Chương 24: Oán hận của Mèo tinh
Vào cổng chính là sân, trên sân đầy vết máu đã khô, phải rất cẩn thận mới có thể tránh khỏi. Đi vào vài bước chân là phòng khách, rất rộng, khoảng sáu mươi, bảy mươi mét vuông. Trên nền phòng khách cũng đầy vết máu, mùi máu nồng nặc đến mức làm người ta buồn nôn. Trình Tiểu Hoa chỉ có thể kéo cao khăn quàng cổ lên che mũi, vậy mới đỡ một chút. Cô thấy Cảnh Thù mặt không đổi sắc, không hề bị ảnh hưởng, trong lòng có chút bội phục định lực của hắn. Nhưng lại nghe thấy Cảnh Thù nói: “Nếu cô đã từng thấy cảnh lột da rút gân trong Luyện ngục, cảnh tượng núi đao biển lửa, thì mấy cái này chỉ là muỗi.” Trình Tiểu Hoa cũng mường tượng theo lời hắn nói, cảm thấy dạ dày càng khó chịu hơn.
Cô dùng khăn quàng cổ che miệng, nói: “Anh có thấy linh hồn của những người đã chết kia không? Gọi họ ra hỏi chút đi, xem rốt cuộc là ai giết họ.”
Cảnh Thù lắc đầu: “Người vừa mới chết nếu như không bị Quỷ sai câu hồn đi thì cũng sẽ lởn vởn xung quanh chỗ họ chết. Nhưng quanh đây lại không có linh hồn nào, không hề có một cái nào cả.”
“Chẳng lẽ bị Quỷ sai câu hồn đi rồi?”
“Có khả năng là đã bị ăn rồi.”
Trình Tiểu Hoa có hiểu một chút về chuyện này. Linh hồn là phần tinh hoa nhất của con người, chứa một nguồn năng lượng rất lớn. Khi con người còn sống, linh hồn sẽ luôn gắn chặt vào thân thể, thân thể vừa là vật bám vừa là nơi che chở cho linh hồn. Sau khi rời khỏi thân xác, nhất là lúc mới thì năng lượng rất yếu. Đây cũng chính là lúc dễ bị những hồn ma lâu năm mạnh mẽ khác hoặc yêu quái ăn mất. Chuyện này chủ yếu xảy ra những ở vùng núi hoang vu, ở nơi đó thường có nhiều yêu ma quỷ quái. Trong thành phố, dân cư nhiều, dương khí mạnh, khả năng quản lý của Quỷ sai cũng lớn nên rất ít khi xảy ra những chuyện như vậy. Phút chốc Trình Tiểu Hoa nghĩ đến con mèo tinh đã nhốt cô vào trong mộng cảnh kia.
Cảnh Thù cũng gật đầu: “Có lẽ chính là nó làm. Bởi vì nó đã ăn mười hai hồn kia cho nên bọn Thường Tiểu Bạch mới không câu hồn được. Hơn nữa, con mèo tinh kia có linh lực vượt xa những con mèo tinh bình thường, chắc là nó đã ăn rất nhiều linh hồn, có lẽ không dưới một nghìn hồn đâu.”
Trình Tiểu Hoa giật mình. Như vậy là hơn một nghìn mạng người! Khó trách trong nhiệm vụ nói là tỉ lệ tử vong tăng vượt mức bình thường, hóa ra là chỉ việc này. Nghĩ đến việc tất cả đều do mèo tinh gây ra, trong lòng Trình Tiểu Hoa có chút khó chịu. Những gì trong mộng thật sự quá chân thật, chân thật đến mức đến giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác của mình khi được mèo tinh đối xử tốt. Nếu mèo tinh bị bắt, nhất định sẽ chịu trừng phạt nghiêm khác. Không! Không được, nhất định không để mèo tinh bị bắt.
Ánh mắt Trình Tiểu Hoa bỗng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi giơ cành đào trong tay lên, hung ác đâm vào sau gáy Cảnh Thù…
Cảnh Thù đột nhiên quay lại, nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô, quát: “Ngươi điên rồi, dám ám sát bản quân!”
Trình Tiểu Hoa muốn nói, nhưng lại phát ra mấy tiếng “grừ grừ” giống hệt lúc loài mèo tức giận.
Cảnh Thù cười lạnh một tiếng, quát: “Mèo tinh lớn mật, mau hiện thân đi!”
Dứt lời nâng tay vỗ mạnh vào trán Trình Tiểu Hoa, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, một bóng đen từ trong thân thể Trình Tiểu Hoa bị đánh bay ra, ngã xuống nền nhà toàn máu.
Trình Tiểu Hoa giật mình một cái, tỉnh táo lại thấy Cảnh Thù đang giữ nắm chặt cổ tay mình nên hỏi: “Làm cái gì thế?”
Cảnh Thù tức giận nói: “Cô có thể có bản lĩnh chút được không? Hết bị nhốt rồi lại bị nhập xác! Nếu hôm nay không phải là bản quân mà là một Quỷ sai khác thì đã chết ở đây rồi đấy!”
Lúc này Trình Tiểu Hoa mới nhìn đến góc phòng, có một con mèo đang chậm rãi đứng lên, đôi tai so với những con mèo nhà nhọn hơn rất nhiều, to cỡ một con chó săn, lớp lông màu vàng dính một ít máu trên đất mà nhìn có vẻ xấu xí.Một đôi mắt đỏ rực nhìn họ chằm chằm, phát ra tiếng grừ grừ đầy dọa dẫm, thân thể cũng thay đổi thành tư thế dễ dàng tấn công.
Là mèo rừng!
Cho dù thân hình có to lớn hơn trong giấc mộng một chút nhưng Trình Tiểu Hoa vẫn nhận ra nó ngay lập tức.
Mãi đến lúc này Minh Âm Linh mới cảm nhận được có chuyện không ổn, kêu “leng keng”.
Cảnh Thù giải thích: “Minh Âm Linh là pháp khí chủ yếu có hiệu quả với linh hồn người chết, hơn nữa, giờ linh lực của cô còn yếu nên không có hiệu quả rõ ràng với yêu tinh. Làm nhiệm vụ nhiều vào, nâng cao linh lực mới là chuyện quan trọng nhất!”
Làm nhiều nhiệm vụ vào á? Đây mới là nhiệm vụ thứ ba thôi đấy, càng lúc càng khó giải quyết!
Cũng may mà giờ cô đang có Cảnh Thù ở cạnh nên cũng không cần thiết phải lo lắng quá mức. Nhưng lúc cô quay đầu nhìn Cảnh Thù, tên này lại lấy ra điện thoại di động, đi đến ngồi ở một góc tương đối sạch sẽ, mở loa ngoài, đúng lúc có một giọng nói từ trong điện thoại vang lên: “Đánh đi. Lâu quá!”
“..” Trình Tiểu Hoa: “Lão đại, anh có thể nghiêm túc một chút được không hả?”
Cảnh Thù đầu cũng không ngẩng lên, đáp: “Trong phòng này ta đã đặt một kết giới, nó không chạy được đâu. Còn có thể thu phục được nó không thì phải xem bản lĩnh của cô rồi. Nếu bản quân nhúng tay vào, nhiệm vụ của cô sẽ bị tính là thất bại đấy.”
Trình Tiểu Hoa còn chưa kịp phản ứng đã có một lực lượng đánh về phía cô. Trình Tiểu Hoa “oạch” một tiếng ngã xuống đất, móng vuốt sắc nhọn của mèo tinh ghim vào người cô, miệng đỏ như máu mở rộng, lộ ra răng nanh sắc bén. Con mèo tinh này nghe hiểu lời Cảnh Thù nói, nên quyết định giết con gà bệnh là Trình Tiểu Hoa trước.
Hay tay Trình Tiểu Hoa cố gắng giữ chặt hàm mèo tinh kéo về hai phía, mong kéo dài thời gian nó cắn mình, quay đầu la lớn: “Điện hạ, cứu… Cứu tôi với!!!”
Cảnh Thù đang đến lúc quan trọng, vứt qua một câu: “Không sao đâu, nếu nó giết cô, ta sẽ giết nó.”
Đm! Đm! Đmm!!!!
Lúc ngón tay sắp bị cắn trúng, đột nhiên Trình Tiểu Hoa hô to: “Tôi là Tiểu Hắc, đừng ăn tôi!”
Năm đó ở sau núi, Tiểu Hắc bị sói hoang đuổi cắn, chỉ thiếu một chút nữa chết trong miệng sói, mèo rừng lại từ đâu nhảy bổ ra, một phát cắn đứt cổ sói hoang. Lúc đó, mèo rừng đứng trên xác sói hoang, ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc sợ hãi run rẩy kêu meo meo, trong ngôn ngữ của loài người chính là câu: “Tôi là Tiểu Hắc, xin đừng ăn tôi!” kia.
Ánh mắt đỏ rực của mèo tinh buồn bã, lực cắn cũng giảm bớt. Trình Tiểu Hoa nhân cơ hội này banh miệng nó rộng hơn một chút.
“Lão đại Sơn Miêu à, tôi biết anh nhốt tôi trong mộng cảnh kia nhất định là muốn nói với tôi một điều gì đó. Tôi không hề có ác ý, chúng ta đừng đánh nữa được không?” Trong lúc nguy khốn, cô chỉ có thể mềm mỏng, lựa lời mà nói.
Mèo tinh nheo mắt, nói tiêng người: “Cô nhầm rồi, ta chỉ muốn cho con người như cô cũng trải nghiệm sự đau đớn tuyệt vọng khi bị lột da rút gân thôi.”
“..” Động vật đều thẳng thắn như vậy sao?
Trình Tiểu Hoa mau mồm mau miệng nói: “Nhưng cho tới giờ tôi vẫn chưa làm hại con chó con mèo nào cả. Tối hôm đó tôi còn cứu ba con mèo mà. Sao anh lại chọn tôi chứ?”
“Bởi vì linh hồn cô có mùi đặc biệt, ta muốn ăn. Nhưng không ngờ được cô lại có thể thoát khỏi mộng cảnh ta tạo ra.” Càng không ngờ được là bên cạnh cô còn có một kẻ năng lực mạnh mẽ không rõ thân phận.
Trình Tiểu Hoa cảm thấy không còn lời nào để nói nữa. Cô còn ngây thơ tin rằng mình bị bắt oan. Mắt thấy mèo tinh lại một lần nữa mở rộng miệng muốn cắn, Trình Tiểu Hoa vội nói: “Nếu tôi chết, anh cũng phải chết theo thôi? Cái vị ngồi bên kia rất lợi hại. Vừa rồi anh ấy nói nếu anh giết tôi, anh ấy sẽ giết chết anh đấy!!!” Có lão đại ở bên cạnh, tất nhiên là Trình Tiểu Hoa phải tận dụng hết mức có thể rồi.
Quả nhiên, động tác cắn xuống của mèo tinh dừng lại một chút, liếc mắt nhìn cái vị đang chơi trò chơi của loài người kia, xong lại nhìn Trình Tiểu Hoa, tựa như đang cân nhắc điều gì đó. Đối với thực lực của Cảnh Thù, mèo tinh vẫn có vài phần e ngại. Có thể chỉ vỗ một cái mà đánh được nó ra khỏi thân xác của Trình Tiểu Hoa thì cũng có thể một phát đánh chết nó. Ngay vào lúc một yêu một người đang mặt đối mặt đầy cam go, Cảnh Thù bỗng nhiên rống giận: “Ta đm! Lại thoát! Điểm tích lũy của ta!!!” Sau khi rống xong, thấy một người một mèo đều đang nhìn hắn, Cảnh Thù bình thản vứt một câu: “Các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến ta đâu!”
Trình Tiểu Hoa: “…”
Mèo tinh: “…”
Nhân lúc mèo tinh có chút do dự, Trình Tiểu Hoa lại nói tiếp: “Đại ca Sơn Miêu, anh xem, anh đã tiến hóa đến mức có trí thông minh, cũng coi như là đồng loại rồi. Nên chúng ta đừng đánh nữa, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng lời nói mà. Đừng đánh nữa nhé.” So đánh đấm, đương nhiên Trình Tiểu Hoa không có khả năng thắng, thôi thì đành theo chân Gia Cát Lượng, dùng lời nói làm vũ khí vậy!
“Đồng loại? Cô nói chúng ta là cùng một loại sao?” Không biết có phải từ đồng loại này chọc trúng điểm yếu của mèo tinh hay không mà nó thu lại móng vuốt, ngồi cách vài bước, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Tiểu Hoa.
Trình Tiểu Hoa vội nói: “Đúng thế! Đúng thế! Tuy rằng anh là động vật họ mèo, tôi là loài người. Nhưng anh đã có trí tuệ, chúng ta có thể hiểu được nhau, nên chúng ta là đồng loại, chúng ta bình đẳng với nhau.”
Bởi vì từng “sống” như Tiểu Hắc nên Trình Tiểu Hoa có chút hiểu mèo tinh. Từ nhỏ đã sống trong thâm sơn cùng cốc, lúc còn chưa có tu vi và thực lực mạnh mẽ, hắn đã bị thợ săn đuổi bắt, cùng từng bị thương. Sau này chỗ hắn sống bị loài người chiếm mất, vốn là một khu rừng rộng lớn, lại bị loài người chiếm chỗ xây thôn trấn mà chỉ còn lại một mảnh rừng nho nhỏ phía sau núi. Ở trong mắt những người này, động vật không đáng được yêu thương, có thể tùy ý săn bắt, tự tiện xâm phạm lãnh địa của chúng cũng không sao. Họ không cảm thấy mình đã làm sai gì cả. Bởi vậy, Sơn Miêu cực kì oán giận loài người. Thậm chí lúc tu vi đã cao cũng không muốn biến thành hình người. Bây giờ nghe được Trình Tiểu Hoa nói bọn họ là cùng loại, bình đẳng thì không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, hắn cười lạnh: “Giữa loài người với nhau còn không có cái gọi là bình đẳng thì với dị tộc chúng ta làm sao mà có được? Cô có muốn biết kết cục của Tiểu Hắc không?”
Trình Tiểu Hoa sửng sốt, sau một hồi choáng váng, cảnh tượng xung quanh đều thay đổi. Cô lại trở về căn nhà trong mộng cảnh, lúc vẫn còn những kẻ trộm chó mèo. Khắp nơi đều ngập mùi máu tươi, tiếng kêu ré lên đầy thảm thiết nối nhau vang lên. Mà lúc này Trình Tiểu Hoa giống như một cơn gió nhẹ, lơ lửng giữa không trung, như một người ngoài cuộc nhìn hết mọi chuyện xảy ra. Cũng là một buổi tối, trong căn nhà đèn đuốc sáng trưng. Nhị Bàn, Lão Hắc và năm, sáu tên đàn ông nữa, vừa lột da róc thịt một con mèo bị điện giật chết vừa hút thuốc, tán gẫu. Mèo chết mềm oặt nằm trong vũng máu loãng, mà những con mèo chưa chết ở trong lồng, cảm nhận được hơi thở chết chóc, không ngừng giãy dụa, thảm thiết kêu rên.
“Kêu to nữa lên! Chờ lát nữa, ông đây đập một gậy xuống, sẽ yên tĩnh hết thôi!” Nhị Bàn cười to, mỡ trên mặt cũng rung rung theo tiếng gã cười. Hắn tiện tay túm lấy một con mèo chết trên nền đất, lưu loát bóc da mèo. Trình Tiểu Hoa nhận ra, con mèo trong tay gã chính là Tiểu Hắc. Trong mộng cảnh kia, Trình Tiểu Hoa có thể chạy thoát. Nhưng trong hiện thực, Tiểu Hắc tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm chủ nhân kia lại chết thảm ở đây, chết trong tay những kẻ này. Giọng của mèo tinh mang theo đau khổ truyền vào tai Trình Tiểu Hoa: “Tối hôm đó đi tìm đồ ăn, ta bị lạc đường. Đến lúc ta trở về, đã không thấy tăm hơi Tiểu Hắc đâu nữa. Ta tìm thật lâu cũng không tìm thấy nó. Mùi trong thành phố rất hỗn độn, ta không thể ngửi thấy mùi của Tiểu Hắc. Đường trong thành phố này cũng rất nhiều, rất dài, ta đi hết đường này ngõ kia, cuối cùng khi tìm được đến căn nhà này, đã không thấy Tiểu Hắc đâu nữa. Những tên đáng chết trăm lần kia cũng không có ở đây. Ở chỗ đầy mùi máu tươi này, ta ngửi thấy mùi của Tiểu Hắc…”
Cảnh trước mắt lại thay đổi, xuất hiện trước mắt Trình Tiểu Hoa là một cửa hàng quần áo trong thành phố. Một cô gái trẻ tuổi, chọn trong giá treo một cái áo khoác màu đen, ngắm nghía một chút rồi đưa cho chàng trai đứng cạnh: “Cái này đẹp, anh mặc thử đi.” Chàng trai cười ngượng ngùng, cầm cái áo đi mặc thử. Trình Tiểu Hoa nhận ra, chàng trai này chính là chủ nhân của Tiểu Hắc, thiếu niên ôn hòa hướng nội mà Tiểu Hắc vất vả tìm kiếm khắp nơi. Thiếu niên thử đồ mới, cười rất vui vẻ. Cô gái kia chắc là bạn gái mới của anh, đang gật đầu vẻ hài lòng, vươn tay sờ lớp lông màu đen ở cổ áo: “Cổ áo này sờ thật thích, rất giống lông thú thật.” Sau đó, Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hắc mờ ảo hiện ra trên cổ áo khoác dài của thiếu niên, nó nhẹ nhàng cọ qua cọ lại gáy chàng thiếu niên. Chỉ là thiếu niên không hề hay biết.
Trình Tiểu Hoa kinh ngạc gọi: “Tiểu Hắc!” Sau đó không gian tối sầm lại, Trình Tiểu Hoa mở mắt thấy mình đã trở lại phòng khách kia. Sơn Miêu đang đứng đối diện cô, đôi mắt màu đỏ kia đã biến mất, chỉ còn lại một đôi mắt màu hổ phách. Trong đôi mắt hổ phách ấy đong đầy hơi nước. Nó nói: “Rất châm chọc, đúng không? Chủ nhân mà Tiểu Hắc nhớ thương lại mua một cái áo khoác dùng da lông nó làm thành, còn rất vui vẻ mặc lên người. Ở trong mắt bọn họ, Tiểu Hắc có lẽ chỉ là một công cụ mua vui, sao lại thật sự có tình cảm được? Nhưng ở trong lòng Tiểu Hắc, chủ nhân là cả thế giới của nó. Lúc ta tìm được hắn, hắn đang mặc áo khoác kia trên người, ta vô cùng tức giận, xông lên muốn cắn chết hắn. Nhưng hồn phách của Tiểu Hắc chặn trước mặt ta, cầu xin ta đừng làm hại hắn. Lúc đó hồn phách Tiểu Hắc đã rất yếu, nó rõ ràng có thể đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng nó lại cứ muốn bám vào cổ áo, muốn ở cùng chủ nhân của nó. Mà ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nó hồn phi phách tán.”
Trình Tiểu Hoa lau nước mắt, nói: “Cho nên, anh mới oán hận loài người, thậm chí ăn hồn phách của họ?”
“Đúng. Lúc đó, nếu như tu vi của ta cao hơn một chút thì đã có thể sớm tìm được Tiểu Hắc, nó sẽ không chết thảm như vậy. Cách duy nhất để trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn là ăn linh hồn. Những năm gần đây, người ta giết đều là những kẻ có chết cũng không hết tội, tất cả hoặc đã từng ngược đãi hoặc đã từng giết hại chó mèo. Ngoại trừ cô, linh hồn của cô rất thơm, nên ta không nhịn được mà ra tay với cô.”
Trình Tiểu Hoa nghe vậy liền ngửi ngửi người mình, nhưng mùi máu tươi trong phòng quá nồng, cô không ngửi được mùi gì khác nữa.
Mèo tinh thở dài: “Bỏ đi, hai người đi đi. Tuy không biết các người có lai lịch gì nhưng mong là từ đây trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Trình Tiểu Hoa hỏi: “Sau này, anh còn tiếp tục giết người rồi ăn linh hồn họ sao?”
Mèo tinh hừ lạnh: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Anh nhầm, chuyện này có liên quan đến tôi. Bởi vì anh giết quá nhiều mạng người, đã bị Địa phủ Tư liệt vào danh sách đen. Cho nên, thật ngại quá, tôi đến bắ.. khuyên anh cải tà quy chính.”
“Địa phủ Tư?” Trong mắt Miêu yêu hiện ra sát khí: “Chỉ dựa vào cô?”
“Tôi biết anh oán hận loài người. Nhưng nhân loại cũng có người tốt kẻ xấu. Như tôi đây, là một người hiền lành, lương thiện.” Mèo yêu lại hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường. Cảnh Thù cũng từ trong bận rộn ngẩng đầu, cười nhạo một cái.
“Anh oán hận những kẻ trộm mèo, giết mèo kia nhưng anh lại không biết trong xã hội này có rất nhiều người yêu thương động vật. Vì giải cứu chúng mà không tiếc tán gia bại sản. Nếu anh không tin, chờ lát nữa tôi cho anh xem, hai ngày trước tôi vừa đọc mấy tin như vậy.”
Trình Tiểu Hoa dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Còn những kẻ xấu xa kia, cho dù bọn chúng có thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật loài người thì những điều bọn chúng làm đều được ghi vào sổ ở Địa phủ Tư, Phán quan sẽ dựa vào đó mà xử phạt tương ứng. Không tin, anh hỏi anh ấy xem…” Trình Tiểu Hoa chỉ Cảnh Thù: “Anh ấy là Diêm La điện hạ ở Địa phủ.”
Cảnh Thù bật dậy, quát Trình Tiểu Hoa: “Thân phận của bản quân ở Nhân gian là bí mật, bí mật đấy, cô hiểu không? Ai cho cô tùy tiện tiết lộ vậy hả!”
“Anh có bảo phải giữ bí mật đâu? Hơn nữa, cũng đâu có người đến ám sát anh đâu, anh sợ gì chứ?”
Ám sát? Haha, hắn không sợ. Chỉ là cảm thấy việc bán hoành thánh làm ảnh hưởng đến thể diện của hắn, cho nên không nói với bên ngoài. Thậm chí, lúc những Quỷ sai đến tiệm cũng không lộ mặt, chỉ sợ có tên nào đấy biết mặt hắn, nhận ra hắn thôi.
Mà thôi, đối phương dù sao cũng chỉ là một con mèo tinh, cũng không sao cả, dù sao lại nữa cũng đánh chết nó. Vì thế, còn đặc biệt nhìn mèo tinh một cái, muốn nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ trên mặt nó. Yêu tinh trên đời này có rất nhiều, nhưng có may mắn thấy mặt bản quân không có mấy tên đâu đấy. Ai ngờ Sơn Miêu chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó quay đầu hỏi Trình Tiểu Hoa: “Diêm La là gì? Quỷ sai mới tới của Địa phủ à?” Làm yêu tinh, thỉnh thoảng hắn cũng gặp vài tên Quỷ sai. Cảm giác người này rất giống nhưng mạnh hơn chút.
Cảnh Thù nghe vậy, suýt chút nữa hít thở không thông, cũng không thèm chơi điện tử nữa, tức giận gào lên: “Ngươi thế nhưng không biết Diêm La! Bản quân chính là Diêm La đứng đầu Thập điện