Mãi đến hửng sáng, Cảnh Thù mới trở về.
Vừa trở về liền nhìn thấy Trình Tiểu Hoa, vốn nên hết giờ làm về phòng nghỉ ngơi, đang ngồi ở ghế trong nhà bếp, mặt ủ rũ chau mày than thở, thuận miệng hỏi một câu: "Cô còn ở đây làm gì?"
Trình Tiểu Hoa không thèm để ý, nói: "Tôi đang chờ bị vạn quỷ cắn thân."
Cảnh Thù vốn đang bước lên cầu thang, nghe vậy liền quay lại: "Sao thế?"
Trình Tiểu Hoa đem nội dung di động cho anh ta xem: "Hệ thống của các anh thật biết đùa, bắt tôi đi thu một con quỷ như vậy. Tôi mà đi thì không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Dù sao cũng đều phải chết, tôi cứ ngồi ở đây chờ chết cho rồi."
"Thế thôi à?" Giọng điệu Cảnh Thù như chuyện cô vừa nói cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Dù sao cũng không phải nhiệm vụ của anh ta.
Trình Tiểu Hoa cầu xin: "Chủ tiệm, dù sao cũng là anh tuyển tôi mà, anh phải nghĩ cách giúp tôi chứ!"
Cảnh Thù nói: "Có cách, cô đi làm nhiệm vụ đi. Bị một con quỷ ăn so ra tốt hơn bị một đám quỷ ăn, nhỉ?"
"..." Trình Tiểu Hoa sắp khóc rồi. Sao chủ tiệm lại lạnh lùng như vậy???
"Chủ tiệm, anh đừng đùa nữa."
"Tôi không đùa." Cảnh Thù nghiêm túc nói: "Tôi nghe nói, Nhân giới các người gọi vậy là "thú vị"."
Thú vị?
Cảnh Thù nói: "Cô yên tâm đi, nhiệm vụ cũng không khó lắm đâu. Huống hồ cô còn có pháp bảo hộ thân, quỷ cũng không làm hại cô được đâu."
"Pháp bảo nào? Sao tôi lại không biết?"
Cảnh Thù chỉ vào cái vòng cô đang đeo trên cổ mà nói: "Vòng đó tên là Minh Âm Linh, đến từ Địa phủ, có thể bảo vệ cho chủ, còn có thể dùng để thu hồn, trấn hồn."
Trình Tiểu Hoa kinh ngạc, vô thức đưa tay sờ vào vòng cổ. Đây là phần thưởng mà mấy hôm trước cô nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Vốn tưởng rằng nó chỉ là một món đồ trang sức nhỏ. Cho nên cô cứ đeo thôi, cũng không để tâm nhiều lắm.
Bây giờ nghe Cảnh Thù nói, mới nghĩ tới việc đồ Địa phủ thưởng sao có thể là vật bình thường được.
Hóa ra có tác dụng như vậy, thật thần kỳ. Không biết Quỷ sai như Thường Tiểu Bạch cũng có vật tùy thân như Minh Âm Linh này không, lúc làm nhiệm vụ chỉ cần thả ra là có thể thu quỷ rồi. Thật giống với tình tiết trong phim thần thoại.
Lúc Trình Tiểu Hoa chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy Cảnh Thù nói: "Chỉ là Minh Âm Linh cần phải có linh lực mới có thể thu hồn, giờ cô không có linh lực nên không thể dùng được. Đeo trên cổ cũng chỉ có thể dọa mấy con quỷ không làm tổn thương đến cô thôi."
"Gì cơ... Ý anh là nó vô dụng?" Cô còn cho rằng vòng cổ này có thể giúp cô giải quyết mọi chuyện cơ đấy, còn trộm vui vẻ một lúc. Cô còn đang thắc mắc, Địa phủ tư sao lại tốt như vậy, không dưng cho cô một cái pháp bảo hữu dụng như vậy. Hóa ra là còn phải dùng linh lực.
"Tôi có thể không làm nhiệm vụ này không?"
"Tất nhiên là không. Trừ khi cô muốn bị mấy vạn con quỷ cắn thân. Hơn nữa, mấy con quỷ kia Địa phủ Tư nuôi đều đã được luyện hóa, Minh Âm Linh không thể bảo vệ cô."
"Tôi không phải là nhân viên hậu cần sao? Sao còn phải đi bắt quỷ? Đấy không phải là việc của bọn Thường Tiểu Bạch à?"
"Thường Tiểu Bạch là Quỷ sai cấp T3, trung đẳng. Thường bắt hồn mới chết, ác quỷ như nhiệm vụ của cô cần Tuần Kiểm quan cấp T4 đến bắt. Nhưng Tuần Kiểm quan ba năm mới đi một lần, sẽ có sơ suất. Như Bạch Triều Lộ luôn ở dưới đáy sông Tịch Giang nên bị bỏ sót. Còn việc sao cô lại phải làm nhiệm vụ này, chắc là cảm thấy cô là người phàm nên muốn kiểm tra cô một chút. Dù sao cũng còn 10 ngày, cô nghĩ cách xem làm sao hoàn thành đi."
Sau khi nghe xong, Trình Tiểu Hoa cũng không quá mức tuyệt vọng. Dẫu sao cũng có một cái bùa hộ mệnh, sẽ không chết đâu nhỉ?
Thấy Cảnh Thù sắp đi lên lầu, Trình Tiểu Hoa vui vẻ hỏi: "Chủ tiệm, cửa hàng chúng ta ban ngày không bán hàng, tôi có thể mượn cửa hàng kiếm ít tiền không? Dù sao tôi cũng là người, không thể sống bằng minh tệ được. Tôi hứa sẽ không ảnh hưởng đến buôn bán bình thường."
"Tùy cô." Cảnh Thù nói xong liền đóng cửa.
Trình Tiểu Hoa lại có chút bất ngờ, anh ta đồng ý dễ dàng vậy. Sau đó lại cảm thấy rất vui.
Bình thường, cô chỉ bán vằn thắn 5 tiếng vào ban đêm, ban ngày không bán. Cô đã tính rồi, sau khi kết thúc ca đêm, chỉ cần ngủ 6, 7 tiếng là có thể bán hàng buổi trưa với tối rồi.
Giữa trưa có thể bán vằn thắn đêm hôm trước bán không hết, nếu như bán tôi, lượng dư không đủ, cô cũng có thể tự gói vắn thắn để tối bán. Chờ đến buổi tối sau khi bán xong có thể tiếp tục bán bữa khuya.
Lúc cô còn đi học còn đi làm thêm nữa, ở nhà hàng gần trường làm thêm rất lâu. Đối với việc làm thế nào để gói vằn thắn, bán giá bao nhiêu đều có chút kinh nghiệm.
Hôm nay chưa bán được, nên đi ngủ một chút. Tránh cho đến đêm lại không tỉnh táo. Tuy rằng kiếm tiền quan trọng nhưng cũng nên chăm sóc tốt bản thân. Nhỡ đâu mình làm không tốt lại bị vạn quỷ cắn lên người thì sao?
Cô ngủ một mạch đến trưa mới dậy, sau khi rửa mặt, ăn vằn thắn xong thì đi đến chỗ photo gần đó, in một ít tờ rơi, rồi đi đến tiểu khu quanh đó rải tờ rơi để thu hút khách hàng.
Lúc đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn bảng tên: Cửa hàng vằn thắn số 444-1.
Ôi, chỉ nghe tên thôi là có thể đoán sẽ không có ai đến ăn rồi.
Lúc trở về, Trình Tiểu Hoa không chỉ in xong tờ rơi mà còn làm xong một tấm băng rôn màu đỏ để treo lên, vừa vặn che đi mấy chữ "Cửa hàng vằn thắn số 444-1". Băng rôn này ghi tên mới của cửa hàng: "Hàng vằn thắn Tiểu Hoa".
Trình Tiểu Hoa càng nhìn càng hài lòng. Sau đó dùng sào phơi quần áo thu băng rôn lại. Ngày hôm nay không kịp bán, hàng vằn thắn Tiểu Hoa của cô chính thức khai trương vào ngày mai vậy. Cách giờ mở cửa buổi tối vài giờ nữa, cô khóa cửa, ôm tờ rơi đi dán lên cổng các khu chung cư nhỏ quanh Lâm Giang.
Cô không có nhiều tiền nên không dám tiêu quá nhiều, tờ rơi cũng chỉ in khoảng 20 tờ. Không biết có thể thu hút bao nhiêu người đến cửa hàng đây. Lại thấy, trên tờ rơi viết thời gian mở cửa là giữa trưa mai, nếu có người tối nay đến ăn thì phải làm sao? Nếu có người đến, cô cũng sẽ bán cho.
Chỉ là hiện thực với tưởng tượng cách nhau cũng quá xa, đêm nay không hề có một vị khách nào tới cửa.
Dù sao ngày mai mới chính thức mở cửa, đêm nay không có ai cũng là chuyện bình thường thôi.
Đến 12 giờ đêm, Trình Tiểu Hoa đã đợi được hai vị khách.
Người đầu tiên là Thường Tiểu Bạch, cô nàng nói được làm được, thực sự dẫn đến một vị khách mới.
Là một cô gái, khoảng tầm hơn 20 tuổi, cao ráo, xinh đẹp, trnag điểm đậm, mặc một chiếc váy ngắn. Nếu có người thấy chắc sẽ nghĩ cô nàng này vừa rời khỏi bar. Đi cùng với Thường Tiểu Bạch có vẻ ngây thơ đáng yêu, thực sự có chút không hợp.
Vừa vào trong cửa hàng, cô gái ăn mặc mát mẻ kia ngay lập tức đánh giá một lượt: "Đây là cửa hàng mới mở ở Vọng Giang sao? Có vẻ trang trí tốt hơn so với cửa hàng bên Phú Thủy đấy."
Giờ Trình Tiểu Hoa đã không còn sợ hãi với mấy vị nhân viên Địa phủ này nữa, sau khi nói xong câu "Hoan nghênh quý khách" là quay sang cười hỏi Thường Tiểu Bạch "Đây là người cô định kéo đến hả?"
Thường Tiểu Bạch đáp: "A Phòng là bạn tốt nhất của tôi, làm vệc bên khu Tân Giới, cách chỗ chúng ta không xa lắm. Cho chúng tôi hai bát vằn thắn, thêm một bát mang về cho anh tôi ăn."
Trình Tiểu Hoa nói: "Buổi chiều tôi nhàn rỗi, không có việc gì làm nên đã gói thử hai loại nhân vằn thắn mới, các cô có muốn ăn thử không?"
Thường Tiểu Bạch nghe xong cảm thấy rất hứng thú, liên tục gật đầu: "Được! Được! Luyện ngục chỉ biết gói nhân thịt heo, ăn mấy năm chúng tôi đều đã ngán rồi!"
A Phòng bật cười: "Quỷ hồn trong xưởng Luyện Ngục kia có thể làm ra được vằn thắn ngon sao? Chỉ có Tiểu Bạch cậu ngốc, ăn suốt bao năm qua mà cũng chịu được."
Thường Tiểu Bạch nói: "Dạo này Địa phủ Tư kiểm tra nghiêm ngặt hơn, cậu nên bớt đến mấy quán cơm cho người sống đi, tránh bị tra ra được."
A Phòng cười: "Địa phủ Tư sợ chúng ta làm rối loạn tiền bạc của Nhân giới, nhưng tôi đi ăn cơm cũng không dùng Minh tệ."
Trình Tiểu Hoa lấy làm lạ, hỏi: "Không dùng tiền sao cô mua đồ ăn được?" Nếu cô có thể học hỏi được thì tốt rồi.
A Phòng nhẹ kéo váy ngắn lên, tinh nghịch nháy mắt đáp: "Thấy không? Đàn ông Nhân giới định lực thật sự rất yếu, tôi chỉ cần cười với họ một cái, lộ đùi một chút là có món gì ngon mà tôi không ăn được? Hôm qua còn có một người tặng tôi IPhone X."
Nói xong lấy ra một chiếc điện thoại mới, cười mắng: "Ngu ngốc, nghĩ rằng cho lão nương một chiếc di động thì lão nương sẽ đi cùng hắn sao! Ta thèm vào!"
Trình Tiểu Hoa ngây người, vừa nãy cô còn có ý định muốn học, giờ thì, chắc cả đời này cô đều không học nổi. Chưa nói đến chuyện cô không xinh đẹp như A Phòng.
Trình Tiểu Hoa nói: "Cô không thích người đó sao lại còn nhận đồ họ đưa?"
"Lão nương nhận đồ của hắn, đó là phúc khi hắn tu tám đời mới có được. Cùng lắm thì chờ đến lúc hắn chết, tôi đi câu hồn sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn."
Trình Tiểu Hoa không nói nữa, đi vào phòng bếp nấu vằn thắn.
Lúc chiều, cô có gói vằn thắn nhân thịt bò rau thơm và nhân rau hẹ trứng gà. Không nhiều lắm, cả thẩy chỉ có 4 phần. Cô tính để đến đêm, Thường Tiểu Bạch tới sẽ để cô ấy ăn thử rồi cho đánh giá. Ngày mai khai trương chính thức là có thể bán rồi. Dù sao chỉ có mỗi nhân thịt thì thật đơn giản quá.
Thường Tiểu Bạch chọn nhân thịt bò rau thơm, còn A Phòng nói dạo này đang giảm cân nên muốn ăn nhân rau hẹ trứng gà.
------------------------------------------------------------------------
Thời gian trước màn hình máy tính hỏng, nay mới sửa được nên chậm trễ đăng chương mới. Thật có lỗi