Tiên Hồ

Chương 15: Long Tu Hổ (2)



Hoàng đế nhà Lý triệu tập những người có pháp lực về đại hội, muốn họ kéo dài mười hai năm tuổi thọ cho ông ta.

Vốn dĩ Phong Cửu không muốn thả Diêu Khai Sơn đến, nhưng hắn bị nhốt trong Hoà Sơn Đạo quá lâu, cảm thấy vô vị nên đã lẩn trốn ra ngoài. Hắn còn dẫn theo con sói tinh Vương Đạo Duyên, đến trần gian tận hưởng phồn hoa tục thế.

Từ Miêu Cương đến Trường An, hắn ỷ mình có công pháp lợi hại nên hoàng hành ngông cuồng.

Lô Tịch Đấu Pháp cử hành được hai ngày, Diêu Khai Sơn thấy bọn người này pháp lực tầm thường nên hắn hạ độc thủ bóp cổ họ chết, càng không để người Trung Nguyên trong mắt. Do đó, hắn cực phẫn nộ khi biết Tô Hoàn và Tiêu Phi đã giết chết Vương Đạo Duyên.

Kỳ thật Diêu Khai Sơn cũng không quá coi trọng mạng sống của Vương Đạo Duyên, hắn chỉ tức giận vì có kẻ dám sào quét mặt mũi hắn.

Chờ một hồi lâu Tiêu Phi vẫn chưa tới, Diêu Khai Sơn dần mất kiên nhẫn, hắn suy nghĩ có nên treo Tô Hoàn ngoài tháp để dụ Tiêu Phi vào bẫy không. Nhưng hắn lại do dự, bởi hắn biết Tiêu Phi nhát gan, đứng trước thủ đoạn tàn độc này hắn lo Tiêu Phi sẽ hoảng sợ bỏ chạy, thế thì đâu được trút giận nữa.

Thậm chí Diêu Khai Sơn không biết Đại Bằng Minh Vương tháp là phủ đệ của thượng thư triều đình, hắn làm loạn kiểu này, liệu sẽ có hậu quả gì.

Diêu Khai Sơn chỉ biết bản thân có pháp lực cao cường, hắn nghĩ sau khi đại hiển thân thủ, lão hoàng đế đó sẽ cung phụng hắn như một vị thần.

Lúc hân hỉ, hắn sẽ tặng lão hoàng đế một ít trường sinh linh dược của Hoà Sơn Đạo, vậy thì hắn sẽ được ông ta ban thưởng mọi thứ, hô mưa gọi gió, muốn gì được nấy, vinh hoa phú quý hưởng mãi không tận.

Thế nhưng chức quan thượng thư là gì hắn cũng không biết, thậm chí hắn chẳng biết Nghiêm gia và Miêu thôn ở Thập Vạn Đại Cương có gì khác nhau.

___



Đợi mãi Tiêu Phi cũng không chịu tới, Diêu Khai Sơn thầm nghĩ: “Đại gia đình này quả thực không giống Miêu Cương chúng tôi, gian phòng rộng rãi sáng sủa, xà nhà chạm trổ đẹp hết nức. Nữ tử Trung Nguyên lại càng dịu dàng, nếu thằng ranh đó không chịu đến, ta sẽ bắt các mỹ nữ trong nhà này chơi vài phát, coi như trút cơn giận trong lòng. Đồ đệ ta gặp chuyện ở nhà này, họ cũng phải chịu sự trừng phạt thích đáng.”

Diêu Khai Sơn từ nhỏ sống ở Miêu Cương, bởi vì người Miêu thật thà chất phác nên hắn không có nhiều tâm cơ đối phó. Hắn cắm Hỗn Thiên Phán dưới mặt đất khóa chặt Tô Hoàn, vung tay thả ra sáu pháp bảo như dây thừng màu đen, mai phục trên đỉnh tháp. Sau đó hắn vênh váo bước xuống mặt đất.

Từ Ân Tháp xây ở biệt viện nên rất ít người ra vào, cái tên Diêu Khai Sơn xuất hiện khoa trương như vậy, đương nhiên là thu hút ánh nhìn rồi.

Gia quy của Nghiêm Cương rất nghiêm khắc, không cho người ngoài đi lại trong nhà. Trong khi một gã ăn mày xấc xược như Diêu Khai Sơn ung dung sải bước trong phủ, trên eo còn quấn một con rắn tà ác, bọn người hầu vừa trông thấy hắn liền điên cuồng la hét, tức khắc có gần năm chục người chạy ra bao vây hắn.

Một tên cường tráng lớn tiếng quát nạt: “Tên ăn mày to gan, ngươi có biết bản thân đang xâm phạm nơi nào? Ngươi từ đâu chui vào, mau quỳ xuống nhận tội, ta bẩm cáo sự việc với Nghiêm đại nhân, đánh ngươi một trận rồi thôi, không đưa đến quan phủ chịu tội.”

Diêu Khai Sơn cười khẩy, phất tay một cái, bọn họ ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, lập tức lăn ra sàn, ngủ như chết.

Diêu Khai Sơn thu thập khẩu dịch của rắn trùng sâu bọ có độc tính độc tính mạnh nhất Thập Vạn Đại Sơn, lấy đó chế luyện thành Mê Hồn Yêu Pháp.

Người bình thường ngửi vào sẽ lập tức co rúm trên mặt đất, nhưng điểm hung ác nhất chính là một lúc sau hoá tan thân xác của họ thành một vũng nước đen.

Lúc mà Phong Cửu truyền dạy pháp thuật này cho Diêu Khai Sơn, ông ta đã nhiều lần cảnh báo hắn không được sử dụng bừa bãi. Loại thuật này rất man rợ, ngay cả bản thân Phong Cửu cũng chưa từng sử dụng qua.

Diêu Khai Sơn thì sao mà nghe lời sư phụ chứ, trước mặt ông ta còn dè chừng vài phần. Bây giờ đặt chân đến đất Trung Nguyên phồn hoa, chẳng biết hắn đã dùng chiêu này nhiều biết bao nhiêu lần rồi, hàng trăm sinh mạng chết oan trong tay hắn.



"Bọn người thấp hèn, Diêu Khai Sơn gia gia đây không cần ra tay, để các ngươi nằm ở đây từ từ chờ chết.”

Tiêu Phi trốn phía sau cũng phải sợ đến run bần bật, nhiều lần y muốn thảy máng đá để đập nát sọ và gân cốt của Diêu Khai Sơn, nhưng chưa tìm được cơ hội ra tay.

Thấy Diêu Khai Sơn đi thẳng đến hậu viện Nghiêm phủ, bước lên tầng lầu thêu thùa, Tiêu Phi thầm nghĩ: "Không biết tên ăn mày độc ác này lại muốn hại ai? Ta nhất định sẽ ngăn cản hắn."

Tiêu Phi không có cách cứu những người hầu này, y đành theo sau Diêu Khai Sơn, tìm cơ hội giết chết hắn, đoạt hết pháp bảo của hắn, không chừng có thể cứu được họ.

Diêu Khai Sơn vừa lên lầu, Tiêu Phi liền nghe thấy tiếng la thảm thiết của một tiểu tỳ nữ, gia đinh bên cạnh đều bị Diêu Khai Sơn hạ thuật đánh ngất, nên không ai đủ năng lực giúp đỡ.

Tiêu Phi vội rón rén đi lên lầu, trông thấy Diêu Khai Sơn đánh ngất nha hoàn, rồi làm nhục một tiểu cô nương thanh xuân mười tám.

Cô ấy bị Diêu Khai Sơn đè chặt dưới thân, y lập tức vươn tay chỉ thẳng, một cái máng đá dài hai ba trượng bay ra, đánh thẳng vào gáy của Diêu Khai Sơn.

Hắn đang hưng phấn lên đỉnh, đột nhiên bị vật nặng đánh thẳng vào đầu não, máu tươi lập tức chảy ra, nằm thẳng tắp trên người của tiểu cô nương đó, không thể cử động.

Cô nương dưới thân Diêu Khai Sơn vốn đã mảnh mai yếu ớt, riêng thể tạng hơn trăm cân của Diêu Khai Sơn cô đã chịu không nổi rồi, lại có thêm một máng đá nặng mấy trăm cân. Nặng đến không thể rên rỉ, ngộp đến ngất xỉu.

Tiêu Phi sợ Diêu Khai Sơn chưa chết, vì vậy y đưa tay thi phép, máng đá bay lên xoay tròn trên không trung, lần này Tiêu Phi không quan tâm đến nữ nhân nằm dưới Diêu Khai Sơn, y lập tức đánh hắn mười mấy phát, đánh đến đồ đạc vỡ tứ tung, nền nhà cũng gần sập đến nơi. Sau đó y lắc lắc chiếc túi Ngũ Âm, hút cái xác của Diêu Khai Sơn vào trong.

Con rắn vảy đỏ cuộn trên eo hắn, thấy Tiêu Phi rung chiếc túi Ngũ Âm, nó đột nhiên trở nên tinh mãnh, ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận. Nó há miệng phun ra một luồng sương mù đỏ nhạt, chống lại hắc khí của túi Ngũ Âm. Sau hai lần giằng co, nó dần cạn kiệt sức lực, quay đầu bỏ chạy.