Hắc Thủy Chân Pháp có tổng cộng mười ba cảnh giới, đây là công pháp đích truyền của Thần Tông Ma Môn.
Tu luyện đến cảnh giới cao nhất, không những có thể điều khiển dòng nước, mà còn hợp nhất chân thủy, hóa thân rồng đen, đằng vân giá vũ, điều khiển lôi điện, hô mưa gọi gió, thần thông quảng đại, vô cùng uy lực, không khác gì rồng thật ở thời thượng cổ.
Tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp đến cảnh giới cao nhất có thể hoá thành chân thân rồng đen, tuy không lợi hại bằng thập đại thần ma, nhưng cũng là pháp thuật hạng nhất. Nếu thật sự tu luyện thành công, các tu sĩ tầm thường căn bản không phải đối thủ.
Có điều tu hành công pháp này cực kỳ gian khổ, nếu không cống hiến hết mình, một mạch xông xáo, chỉ nhát gan sợ sự, dù có khổ luyện chục năm cũng chỉ dậm chân tại chỗ.
Đạo sĩ Lam Lê chưa từng nói những điều này cho Tiêu Phi biết, càng biết nhiều cấm kỵ thì càng rụt rè do dự. Tiêu Phi từ lâu đã ngưỡng mộ các tiên nhân trong sách cổ, y lại siêng năng chăm chỉ, cũng được xem như phù hợp với tâm cảnh tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp.
Tiêu Phi đi theo sư phụ tá túc tại một đạo quán hẻo lánh ở Trường An. Lam Lê đạo nhân không ra ngoài, suốt ngày bế quan tu luyện. Tiêu Phi cũng không dám lười biếng, một ngày dành bảy tám tiếng nghiên cứu ý nghĩa sâu xa của Hắc Thủy Chân Pháp.
Hai sư đồ tá túc tại một đạo quán mục nát, nhưng nơi đó có tận chục mẫu ruộng bạc màu, coi như có chút lương thực, không cần lo lắng quá nhiều về chuyện ăn uống.
Trong đạo quán chỉ có một lão đạo sĩ lớn tuổi, dẫn theo hai đồ đệ hơi thở thoi thóp như muốn chết đến nơi, chúng lười gấp mười lần Tiêu Phi, thường nhịn đói trên vài ba ngày đến khi đói cồn cào mới miễn cưỡng nấu một bữa cơm.
Tiêu Phi nghĩ đạo quán nghèo nàn, không có lương thực dự trữ nên họ mới phải nhịn đói như vậy. Nhưng khi biết được sự thật, y chỉ có thể bất lực nhận lấy trách nhiệm nấu nướng.
Trước giờ y chưa từng vào bếp nấu ăn, dù không thể nấu ra mỹ vị thiên hạ, nhưng giúp năm người trong quán ăn được một bữa cơm no bụng cũng là chuyện nhàn hạ thôi.
Ngoài hai chuyện này ra thì Tiêu Phi không còn gì phiền não. Ở nhờ đạo quán hơn mười mấy ngày, tình cờ nghe thấy người qua đường bàn về Thủy Lục Đại Hội của ngày mai, y liền phấn khích muốn đi hóng náo nhiệt.
Bình thường Lam Lê đạo nhân trầm mặc ít nói, trông có vài phần khó gần gũi, y chỉ là đồ đệ trên danh nghĩa tạm thời, không dám tự tung tự tác rời khỏi đạo quán, y làm gì cũng phải được cho phép của đạo nhân.
Đúng lúc lão vừa thiền định xong, biết Tiêu Phi muốn tham quan Thủy Lục Đại Hội, lão suy tư một hồi bèn gật đầu đồng ý: "Phần lớn trên hội đều là những kẻ lừa đảo không có pháp lực. Nhưng cũng không đảm bảo, có cao nhân ẩn thân, ngươi chơi gì chơi, đừng có sinh sự là được. Ở đây ta có một túi vàng, ngươi tiện thể mua vài bộ đạo bào về thay mặc, đã vào môn hạ của ta thì không được mặc y phục thường dân nữa."
Tiêu Phi nhận lấy tiền nang của sư phụ, y hơi giật mình kinh ngạc, thầm nghĩ: “Ngay cả phú hào giàu có nhất Bạch Thạch Trấn cũng chưa chắc có nhiều vàng như vậy, nghe nói người tu tiên có thể điểm thạch thành kim, bây giờ tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền, mai sau ta nhất định sẽ học được thần chú này."
Tiêu Phi ra ngoài đạo quán, được hai tiểu đạo đồng hướng dẫn lối đi, y liền chạy thẳng đến con đường Chu Tước rộng lớn nhất thành Trường An.
Nhà Đường ngày nay là một quốc gia thịnh vượng nhất thiên hạ. Chính trị trong triều tiến bộ, có nhiều quan thần tài ba điều hành chính sự.
Các mãnh tướng nhiều lần mở rộng bờ cõi quốc gia, chinh phạt Tây Vực, đại thắng trở về. Hơn nữa, văn phong phóng khoáng, giới văn học nổi lên đông đảo, văn chương hoa mỹ càng vượt xa thế hệ trước.
Tây Vực và trư quốc hải ngoại đều ngưỡng mộ nền văn minh lâu đời của nhà Đường. Sứ giả các nước thường xuyên đến bái kiến. Thậm chí vương tử trư quốc còn trường cư tại Trường An, không nỡ rời đi.
Ánh sáng là khí tượng của Trường An, có thơ tả rằng: “Thành đẹp cảnh đẹp xem chưa đủ, Hồ nương Tây Vực dáng múa phơi phới."
Đại lộ Chu Tước là con đường chính của Trường An, từ phía bắc cổng Huyền Vũ đến trước hoàng cung là một con đường rộng rãi bằng phẳng, đủ sức dung nạp tám chiếc xe ngựa.
Hai bên cổng Huyền Vũ là chợ đông và ngõ tây, đây khu chợ phồn hoa, náo nhiệt nhất Trường An, Đại Đường, thậm chí là thiên hạ. Đừng nói sản phẩm Đại Đường, ngay cả ngựa và binh khí Tây Vực hay các sản phẩm thủ công tinh xảo, hương liệu của các nước hải ngoại cũng có đầy đủ.
Đương kim hoàng đế Lý Ưng ham muốn tổ chức Thủy Lục Đại Hội, và nó được cử hành ngay trên đại lộ Chu Tước này.
Tiêu Phi đến trễ một bước, vừa đến đại lộ đã thấy biển người đông đúc, y muốn chen vào nhưng không đủ sức lực, chỉ có thể bê vài viên gạch đặt bên ngoài, rồi đứng lên tham quan.
Từng lớp tăng đạo dị nhân lần lượt từ cổng Huyền Vũ bước vào. Một số người gió bụi dặm trường, ăn mặc rách rưới nhưng lại toát lên vẻ hiên ngang khí thế. Cũng có người làm một bàn nâng bên dưới, đánh trống thổi kèn, tiền hô hậu ủng, còn bản thân thì ngồi yên một chỗ, tỏ ra vẻ nhất đẳng cao nhân.
Đương kim hoàng đế hiếu đạo nên không ít người vượt ngàn dặm đường đến Trường An. Thậm chí các tu sĩ Tây Vực, hồ tăng, dị nhân ngoại quốc cũng tham gia vào sự kiện trọng đại này.
Tiêu Phi theo Lam Lê đạo nhân học được Hắc Thủy Chân Pháp hơn một tháng mấy, chỉ cần ngưng tụ pháp lực trong mắt sẽ có thể nhìn thấy vầng sáng ẩn giấu trên người họ.
Tuy nhãn lực của y không sắc bén, nhưng y nhận thấy, trong đám tăng đạo dị nhân này, chín trên mười phần đều không có bản lĩnh. Thần quang trong mắt tán loạn, đỉnh đầu không có vầng sáng, rõ ràng là bọn lừa đảo không chút pháp lực.
Tiêu Phi quan sát nửa canh giờ, thấy một gã ăn mày đeo con rắn khổng lồ trên eo, xông vào đại lộ Chu Tước. Đôi mắt của hắn lấp ló hồng quang, trên đầu có hắc khí xông thiên. Như sư phụ đã nói, không rõ lý do gì mà cao nhân lại chà trộn trong đám lừa đảo này.
Ngay cả con rắn của hắn cũng bao phủ một tầng yêu khí rực lửa, toàn thân đỏ thẫm, đỉnh trán ẩn hiện một chiếc sừng nhô ra. Trông nó chậm chạp, thật chất tốc độ như tia chớp, rõ là vật không tầm thường.
Tên ăn mày này khuôn mặt dữ tợn, trên eo có một thứ tà ác quấn quanh, quả nhiên không ai dám lại gần, mặc cho hắn ung dung sải bước trên đường Chu Tước, thông thái như một trạng nguyên gia đang diễu hành.
Tiêu Phi mải mê nhìn hắn, đột nhiên có người đẩy y từ phía sau khiến y trượt chân ngã xuống đất. Y định quay sang chửi mắng thì trông thấy một bạch y thiếu nữ nở nụ cười có chút áy náy. Da nàng trắng như tuyết, nụ cười tươi tắn như bông hoa đang nở rộ, quả thực là một tuyệt sắc giai nhân.