Người nọ không biết nghĩ tới cái gì, phất tay áo một cái, một đạo sáng ngời như tia chớp bao phủ toàn thân, giữa thanh thiên bạch nhật phá không phi khởi.
Tiêu Phi thấy vậy liền lấy viên kim đan trong tay áo ra, khó mà nén được cơn nộ hoả.
Y thầm hận trong lòng: "Người này không giấu giếm thân phận phi phàm, nhất định là truyền nhân của một môn phái cực đại nào đó, cho nên mới hành sự ngang ngạnh như vậy. Ta phải khổ luyện hơn nữa, một ngày nào đó ta nhất định sẽ vượt qua mặt hắn.”
Tiêu Phi bị đánh đến gương mặt sưng tấy, hai mắt khó mở ra, nam nhân này ra tay rất mạnh, nếu không phải y tu luyện được chút thành tựu, có lẽ bị hắn đánh rụng cả hàm răng luôn rồi.
Sau khi Tiêu Phi chịu một đòn này, trong đầu y hiện lên vô số suy nghĩ, càng nghĩ càng hung ác, nhưng cuối cùng rùng mình một cái, y cũng hồi phục lại tâm trạng, lấy lại sự bình tĩnh.
"Ăn miếng trả miếng, hắn tát ta một cái, sau này ta sẽ trả thù, nhưng cứ vắt ngang hận thù trong lòng, cũng không phải ý niệm mà một tu sĩ nên có.”
Tiêu Phi âm thầm vận khởi Hắc Thủy Chân Pháp, khuấy động chân thủy tinh khí, điểm nhẹ vào hai má, tiêu hóa máu bầm, trong lòng thầm nghĩ: " Độn quang của người này y hệt cái đường sáng đầu tiên bay ngược, chính là người đã nổ tung đạo quán này. Rốt cuộc sư phụ đã làm gì, khiến cho những người này thù hằn đến vậy?”
Tiêu Phi đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một giọng nói dịu dàng cất lên: "Vị tiểu đệ này không phải Tiêu Phi sao? Sao ngươi lại đến Trường An?”
Tiêu Phi quay đầu lại nhìn, hoá ra là người quen Mạnh Điền Trúc.
Mạnh Điền Trúc một thân một mình, thay bạch y phục thành đạo bào vàng tơ,
đầu đội mũ nữ, mang lại cảm giác thoát tục.
Lúc ở Bạch Thạch Trấn, Tiêu Phi đã biết Mạnh Điền Trúc và Việt Khinh Hàn có thân phận phi phàm, do hai người không chịu thu nhận y, nên y mới bái Lam Lê đạo nhân làm sư phụ.
Hôm đó y chỉ giao lưu vài câu với hai người Lệ Giang Kiếm Phái này, từ ngữ điệu của họ, y có thể nghe được, có vẻ họ có xích mích lớn với sư phụ mình. Cho nên lúc này y không dám nói ra sự thật.
Y cúi đầu hành lễ với Mạnh Điền Trúc, biểu cảm có chút kinh ngạc: "Mạnh tỷ tỷ, sau khi tỷ rời đi, ta đã bái một người khác làm sư phụ, là thầy đã đưa tôi đến Trường An. Nhưng hiện tại sư phụ của ta đã đi đâu mất rồi, bảo ta đợi thầy ở đây.”
“Ồ.”
Mạnh Điền Trúc tựa cười phi cười nhìn lấy Tiêu Phi, như muốn nhìn thấu bí mật của y, Tiêu Phi hơi lo lắng, đang suy nghĩ tiếp theo phải giải thích thế nào, để Mạnh Điền Trúc tin rằng sư phụ của mình là một người khác.
Mạnh Điền Trúc tuỳ tiện làm một động tác nhẹ, chín viên kim đan trong tay áo Tiêu Phi không tự chủ được, hóa thành một đạo kim quang, bay vào tay Mạnh Điền Trúc.
Tiêu Phi hoảng hốt, vội thi triển Thiên Hà Cửu Chú kiếm pháp, muốn đoạt lại chín viên kim đan đó.
Mạnh Điền Trúc khẽ mỉm cười, thấy Tiêu Phi gồng đến sắc mặt đỏ bừng, cũng không cách nào hoán về chín viên kim đan, cô ta thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Thì ra là Tô sư bá của Thiên Hà Kiếm Phái đã thu nhận ngươi, mặc dù kiếm đan của Tô sư bá tế luyện là thiên hạ vô song, nhưng Mạnh tỷ ngươi cũng là đệ tử chân truyền của Lệ Giang Kiếm Phái, ta mà tham muốn pháp khí của ngươi sao.”
Lòng bàn tay của Mạnh Điền Trúc hơi thả lỏng, để Tiêu Phi triệu hồi chín viên kim đan.
Cô nhận ra lai lịch của chín viên kim đan này, cô cũng biết rằng tính khí của Tô Tinh Hà rất quái lạ, nhưng hắn lại nhận Tiêu Phi làm đồ đệ, còn tặng y chín viên Thiên Tinh kiếm đan quý như mạng sống của mình, truyền thụ cả kiếm thuật cơ bản nhất của Thiên Hà Kiếm Phái - Thiên Hà Cửu Chú. Đương nhiên hắn đã coi Tiêu Phi là đệ tử đích truyền của mình, cô cũng không thể cười cợt y quá nhiều.
Nhưng Mạnh Điền Trúc mãi mãi không ngờ được, chín viên Thiên Tinh Kiếm Đan mà Tiêu Phi đang giữ, là do Lam Lê đạo nhân đã giết chết Tô Tinh Hà của Thiên Hà Kiếm Phái, đoạt lấy kim đan từ tay hắn.
Ngay cả Thiên Hà Cửu Chú cũng là do Lam Lê đạo nhân thi triển bí pháp thần thông, ép hỏi nguyên thần của Tô Tinh Hà.
Tiêu Phi không biết lai lịch của "Tô sư bá" là ai, cho nên không dám mạo danh là đệ tử ông ta, y trầm giọng nói: "Đương nhiên Mạnh tỷ không thèm đồ của ta, chỉ là, sư phụ từng nói, người tại kiếm tại, kiếm vong người vong, nên ta không dám để chín viên Thiên Tinh Kiếm Đan rời khỏi tay mình, dù một chút cũng không.”
Mạnh Điền Trúc hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Là Mạnh tỷ ngươi đã sơ suất. Tô sư bá là người nghiêm khắc, làm gì cũng tuân theo môn pháp, rất khó tính và kén chọn đệ tử, ta không nên đùa với ngươi như vậy. Nhưng người vừa rồi là Dương Minh Hà đến từ Tây Huyền Sơn Long Hổ phái, bộ ngươi đã đắc tội hắn sao?”
Tiêu Phi không ngờ Mạnh Điền Trúc đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, y nghĩ trong lòng: “E rằng Mạnh tỷ tỷ cũng có liên quan đến nhóm người mà đêm qua đã truy sát sư phụ.”
Y không dám nói dối bừa bãi, sợ để lộ sơ hở, y đành kể rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Mạnh Điền Trúc nghe vậy liền không thể nhịn cười: "Đó không phải lỗi của ngươi, Dương Minh Hà nhất thời lỗ mãng san bằng cả đạo quán của người khác, đương nhiên trong lòng vừa tức vừa sợ."
“Có điều…”
Mạnh Điền Trúc khẽ cau mày, thầm nghĩ: "Nộ Sơn Chân Nhân là thủ toạ của Côn Lôn Tàng Kinh Các, sao lại đi với tên Lam Lê đạo nhân của Bắc Phương Ma Môn?”
Nhìn thấy Tiêu Phi đứng chắp tay câu nệ, Mạnh Điền Trúc coi bản thân như tôn trưởng, không khỏi cười nói: "Ngươi là đệ tử của Tô sư bá ở Thiên Hà Kiếm Phái, tính ra ngươi cũng là sư đệ của ta. Chúng ta đều là đồng môn đệ tử, cùng chung một tinh thần, ngươi cứ gọi là Mạnh sư tỷ.”
Tiêu Phi lập tức đổi xưng hô gọi sư tỷ, nhưng y biết thân phận thực sự của mình, nên y cũng không dám biểu hiện quá mức thân mật.
Mạnh Điền Trúc hỏi thăm vài câu về "Sư phụ" của y, nhưng Tiêu Phi chỉ biết nói “không biết”.
Mạnh Điền Trúc từ lâu đã biết tính khí của Tô Tinh Hà rất quái lạ, nên cô cũng không nghi ngờ gì nhiều.
“Lần này, Hoàng đế nhà Lý ở Trường An, không biết từ nơi nào đó lấy được một bảo vật quý hiếm của thượng cổ tiên nhân, nên đã tổ chức cái đại hội Thuỷ Lục này. Ý muốn những kẻ tu hành tham lam báu vật, đến dùng nó kéo dài tuổi thọ cho ông ta. Bảo vật cổ xưa này cực kỳ lợi hại, chưởng môn Lệ Giang Kiếm Phái chúng ta sợ bảo vật rơi vào tay kẻ xấu, nguy hại chúng sinh, nên đã phái ta và sư tỷ Việt Khinh Hàn đến đây.
Một số môn phái khác cũng phái đệ tử ưu tú nhất đến Trường An. Không ngờ có nhiều người canh giữ, cũng bị Lam Lê đạo sĩ của Bắc Phương Ma Môn cướp đi món kỳ trân dị bảo, đêm qua chúng tôi không bắt được hắn, muốn đoạt lại món bảo vật này quả thật muôn vàn khó khăn. Ngươi ở Trường An rất nguy hiểm, ngươi nên nhanh chóng liên lạc với sư phụ, rồi quay về sơn môn tu luyện đi.”
Tiêu Phi trong lòng cười khổ: "Sư phụ chỉ sợ khó liên hệ, bảo vật này quý hiếm như vậy, chắc thầy đã lặn mất tăm rồi. Ta chỉ là đệ tử mới thu nạp, chỉ sợ không là gì so với bảo vật đó.”
Trong lòng y nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Mạnh sư tỷ? Rốt cuộc là bảo vật gì mà thần kỳ đến vậy? Khiến ai cũng muốn tranh giành.”
Mạnh Điền Trúc nhẹ ấn huyệt thái dương, cười ngọt ngào nói: "Sư phụ ngươi có nói cho ngươi biết, trên đời pháp bảo chia làm mấy loại?"
Tiêu Phi gật đầu: "Sư phụ nói, phàm nhân hay gọi vật khí của tu sĩ là pháp bảo, kỳ thực nó được chia làm ba loại: bùa khí, pháp khí, pháp bảo, nhưng pháp bảo chân chính lại rất ít. Thiên Hà Kiếm Đan mà sư phụ truyền ta cũng chỉ là pháp khí thượng hạng.”