Tiệm hoành thánh số 444

Chương 43



Chương 43: Thụ yêu


Tôn Danh Dương nghe vậy liền cắt lời: “Không phải chỉ là một cái cây sống nhiều hơn mấy năm sao, có gì đặc biệt đâu chứ! Tôi đi cầu nó khôi phục nhà Minh, chằng lẽ nó còn có thể giúp tôi đạt được tâm nguyên đó hả?”


Trình Tiểu Hoa cười: “Lão Tôn này, không phải anh đã nhận thức rõ hiện thực, không mơ tưởng chuyện đó nữa rồi à? Sao, còn chưa từ bỏ ý định hả?”


Tôn Danh Dương lẩm bẩm: “Người đã chết mấy trăm năm, còn không chết tâm thì cũng đâu thể làm gì được?”


Ông chủ Vương nghe thấy, không rõ hỏi: “Cậu nói gì vậy?”


Nhìn sắc trời dần tối, bà Vương có chút lo lắng: “Chúng ta phải ở lại thật sao? Nhỡ… Tôi sợ…”


Tôn Danh Dương nói: “Đừng sợ. Lão đại của chúng tôi đã bày kết giới ở đây, nó chắc chắn không thể vào được. So ra còn an toàn hơn ở bên ngoài rất nhiều đấy.”


Ngược lại, Trình Tiểu Hoa không lo lắng về chỗ này có an toàn không mà cô lại có chút lo lắng cho Cảnh Thù. Hắn đã đi suốt một buổi chiều, vừa nãy nhắn tin cho hắn cũng chỉ thấy nhắn lại: [Tôi đến Nam Sơn xem sao, xong việc sẽ trở lại.] Đến tận khi trời tối mịt vẫn không thấy hắn quay về.


Bà Vương gọi xuống ăn cơm, không thấy Cảnh Thù đâu nên hỏi Trình Tiểu Hoa: “Chúng ta ăn trước hay đợi thầy Cảnh trở về rồi mới ăn?”


Trình Tiểu Hoa gọi điện cho Cảnh Thù nhưng gọi mấy cuộc đều không kết nối được.


Tôn Danh Dương đã đói từ lâu rồi: “Chắc là điện hạ ngồi ở khe rạch nào đấy chơi điện tử đến quên mất thời gian luôn rồi. Mấy chỗ đó không có tín hiệu nên không kết nối được cũng là chuyện bình thường.”


Sơn Miêu cũng nói: “Dù sao anh ta ăn hay không ăn thì cũng giống nhau thôi, chúng ta cứ ăn trước đi. Em với Manh Manh đều đói rồi.”


Mới ở cùng một ngày mà Sơn Miêu và Manh Manh đã rất hợp. Từ nhỏ đến giờ, Vương Manh Manh không có bạn chơi cùng, giờ có một người chơi cùng suốt nên bé vô cùng vui vẻ. Đến cả chuyện có yêu quái muốn ăn thịt mình cô bé cũng quên mất tiêu luôn. Lúc ăn cơm còn liên tục gắp thịt vào bát cho Sơn Miêu. Sơn Miêu cũng một thân một mình suốt trăm năm, khó khăn lắm mới có Tiểu Hắc làm bạn, vậy mà Tiểu Hắc cũng bị hại chết. Tuy rằng sau này gặp được bọn Trình Tiểu Hoa, nhưng bọn họ lại giống người nhà hơn là bạn bè.


Trình Tiểu Hoa rầu rĩ ăn cơm, được một nữa thì bỗng nhiên hỏi: “Lão Tôn, anh nói trong khe suối sẽ không có tín hiệu thế thì làm sao điện hạ chơi điện tử được? Không chơi điện tử thì làm sao anh ấy có thể quên trời quên đất được? Huống chi giờ trời đã tối rồi, cho dù anh ấy có không yên tâm thì cũng không thể tối rồi mà không về chứ?”


Tôn Danh Dương cẩn thận ngẫm nghĩ: “Hay là điện hạ lại thích mấy trò offline rồi, không cần mạng vẫn chơi được?”


Trình Tiểu Hoa đặt bát xuống: “Tôi ra ngoài tìm anh ấy.”


Sơn Miêu vội cản: “Chị, chị không được ra ngoài. Chị quên điện hạ đã nói là không được ra khỏi đây sao. Huống chi giờ còn chưa rõ, nhỡ điện hạ chỉ là về muộn một chút, chị lại ra ngoài tìm thì không phải là càng thêm chuyện sao?”


Trình Tiểu Hoa nghĩ lại, cũng cảm thấy liều lĩnh, lỗ mãng không phải là chuyện tốt nên không nhắc tới chuyện ra ngoài tìm người nữa.


Suốt buổi tối, Trình Tiểu Hoa đều cảm thấy không yên tâm, cô không ngừng gọi điện cho Cảnh Thù, không có một lần nào gọi được cả.


Không gọi được thì cô gửi tin nhắn vậy: 


[Điện hạ, ngài chơi game quên giờ sao hay là lại ngủ quên trong lúc tu luyện giống lão Tôn?]


[Đọc được tin thì mau trở về nhé, nếu không thì gọi điện cũng được]


[Rốt cuộc chỗ anh như nào? Tại sao không thể liên lạc được?]


[Có thể cho chút động tĩnh nào không? Anh cứ như thế sẽ làm người khác lo lắng đấy!!!]


[Nếu còn không quay về, tôi sẽ ra ngoài tìm anh. Tôi mà bị yêu quái ăn thịt thì đều là lỗi của anh cả.]


[Điện hạ, ngài xảy ra chuyện rồi sao? Tôi tới cứu ngài đây, ngài cố đợi một lát nhé!]



Cả đêm Trình Tiểu Hoa đã gửi mấy chục tin nhắn nhưng đến một tin trả lời cũng không nhận được. Thấy đã sắp mười hai giờ đêm, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, gọi Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cùng nhau ra ngoài.


Trong sơn trang không có người làm, bên ngoài trời tối đen, không hề có một cái đèn đường nào.


Tôn Danh Dương nói: “Hoa này, chúng ta đi đâu tìm đây?”


Trình Tiểu Hoa cũng không biết: “Nếu không chúng ta chia nhau ra tìm đi?”


Sơn Miêu phản đối: “Chị Tiểu Hoa có linh lực yếu nhất, nếu gặp phải chuyện gì thì chị không đối phó được đâu.”


Tôn Danh Dương gật đầu: “Đúng thế, linh lực của tôi cũng không cao, gặp chuyện cũng không giải quyết được đâu.”


Trình Tiểu Hoa hỏi Sơn Miêu: “Yêu quái tụi em thích ở nơi nào nhất?”


Sơn Miêu nói: “Yêu quái khác thì em không biết, nhưng em thích ở trên núi nhất. Ít khi có con người đến gần, việc tu luyện của em sẽ không bị ai quấy rầy cả.”


“Vậy chúng ta đến ngọn núi kia tìm xem.”


Đúng lúc đó, di động kêu “tinh tinh” hai tiếng.


Chẳng lẽ là tin nhắn của Cảnh Thù? Trình Tiểu Hoa vội mở di động lên xem, không phải Cảnh Thù mà là app Địa phủ Tư thông báo nhiệm vụ mới:


[Cảnh Thù Diêm La gặp nạn, không giải được kiếp nạn này thì nguyên thần sẽ bị hủy.


Độ khó nhiệm vụ: 4 sao


Yêu cầu: Trợ giúp Diêm La thoát khỏi nguy hiểm


Khen thưởng: Linh lực +30 điểm


Trừng phạt:  Bị vạn quỷ cắn người.]


Chỉ có mấy chữ mà làm Tiểu Hoa mất hồn. Hắn không phải là thần sao? Sao có thể gặp nạn dễ như vậy, còn rơi vào cảnh có thể bị hủy nguyên thần? Chuyện vô cùng khẩn cấp, không thể nghĩ chuyện khác, Trình Tiểu Hoa ấn mở trợ giúp nhiệm vụ, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: [Nam Sơn có yêu quái rất hùng mạnh]


Nam Sơn? Là ngọn núi bên kia!


Từ xa nhìn thì Nam Sơn cũng không quá cao, chỉ khoảng một, hai trăm mét. Nhưng trên núi cây cối rậm rạp, đất đá lởm chởm, lại không có đường mòn, leo núi vô cùng vất vả. Sơn Miêu thấy Trình Tiểu Hoa đi lại khó khăn, hóa ra nguyên hình: “Chị Tiểu Hoa, để em cõng chị cho!”


Sơn Miêu to cỡ một con chó săn nhưng sức lực lớn lại thông thạo leo núi, còng Trình Tiểu Hoa nhảy vài cái đã đến giữa sườn núi. Tôn Danh Dương cũng theo ngay sát.


Đến chô giữa sườn núi, Sơn Miêu dừng lại, một đôi mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm cây bách to lớn kia.


Trình Tiểu Hoa hỏi: “Sao thế, có phải có vấn đề gì không?”


Sơn Miêu lắc đầu: “Gốc cây này thật lớn, em ngửi được bốn phía đều đầy linh lực nhưng lạ một chỗ là không có yêu khí. Nếu như vây này không thành tinh thì sao có thể có linh lực chứ? Mà có linh lực sao lại không có yêu khí được cơ chứ?”


Đến Sơn Miêu còn phát hiện ra được cây này có chỗ bất thường thì với năng lực của Cảnh Thù tất nhiên là phải biết chứ? Trình Tiểu Hoa xuống khỏi lưng Sơn Miêu, đi quanh gốc cây xem xét.


Lúc này, mặc dù có trăng sáng, nhưng do tán cây bách quá lớn, cành lá dày đặc mà một chút ánh trăng cũng không xuyên qua được, chung quanh tối đến mức không thể nhìn rõ năm ngón tay.


Cũng may Trình Tiểu Hoa dựa vào chút linh lực, mặc dù khả năng nhìn đêm không tốt như Sơn Miêu nhưng cũng miễn cưỡng thấy rõ xung quanh. Đi đến phía sau cây này thì thấy trong bụi cỏ khổ có chút ánh sáng chớp nháy, chớp nháy. Đến gần thì thấy là đèn báo trên di động. Di động này là của Cảnh Thù. Ấn mở thì thấy hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.


Trình Tiểu Hoa càng lo lắng. Cảnh Thù bị phạt đến Nhân gian, trong lòng rất ngột ngạt. Bề ngoài hắn trầm mê di động nhưng thực ra là một loại phát tiết im lặng. Đối với điện thoại, trước giờ hắn đều vô cùng cẩn thận. Rốt cuộc là có chuyện gì mà đến cả di động Cảnh Thù cũng không quản?


Là đại thụ!


Trình Tiểu Hoa vừa định nhắc nhở Sơn Miêu và Tôn Danh Dương phải chú ý, cẩn thận thì nghe thấy tiếng kêu của bọn họ truyền đến.


Ngay sau đó, đất dưới chân rung động dữ dội. Rễ cây thô to từ dưới đất lao lên như xúc tua, giương nanh múa vuốt lao đến.


Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đều bị cuốn vào trong lòng đất.


Trình Tiểu Hoa muốn phản kháng nhưng cả người đều không cử động được, linh lực cũng không điều khiển được. Thế là bị rễ cây trói chặt kéo xuống dưới đất. Đây là muốn đem bọn họ đi làm phân bón hả?! 


Lúc đầu Trình Tiểu Hoa còn vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng ở vào khoảnh khắc sinh tử lại vô cùng tỉnh táo, trong lòng bàn tay ngưng tụ một ngọn lửa, phóng về phía rễ cây đang quấn quanh hông cô. Lửa khắc mộc, rễ cây gặp lửa vội thu lại, Trình Tiểu Hoa tạm thời thoát khỏi nguy khốn, cô lại phóng hai quả cầu lửa về phía nhánh rễ đang cuốn chặt Tôn Danh Dương và Sơn Miêu.


Thoát khỏi nguy hiểm, Sơn Miêu giận dữ hét lên, móng vuốt vươn ra, chặt đứt mấy nhánh rễ đang muốn bò lên người Trình Tiểu Hoa. Chỗ Tôn Danh Dương có thảm hơn một chút, lúc Trình Tiểu Hoa ném cầu lửa đến thì không chỉ đốt cháy rễ cây đang cuộn người gã mà còn đốt một nửa mái tóc dài của gã. Gã nâng tay áo muốn dập lửa, nhưng khóe mắt lại thấy có rễ cây đang vươn về phía gã, sao còn có thể quan tâm chuyện dập lửa nữa? Vội ngưng tụ linh lực tạo lửa đánh lại mấy nhánh rễ cây đó. Thế là một nửa còn lại cũng bị đốt gần hết.


“Mẹ mày, ông đây liều mạng với mày!!!” Suốt mấy trăm năm đều luyến tiếc cắt tóc, coi như dấu hiệu duy nhất chứng minh gã là người Đại Minh, vậy mà tối nay lại bị hủy trong chốc lát. Tôn Danh Dương vô cùng tức giận! Thả người nhảy lên không trung, triệu tập tất cả linh lực toàn thân, một nhóm lửa nối tiếp một nhóm lửa bay ra, thiêu hủy không ít cành lá.


“Xào xạc” Đại thụ giống như bị chọc giận, tán cây lay động mãnh liệt, vô số chạc cây như roi vụt ra.


“Bịch” một tiếng, Tôn Danh Dương bị quật xuống đất, kêu la không ngừng.


Bên Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu cũng không ổn. Mới đầu còn có có đường sống nhưng không được bao lâu cũng bị chạc cây quất vài cái, tay chân bị cuốn lấy, trói chặt.


Đúng lúc này, trên thân cây thô ráp mơ hồ xuất hiện một gương mặt người, bởi vì vỏ cây thô ráp mà gương mặt kia cũng giống như một người già đã trăm tuổi, đầy vẻ già nua.


Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của thụ yêu vang lên: “Còn muốn đánh nữa sao, điện hạ?”