nước mất nhà tan, đã giả vờ yếu đuối sau đó tìm cơ hội trả thù. Như vậy có lẽ tôi đã không viết tình tiết tự sát kia rồi."
Tôn Danh Dương nói: "Anh cũng hiểu nàng quá nhỉ. Thế nào, muốn giữ nàng lại, để nàng tiếp tục cùng anh không?"
Tống Thanh hỏi Cảnh Thù: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Cảnh Thù nói: "Trừ khi oán niệm của nàng tiêu tan, không có oán niệm làm chỗ dựa, năng lực của nàng ta sẽ suy yếu, không có cách nào tiếp tục ở trong thế giới thực, chỉ có thể quay lại trong sách."
Tôn Danh Dương xoa cằm, lắc đầu thở dài: "Oán hận suốt ba đời ba kiếp, rất là nặng đấy. Lấy gì để triệt tiêu giờ? Chẳng lẽ thật sự phải dùng mệnh của Tống Thanh sao?"
Tống Thanh vẫn còn muốn sống, động não một lát đã nghĩ ra được một cách: "Tôi sửa bản thảo! Xóa hết những bất hạnh trước đó có được không?"
Cảnh Thù nói: "Những đoạn trước đó đều đã được đăng tải, đã nhập vào trí não của người khác. Cho dù anh có sửa cũng chỉ là tạo ra hai kết cục. Cho dù có một nhóm người tin vào cái kết có hậu thì đa số vẫn tin vào kết cục bi thảm như lúc đầu. Sức mạnh của niềm tin vẫn còn."
Tống Thanh suy nghĩ rồi nói: "Có cách rồi. Chuyện của A Âm, kiếp thứ ba là thê thảm nhất. Tôi sẽ sửa lại một ít nội dung của kiếp thứ ba. Ví dụ như tướng quân chưa chết, hắn biết kết cục bi thảm của A Âm thì tìm một đạo sĩ, triệu hồi linh hồn của A Âm. Từ đó về sau mang theo hồn phách của A Âm, hai người mãi bên nhau. A Âm, cô yêu anh ta ba đời ba kiếp nhưng đều không thể ở bên nhau, tôi biết đây mới là tiếc nuối lớn nhất của cô. So với việc mất nước, bị hủy dung, tin tức tướng quân chết trận càng làm cho cô bi thương hơn."
A Âm rũ mắt, im lặng rồi thấp giọng hỏi: "Ba đời ba kiếp đều bỏ lỡ, còn có thể bên nhau được sao?"
Tống Thanh thấy vẻ mặt này của cô, biết chuyện này vẫn còn cách cứu vãn nên vội nói: "Tôi là tác giả, tôi nói anh ta không chết thì chính là không chết. Tôi nói hai người có thể ở bên nhau thì nhất định có thể ở bên nhau. Chuyện đã xảy ra rồi, tôi không có cách nào vãn hồi nhưng chuyện sau đó, tôi nhất định sẽ cho hai người một kết cục trọn vẹn nhất."
Oán hận trong mắt A Âm có giảm đi một chút, cô hy vọng có thể gặp lại người đàn ông mà cô yêu suốt ba kiếp kia, hy vọng có thể tiếp tục mối duyên cùng chàng.
Suy nghĩ một lát, A Âm lại nói: "Người ma khác biệt, cho dù có thể ở gần nhau thì vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối. Tôi muốn một cuộc đời không có gì phải tiếc nuối!"
Có thể tìm ra mong muốn quan trọng nhất, như vậy càng dễ thương lượng. Tống Thanh vội vàng nói: "Được, được!"
Vừa đồng ý thì lại khổ tâm nói: "Nhưng trong truyện đã viết đến đoạn A Âm chết, còn biết thành quỷ đi giết kẻ thù rồi. Tôi cũng đâu thể viết A Âm chỉ ngất đi được? Ngất đi thì làm sao biến thành quỷ được? Logic như vậy không ổn, độc giả sẽ chửi chết tôi mất!"
A Âm nói: "Ngươi bị chửi chết thì có liên quan gì đến ta đâu? Tóm lại, nếu ngươi không thể làm theo yêu cầu của ta, nỗi oán khí trong lòng ta không có cách nào tiêu trừ được đâu!"
Tống Thanh còn chưa kịp nghĩ ra cách đã thấy Tôn Danh Dương vỗ đùi nói: "Này dễ ẹc. Viết tướng quân chết, A Âm cũng chết. Nhưng sau khi tướng quân chết thì trở thành quỷ sai, hơn nữa còn được phân đến bắt hồn ở chỗ A Âm chết. Trong lúc bắt hồn thì bắt được hồn của A Âm. Hai người gặp mặt, biết bao nhiêu là tâm sự đúng không? Kết quả cuối cùng thì là tướng quân nghĩ cách giúp A Âm trở thành quỷ sai. Bởi vậy, không phải chỉ là một đời ở bên nhau mà là đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn bên nhau. Về phần làm thế nào giúp A Âm làm quỷ sai thì phải xem khả năng của anh rồi."
A Âm cũng liên tục gật đầu: "Được, ta muốn cái kết cục này! Làm người quá mệt mỏi, làm quỷ sai tốt hơn."
Tống Thanh nhìn thấy Tôn Danh Dương đắc ý, rất muốn nói một câu: "Đây, bút đây, anh giỏi thì viết đi!"
Nhưng A Âm đã đồng ý, anh ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tổng thể, hơn nữa kết thúc như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Xuất phát từ áy náy, lại hy vọng sớm giải quyết chuyện này, Tống Thanh mở máy lên, cả ngày hồm đó chỉ ngồi gõ chữ, viết xong câu chuyện của A Âm. Trong câu chuyện, A Âm dùng thuốc của Âm Phủ, khôi phục lại dung mạo cũ, rồi cùng tướng quân nắm tay nhau trở thành quỷ sai.
Việc đến đây coi như đã giải quyết xong, nhưng không được vài ngày, Tống Thanh lại bắt đầu loạn cào cào lên.
Lúc Tôn Danh Dương giận điên lên tìm đến Tống Thanh thì anh ta đau khổ nói: "Câu chuyện tiếp theo tôi không biết phải viết như nào đây. Viết truyện hài hước thì không thống nhất với những truyện đầu. Viết bi kịch thì tôi sợ lại gặp phải một A Âm thứ hai. Trái tim bé nhỏ này của tôi không chịu nổi kích thích lớn đâu."
Tôn Danh Dương ngẫm nghĩ, rồi hai mắt sáng trưng lên: "Có cách rồi! Tôi đây đã làm quỷ sai suốt mấy trăm nay, đã mắt thấy tai nghe rất nhiều truyện. Tôi cho anh làm tư liệu nhá!"
Tống Thanh vô cùng vui mừng: "Quá tốt rồi! Như vậy tôi sẽ không sợ tình tiết nhảm nhí nữa. Mau, mau kể cho tôi nghe đi!"
Tôn Danh Dương suy nghĩ, hắng giọng, chậm rãi kể: "Chuyện đầu tiên nhé, là hơn bốn trăm năm trước, khi đó vẫn là những năm cuối triều đại nhà Minh. Ở một trấn nhỏ tên Lưu Vân, có một tú tài, lớn lên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, một bụng thi thư, có thể coi là một kì tài hiếm thấy. Tú tài này họ Tôn, tên Danh Dương...."
---
Tôi đã dùng soạn văn bản bằng giọng nói == mà cực quá các cô ạ. Nên lại ngồi gõ. Haiz, tưởng tượng mình edit truyện H mà edit bằng giọng nói thì thật hạn lời nhỉ :v