Tiệm hoành thánh số 444

Chương 139



Về tới nhà, Tôn mẫu tìm dây thừng trói chặt Tôn Danh Dương lại, sau đó vội vàng đi tìm bà cốt* trong thôn đến xem giúp

*Bà cốt: Người đàn bà có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã chết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống. Bà cốt cùng với ông đồng là những người theo tín ngưỡng đồng cốt.

Bà cốt này rất nổi tiếng trong vùng, phàm là chuyện có liên quan đến tà khí, người trong thôn ngày lập tức nghĩ đến bà.

Sau khi đến, bà cốt chỉ nhìn một cái đã nói là bị ma nhập. Nhờ người tìm đến cành liễu, không do dự mà quất lên người Tôn Danh Dương một lúc lâu. Đánh đến mức gãy mấy cành, Tôn Danh Dương kêu r3n không dứt, Tôn mẫu khóc lóc mãi. Vất vả một lúc lâu, bà cốt lau mồ hôi trên trán nói: "Được rồi, vong đã bị đánh đuổi đi rồi. Nhưng vẫn phải đốt giấy tiền vàng mã, tránh lại bị ám."

Tôn mẫu vội vàng cảm tạ bà cốt rồi dựa theo lời bà cốt làm những việc còn lại.

Sau đó, Tôn Danh Dương sốt hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba mới tỉnh lại, gã không nhớ được chuyện đã xảy ra, chỉ cảm thấy lúc đó mình rất đói, muốn ăn cơm, sau đó chạy đi tìm cơm ăn.

Tôn mẫu lại dò hỏi một thôi một hồi, Tôn Danh Dương mới kể lại chuyện gã ăn nhầm đồ cúng nhà Trương Tứ. Kết quả là không tránh khỏi bị Tôn mẫu trách mắng, nói gã đọc sách đến ngu ngơ luôn, sao đồ cúng mà còn không nhận ra.

Chuyện này cứ vậy mà qua đi, Tôn Danh Dương vì kì thi hương kế tiếp mà trở nên rất bận rộn. Gã đã thi hương hai lần rồi. Lần đầu tiên do ăn phải đồ bị ôi thiu mà mới làm được một nửa bài thì bị tiêu chảy, chạy đi chạy lại đến mất cả sức, tất nhiên là cũng không thi đỗ nổi. Lần thứ hai rất thuận lợi nhưng lúc yết bảng, gã vẫn thi trượt. Lần này, đã ba năm trôi qua kể từ lần thi trước, trong ba năm này, Tôn Danh Dương hăng hái đọc sách, muốn đỗ đầu. Nào ngờ đâu đến mấy ngày trước cuộc thi, triều đình ra thông báo hủy thi. Không có cách nào khác, binh lính nhà Thanh đã vượt qua biên giới, nước không yên ổn, nào còn tâm tư thu xếp việc thi cử?

Tôn Danh Dương rất buồn bực, ngày nào cũng mắng chửi quân xâm lược. Chiến trường nhanh chóng lan rộng, không bao lâu đã đánh tới nơi gã ở. Người trong trấn đều nói, quân xâm lược là ác quỷ hiện hình. Bọn chúng đi đến chỗ nào là cướp của, giết người, đốt nhà, chuyện ác nào cũng làm. Thành chủ vì thủ thành, không đầu hàng, đến lúc bọn chúng vào được thành đã điên cuồng chém giết. Tin tức huyện thành bị chiếm được truyền đến, dân trong trấn vội vàng di tản.

Trước kia, tuy rằng nhà họ Tôn không quá giàu có nhưng dù sao vẫn có thể yên ổn sống qua ngày, Tôn Danh Dương mới có thể ôm mộng khoa cử, cuộc sống tràn đầy hy vọng. Nhưng chiến tranh ập đến, gã không còn nhà nữa, giấc mộng cả đời cũng tan biến chứ đừng nói đến chuyện tiền đồ. Trong quá trình chạy nạn vô cùng vất vả, dưới cái đói khổ, lạnh lẽo, Tôn mẫu nhanh chóng ngã bệnh. Cho dù Tôn Danh Dương vô cùng quan tâm chăm sóc, bà vẫn lưu luyến rời khỏi nhân thế. Tôn Danh Dương nghẹn ngào an táng mẫu thân, thề phải giết hết quân xâm lược, tận trung với Đại Minh. Nhưng thời chiến loạn, một tú tài hủ lậu có thể làm gì được cơ chứ? Ngẫm nghĩ một hồi, Tôn Danh Dương quyết định tòng quân. Đáng tiếc là, gã còn chưa tìm đến được nơi quân triều đình đóng thì đã trượt chân rơi xuống nước mà bỏ mạng. Chỉ còn là một vong hồn du đãng, không biết đã du đãng bao lâu thì bị quỷ sai xích lại, giải đến Minh giới.

Ngoài cửa lớn cao ngất ngưởng của Minh giới có đặt một bàn gỗ dàu màu nâu đỏ, có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi. Ông lão lật quyển sách trên tay, thì thào tự nhủ: "Là một linh hồn bảy kiếp đều sống lương thiện đấy, nhưng đời này phẩm đức có chút hao hụt, lý lịch cũng giảm đi."

Nói xong lại nhìn Tôn Danh Dương, sau một hồi suy nghĩ đầy rối rắm, thầm nghĩ: "Linh hồn lương thiện suốt mười kiếp quá khó tìm, bảy kiếp cũng đành". Sau đó gọi Tôn Danh Dương: "Đợi một chút rồi hẵng đi đầu thai". Quỷ sai bắt hồn có biết ông lão đó là ai, cũng biết phải có lý do thì ông ta mới gọi nên đã dừng lại.

Tôn Danh Dương nhìn ông ta, nói: "Ông là người giữ cửa sao? Ông có từng gặp qua nương của ta không?"

Ông lão đó nhất thời có chút tức giận: "Giữ cửa? Ta là quan của Minh giới, chuyện phụ trách chọn lựa, tiến cử viên chức"

Tôn Danh Dương lại hỏi thêm: "Vậy rốt cuộc người có nhìn thấy nương ta không? Bà ấy mất trước ta một năm, hiện tại đã đầu thai hay chưa?"

Ông lão nói: "Chuyện của nương ngươi chưa vội. Bây giờ Minh giới đang thiếu môt lượng lớn quỷ sai, vốn dĩ cần phải có mười kiếp sống lương thiện thì mới có tư cách trúng cử. Nhưng giờ tình thế cấp bách, mặc dù ngươi mới có bảy kiếp sống lương thiện nhưng cũng miễn cưỡng có thể thành quỷ sai. Ngươi có bằng lòng hay không?"

Tuy Tôn Danh Dương có chút ngờ nghệnh nhưng cũng không ngu ngốc, ngay lập tức hỏi lại: "Thành quỷ sai có gì tốt?"

Quỷ sai bên cạnh tiếp lời: "Có chứ, chính là hàng đêm ngươi có thể đến Dương gian bắt hồn, không cần lại chịu nỗi khổ luân hồi."

Tôn Danh Dương nói: "Chẳng phải là giống quan binh ở Nhân giới sao?"

Quỷ sai nói: "Không sai."

Lúc còn sống, Tôn Danh Dương lập chí muốn làm quan, quan binh trong mắt gã là những người thô lỗ, không có thể diện, quan binh của âm phủ lại càng khỏi phải bàn.

Lúc này kiên quyết cự tuyệt: "Ta đã là người lương thiện suốt bảy thế, kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình phú quý, nói không chừng có thể là con cháu vương tôn quý tộc. Vẫn là giữ chức lại cho kẻ khác thì hơn."

Ông lão đã bị vài người cự tuyệt, chỉ cảm thấy tìm người càng ngày càng khó, lại còn bị bên trên thúc giục quá nhiều nữa.

Thấy Tôn Danh Dương sắp rời khỏi, ông lão còn chưa căm lòng, hô lên: "Ôi, đợi chút đã! Ngươi có thể nói yêu cầu, cái gì cũng có thể thương lượng, thương lượng chút đi nào!"

Tôn Danh Dương cũng không thèm để ý, trong lòng thầm nghĩ, kiếp sau sống giàu có không muốn lại muốn đi làm quỷ sai à, ta đâu có ngốc đâu?!

Bởi vì Tôn Danh Dương mấy kiếp đều sống lượng thiện, nên sau khi kiểm kê ưu khuyết điểm thì ngay lập tức được cho đi đầu thai. Đến cầu Nại Hà thì gặp một đoàn dài vong hồn bị gông xiềng, đang bị quỷ sai quát đi về phía trước.

Tôn Danh Dương thấy vậy thì tò mò, hỏi quỷ sai bên cạnh: "Những người kia sao không đi đến cầu Nại Hà? Bọn họ không đi đầu thai à?"

Quỷ sai cười nhạo: "Ngươi cho là vong hồn nào cũng có thể đi đầu thai? Những thứ kia đều là người lúc còn sống phạm phải sai lầm, đang chờ bị áp giải đến các tầng địa ngục để chịu phạt."

Tôn Danh Dương ngay lập tức cảm thấy mình có chút ưu việt. Nhưng mà gã còn chưa kịp đắc ý quá nhiều thì đúng lúc đoàn vong hồn đi ngang qua, gã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Nhi tử, sao con cũng đến nơi này?"

Tôn Danh Dương ngẩng đầu, thấy lão nương mình ở trong đoàn vong hồn, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhem nhuộc, trên tay trên chân đều có xiềng xích nặng nề. Vừa mới nói một câu, bà đã bị quỷ sai áp giải quất cho một roi: "Chuyện lúc sống đã quả, chết thành ma thì chuyện kiếp trước đều không còn. Duyên mẫu tử của các ngươi đã hết, đừng gọi lung tung!"

Tôn Danh Dương thấy lão nương mình bị đánh, còn khổ sở hơn chính mình bị đánh, vội vàng hỏi quỷ sai áp giải: "Nương ta lúc còn sống là người tốt mà, sao chết lại phải chịu nỗi khổ này?"

Quỷ sai lườm gã, nói: "Ngươi cảm thấy bà ta là người tốt thì chính là vậy sao? Thế thì còn cần Phán quan làm gì?"

Tôn Danh Dương sốt ruột truy vấn: "Nương ta rốt cuộc phạm tội gì?"

Quỷ sai nói: "Ước chừng là do mồm miệng tạo nghiệp, hoặc là giết hại sinh linh. Hành vi phạm tội không sâu, nhiều nhất là chịu phạt mấy chục năm, sau đó có thể đi đầu thai rồi."

Tôn mẫu biết chính mình không thể tránh khỏi phải chịu đau khổ, chỉ biết khóc rồi dặn con trai phải biết tự chăm sóc mình. Tôn Danh Dương thấy mẫu thân chịu khổ, lại thấy bà khóc thì càng đau lòng.

Đến trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa cho gã một bát canh Mạnh Bà, nói với gã: "Uống bát canh này thì sẽ quên hết chuyện kiếp trước, sạch sạch sẽ sẽ đi đầu thai."

Canh Mạnh Bà trong suốt có thể thấy cả đấy, còn có mùi thơm nhàn nhạt như dụ dỗ vong hồn mau uống hết nó đi.

Tôn Danh Dương bưng chén canh, nhớ lại lúc còn sống mẫu thân vì gã mà đun nước nấu cơm. Gã không nhớ được lúc đó uống có ngon không, nhưng giờ vĩnh viễn không thể uống được nữa, trong lòng đau đớn chỉ muốn khóc thật to. Đột nhiên gã nhớ lại lời nói của ông lão râu tóc bạc phơ kia, trong lòng có một ý định.

Ông lão râu bạc đang rầu rĩ vì không tuyển được đủ người làm, thì thấy Tôn Danh Dương đã đi nay lại quay lại, mừng rỡ hỏi: "Ngươi đã nghĩ thông rồi sao? Thật ra làm quỷ sai tốt lắm, nếu công tác tốt thì còn được thăng cấp nữa."

Tôn Danh Dương nói: "Lúc nãy ông có nói, chỉ cần ta đồng ý làm thì sẽ được đáp ứng một yêu cầu đúng không? Ta hy vọng có thể xóa hết tội cho nương của ta, để cho bà ấy có thể đầu thai vào một nơi tốt hơn."

Ông lão khó xử nói: "Yêu cầu mà ta nói là có thể cho ngươi thêm nhiều đan dược hỗ trợ tu hành, hoặc cho ngươi trở về nhìn người mà ngươi thương nhớ một lần nữa. Xóa tội cho vong hồn, có chút vượt quá phạm vi quyền lực của ta. Chuyện đầu thai chuyển kiếp lại càng không phải do ta quyết định."

Tôn Danh Dương nói: "Ta không còn gì vướng bận, ta chỉ lo lắng cho nương ta thôi. Chỉ cần nương của ta có thể đầu thai thì ta đồng ý với ông. Nếu không được thì bỏ đi thôi."

Lão đầu do dự, nói: "Để ta giúp ngươi hỏi cấp trên xem thế nào, nhưng ta cũng không dám chắc có thể thành công đâu đấy."

Cũng may cho Tôn Danh Dương, trên nhân gian đang xảy ra chiến tranh, số người chết tăng rất nhiều, quỷ sai thiếu nhiều, chẳng những Địa phủ tư đặc biệt chiêu mộ gã làm quỷ sai mà còn miễn tội cho nương gã, cho đi đầu thai chuyển kiếp.

Kể xong quá khứ của mình, Tôn Danh Dương ngáp một cái, nói: "Ông lão kia cũng không lừa ta, ta làm quỷ sai bao nhiêu năm, ngoài hơi nghèo ra thì cũng coi như là tự do tự tại. Úi giời, vì kể chuyện cũ cho anh mà tôi lại còn có thể nghỉ làm. Trời đã sáng, tôi đi về đây."

Tôn Thanh đã ghi chép thật cẩn thận lời Tôn Danh Dương kể, chuẩn bị viết một cuốn tiểu thuyết mới với tư liệu sống. Đối với Tôn Danh Dương, Tống Thanh cảm thấy rất cảm kích gã. Lúc này thấy vẻ mặt gã có chút mệt mỏi, lại biết ký túc xá của quỷ sai là do Minh giới sắp xếp, đi đến tốn nhiều thời gian nên nói: "Nếu không anh cứ ngủ ở nhà tôi đi, đỡ phải đi xa như vậy."

Vừa dứt lời đã thấy biểu cảm của Tôn Danh Dương có vẻ kì quái, Tống Thanh còn chưa hiểu thì đã thấy hai gò má Tôn Danh Dương đỏ ửng lên, hai cánh tay ôm ngực, khẩn trương nói: "Anh định làm gì? Tôi là loại người đó sao?"

Tống Thanh ngẩn người, chợt hiểu ra, lắp bắp nói: "Không, tôi không có ý đó... Tôi..."

Tôn Danh Dương nói: "Anh đừng có mà có ý định gì với tôi!"

Nói xong vội bay đi, tựa như nơi đây ổ sói hang hùm.