Gia cảnh của Tiêu Phi không đến nổi bần hàn, nói chung là miễn cưỡng cũng có bữa cơm no bụng. Mặc dù cha mẹ cưng chiều nhưng mọi chuyện y đều tự động làm lấy, có khi còn chủ động phụ giúp việc nhà, không quen để người khác phục vụ.
Tiêu Phi vội nhận lấy hộp cơm trong tay Tô Hoàn, cảm thấy có chút áy náy: “Những chuyện nặng nhọc này sao dám bắt Tô cô nương làm.”
Tô Hoàn dịu dàng mỉm cười, lộ ra đôi mắt cong vòng hình bán nguyệt: “Lúc ta và tỷ tỷ tu luyện trên thâm sơn, ta cũng hay tự mình làm đồ ăn. Lúc đó ta thích nhất là trộm rượu của con khỉ Lão Bạch Viên, sau đó lên núi cao ngồi thưởng rượu, ngắm nhìn từng làn mây trắng lập lờ trên sườn núi, ta còn cảm thấy bản thân sắp được đắc đạo thành tiên nữa… Mong công tử đừng chê cười, ý nguyện lớn nhất của tỷ muội ta chính là tu luyện thành tiên, thoát khỏi thai xác yêu tinh, trường sinh bất lão, không tranh với đời.”
Nói đến đây, Tô Hoàn bỗng trầm u than thở: “Dù là Thập Vạn Đại Sơn cũng đấu sống đấu chết, huống chi là hồng trần tục thế này. Ta cũng không biết mai sau phải đến phương nào, chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể sống lại.”
Tiêu Phi thì không có nhiều trải nghiệm giống nàng, nhưng lại bị lời nói của nàng làm cho cảm động, bị nàng lây truyền nỗi u buồn.
Y nhập thế chưa sâu, cũng không hiểu rõ tu hành là một thế giới gì. Nhưng mấy ngày qua, y lại ngộ ra rất nhiều thứ.
Vương Đạo Duyên và tỷ muội Tô gia đều là những con yêu tinh một lòng cầu đạo.
Tỷ muội Tô gia cực khổ tu luyện, còn Vương Đạo Duyên thì muốn đi đường tắt, hắn muốn đoạt nội đan của tỷ muội họ để gia tăng đạo hạnh của mình. Bởi vì không thành công nên hắn đầu nhập vào Hoà Sơn Đạo, bái Diêu Khai Sơn làm sư phụ, học một thân tà môn pháp thuật.
Đạo cao còn có đạo cao hơn, so với pháp môn của Lam Lê đạo nhân, Hoà Sơn Đạo chỉ là một môn phái bất nhập lưu, lại không luyện thuật trường sinh. Vương Đạo Duyên và Diêu Khai Sơn bại dưới tay Tiêu Phi, nghiệp quả đó đều là họ tự mình chuốc lấy.
Sau khi tu luyện thành công Hắc Thuỷ Chân Pháp, có thể hoá thân hắc long, nhưng đâu phải dễ dàng đến vậy. Tiêu Phi nghĩ ra cách tu luyện ở nơi có hơi nước nồng mạnh, cũng chỉ nhanh hơn cách cũ hai đến ba lần. Nếu không gặp được kỳ tích, khả năng mở ra cách cửa trường sinh vẫn rất nhỏ nhoi.
“Không được chân truyền, khổ luyện đời một đời cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo. Đắc chân truyền, chịu kiên trì cố gắng, nhưng không phải thiên tài, cũng không thể bước lên con đường trường sinh. Tương lai rất nhiều gian khổ, ta nhất định phải dũng cảm đi thẳng, ta phải rút ra bài học từ quá khứ, không thể lãng phí cơ duyên này.”
Đột nhiên, tâm hướng đạo của y lại dày thêm một tầng.
Y hảo ngôn an ủi nàng: “Mai này công pháp của ta đạt được một ít thành tựu, ta nhất định sẽ giải cứu tỷ tỷ của muội, giúp tỷ ấy đầu thai chuyển thế, hoặc là tìm một lư xá tốt cho tỷ ấy. Ta nhất định không làm Tô cô nương thất vọng.”
Tô Hoàn hai mắt lấp lánh, quả thật không biết phải cảm kích y ra sao.
Tiêu Phi hai lần đặt lời hứa sẽ cứu lại tỷ tỷ. Tô Hoàn cũng yên tâm và nhẹ nhõm hẳn, nàng rót rượu gắp thức ăn cho Tiêu Phi. Y nhiều lần từ chối, còn lần này đành phải chấp nhận.
Tiêu Phi ăn no lót đầy bụng rồi thôi, y vẫn khắc ghi đại sự trong đêm nay: “E là đêm nay đạo quán xảy ra chút chuyện, ta không thể rời khỏi, nhưng ta sợ sẽ liên lụy đến muội. Tô Hoàn, muội hãy tìm một chỗ an toàn ở nhờ một đêm, sáng mai mới quay về.”
Có lẽ sự việc này rất nghiêm trọng, Lam Lê đạo nhân pháp lực vô biên, Tô Hoàn nghĩ hai người họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, ngược lại nàng sợ bản thân sẽ cản trở họ. Sau khi nghe dặn, nàng dọn dẹp hộp cơm, cất bước rời khỏi đạo quán.
Tiêu Phi ở trong phòng, đợi đến ánh trăng dâng qua đại thụ cũng không thấy động tĩnh gì: “Sư phụ còn chưa ra, ta phải đến phòng thầy xem thử.”
Tiêu Định vừa định khởi bước thì nghe thấy tiếng sấm gió vang inh ỏi, phía hoàng cung hiện lên một cầu vòng màu đen, sau khi tiếp xúc với hàng chục đường ánh đủ màu, nó như mũi tên phóng thẳng về đạo quán.
Mười mấy đường sáng đó theo không nổi tốc độ nhanh như chớp của đường màu đen, chỉ có hai đường sáng xanh trắng kịp truy sát phía sau.
Tiêu Phi nhận ra, cầu vồng đen đó có hơi thở rất quen thuộc, như có mối liên quan với Hắc Thuỷ Chân Pháp mà y đang tu luyện.
Hai đường sáng trắng xanh đang theo sau vô cùng sắc mạnh, cũng không biết chúng có lai lịch gì.
Tiêu Phi nhớ kỹ lời dặn của sư phụ, y đợi đường sáng màu đen vượt qua hai đường kia, lập tức vung tay đánh chín viên kim đan lên không trung.
Hai luồng sáng trắng xanh theo sát phía sau, chúng không biết có người mai phục ở dưới, uy lực của kim đan lại không phải tầm thường, tức thời bị nó cản lại tốc độ.
Thế nhưng chúng rất coi trọng đạo hắc quang đó, không dây dưa với viên kim đan của Tiêu Phi, sau khi định thần, chúng lại tăng tốc dí sát không buông.
Lúc luyện tập, Tiêu Phi biết kim đan không thể nhanh bằng hai luồng sáng trắng xanh này, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cản trở chúng một lúc.
Tiêu Phi thu lại kim đan, y cũng không biết bản thân làm đúng chưa.
Chưa gì phía sau lại có hàng chục đường sáng đuổi đến, số lượng thì nhiều, bọn chúng lại bay loạn xạ, Tiêu Phi không biết nên chặn lại màu nào. Chỉ trong chớp mắt, bọn chúng đã biến mất khỏi không trung.
Tiêu Phi biết được, những đường sáng nhiều màu là độn quang của người tu đạo, ít nhất họ đã luyện đến cấp độ thiên nhân cảm ứng, ngự không phi hành, tương đương với pháp lực tầng năm của Hắc Thuỷ Chân Pháp.
Những người này không ai là kẻ tầm thường, đạo cao mấy ngọn núi so với cái gọi là “kỳ nhân dị sĩ” ở Thuỷ Lục Đại Hội.
“Người phía trước chắc là sư phụ rồi, bản lĩnh của hai đường sáng xanh trắng này có vẻ không thua kém sư phụ, không biết là độn quang của môn phái nào? Những người còn lại hơi kém nên đuổi không kịp, nhưng lý do gì mà thầy bị nhiều người truy sát thế?”
Lam Lê đạo nhân chưa từng tiết lộ lý do đến Trường An, sau khi đến đây lại hành sự bí ẩn, suốt ngày ở trong đạo quán không bước ra khỏi cửa, Tiêu Phi cũng không biết rốt cuộc sư phụ muốn làm chuyện đại sự gì.
Những tu sĩ đuổi theo sư phụ y, cũng chẳng biết từ đâu xổng ra, ai nấy đều có bản lĩnh đáng gờm.
Hiển nhiên họ có mưu đồ mà đến, những người tu hành bế quan tại gia, khổ luyện gần chết, đâu có có thời gian đi đánh nhau với kẻ khác.
Người cầu trường sinh, điều thứ nhất phải cai trừ là xử sự theo cảm tính. Trừ phi là thù sâu oán nặng, hoặc là bước ngoặt trọng đại, nếu không thì những người có pháp lực tuyệt đối không dễ gì giao thủ.
"Những điều này vượt quá tầm hiểu biết của ta rồi, thôi không nghĩ nữa, điều quan trọng là, nếu sư phụ chiến thắng thì thôi. Nếu họ đuổi không kịp sư phụ, bất chợt nhớ lại, là do ta phóng chín viên kim đan cản trở họ, họ quay về tìm ta trút giận thì sao?”