Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 22



Chương 41: Đại viện quân khu

An Nhiên vội nói xin lỗi xong. Ngẩng đầu thấy là đối phương là một mỹ nữ tóc dài phiêu dật, da dẻ trắng ngần mang theo hơi thở cổ điển.

Mỹ nhân vị va phải mỉm cười, lắc đầu với An Nhiên, rồi lướt qua An Nhiên trực tiếp đi vào phòng rửa tay.

An Nhiên cũng không để ý nhiều, rời đi phòng rửa tay, bay thẳng đến quầy kinh doanh ngày hôm qua.

Khi Tô Dịch Thừa tới đón An Nhiên thì An Nhiên còn đang căng thẳng vì bữa cơm tối nay, sự căng thẳng và thấp thỏm này đã khiến An Nhiên quên đi sự lúng túng sau khi hai người trải qua chuyện tối hôm qua.

Hai người về nhà trước lấy thực phẩm bảo vệ sức khoẻ và khăn lụa mà An Nhiên mua hôm qua. Trong phòng tắm, An Nhiên trang điểm đơn giản cho mình, rồi sau đó ở gương soi một lúc lâu.

Tô Dịch Thừa ngồi trong phòng khách đợi một hồi mà không thấy cô đi ra ngoài, liền mở cửa đi vào, thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn về phía gương, chân mày nhíu chặt.

“Sao vậy?” Tô Dịch Thừa hỏi.

An Nhiên xoay người, nhìn Tô Dịch Thừa, miệng lầm bầm, “Anh nói em có nên thay đổi lại bộ quần áo không? Còn có, đầu tóc nhìn qua có phải rất lộn xộn không?” Sớm biết thế thì trưa nay nên đi làm đầu, nhưng mà đi siêu thị đã ngốn toàn bộ thời gian nghỉ trưa của cô rồi, còn phải đi làm nữa, nên không có đủ thời gian.

Tô Dịch Thừa mỉm cười, liền bước lên nắm tay cô, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô, trằn trọc, vào lúc cô không chú ý, cái lưỡi liền thăm dò đi vào, quấn lấy cái lưỡi của cô cùng nhau nhảy múa, An Nhiên nhất thời phản ứng không kịp, đợi đến khi kịp phản ứng, vừa muốn đưa tay đẩy anh thì trước đó Tô Dịch Thừa đã buông cô ra.

An Nhiên che miệng xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh, cô thẹn thùng lại khiến Tô Dịch Thừa cười một tiếng, nắm tay cô, không nói thêm gì nữa, trực tiếp dẫn cô ra cửa.

Trên xe, An Nhiên vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng bởi vì chuyện vừa rồi nên vẫn không dám nhìn Tô Dịch Thừa nhiều, chỉ đành phải nắm chặt tay, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng chiếc xe đã chạy hơn nửa giờ, cũng không có ý định dừng lại, An Nhiên không khỏi quay đầu hỏi: “Cha mẹ anh ở rất xa sao?”

Cha mẹ anh! Tô Dịch Thừa nhướng mi, quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Vừa nói cái gì?”

“Lâu như vậy còn chưa đến, cha mẹ anh ở rất xa sao?” An Nhiên không nghi ngờ gì, hỏi lại.

Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn  cô, hỏi: “Chỉ là  cha mẹ của anh sao?”

An Nhiên đỏ bừng mặt, lè lè lưỡi, có chút không tự nhiên nói: “Em, em tạm thời còn chưa thích ứng.”

Tô Dịch Thừa gật đầu, không có trách tội cô, nhắc nhở: “Nhưng mà về đến nhà, nhớ đừng gọi sai đấy.”

“Ừ.” An Nhiên liên tục gật đầu, đây là nghĩa vụ mà cô phải ra sức hoàn thành, cô sẽ đóng vai thật tốt.

Tô Dịch Thừa quay đầu cười cười nhìn cô một cái, nhưng ngay sau đó thì quay mặt lại vừa nhìn chăm chú tình hình giao thông phía trước, vừa nói: “Ông nội hồi xưa là tư lệnh quân khu, nhưng mà bây giờ đã nghỉ hưu rồi, cha là chính ủy quân khu, cho nên bây giờ tất cả họ đều ở đại viện quân khu, cách khu vực thành thị khá xa, còn khoảng 20 phút nữa mới đến, nếu mệt thì ngả ra nghỉ ngơi, đến nơi anh gọi em.”

Lời của anh khiến An Nhiên nhất thời khó có thể tiêu hóa, sững sờ nhìn anh thật lâu, mới lẩm bẩm: “em chưa bao giờ biết nhà anh lại hiển hách như thế.” Cô hoàn toàn không ngờ tới chồng của mình thế mà là con cháu mấy đời của nhà quan, có quyền có thế được trọng vọng hiện nay.

Tô Dịch Thừa mỉm cười, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô, trêu đùa nó: “Ban đầu em còn chưa hỏi rõ ràng liền gả cho anh, hiện tại hối hận cũng không kịp rồi.”

An Nhiên nhìn anh, không tiếp lời của anh, chỉ hỏi ngược lại: “Tô Dịch Thừa, nhà anh không coi quan môn đăng hộ đối sao?”

Tô Dịch Thừa nhìn cô, tâm trạng lo lắng trong lòng cô đều viết rõ trên mặt, anh dừng xe lại ven đường, nhìn cô chăm chú, hỏi: “An Nhiên, em đang lo lắng cái gì?”

An Nhiên sững sờ nhìn anh, nhưng không nói chuyện. Mặc dù cô xuất thân bình dân, nhưng cũng biết một chút rằng những gia tộc giàu sang quyền thế chú trọng nhất là môn đăng hộ đối. Nếu xét về tính môn đăng hộ đối, thì cô một trăm phần trăm không xứng với Tô Dịch Thừa, nếu như Tô gia chú trọng điều này, vậy cô nên làm thế nào? Ly hôn sao? An Nhiên không biết, chẳng qua là trong lòng không khỏi có chút hối hận, hối hận ban đầu kết hôn quá mức qua loa.

“Mẹ anh là người trọng môn đăng hộ đối sao?” Tô Dịch Thừa hỏi.

An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lắc đầu, lúc này mới nhớ tới hôm trước cô gặp mặt Tần Vân, nhìn vẻ thân thiện của bà, bộ dạng hoàn toàn không ngần ngại cô có thân phận gì, gia thế ra sao, nên không phải là người xem trọng môn đăng hộ đối.

“Vậy còn có cái gì phải lo lắng?” Tô Dịch Thừa không khỏi cảm thấy buồn cười, cô bé này hình như không có suy nghĩ đến chuyện kia. Thật ra thì, nếu là trước kia, có lẽ mẹ sẽ còn xem trọng môn đăng hộ đối gì đó, nhưng bây giờ, bà chỉ sợ mình không đợi được chén trà của con dâu, miễn là gia đình đối phương trong sạch, thì bà vui mừng còn không kịp nữa là.

“Thật không để ý?” An Nhiên vẫn có chút không yên lòng hỏi, thật ra thì chính cô cũng không hề gì, chẳng qua là đến lúc cha mẹ hai nhà gặp nhau, nàng không muốn cha mẹ mình bị người ta xem thường bởi vì cái nguyên nhân này.

Tô Dịch Thừa sủng nịch  sờ sờ đầu cô, xoay người khởi động xe tiếp tục lên đường. Có thật hay không thì phải để cô tự mình chứng kiến, ông nội và cha mẹ anh cũng không phải là người nông cạn như vậy, họ chú trọng vào nhân phẩm hơn là dòng dõi gia đình.

Xe chậm rãi tiến vào một cánh cổng cao lớn, trang trọng, lính gác cổng đeo súng thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước, bọn họ nhận ra xe của Tô Dịch Thừa, mỗi tháng cũng sẽ trở lại mấy lần, nhiều lần cũng quen thuộc dần, nên miễn việc kiểm tra và ghi tên.

An Nhiên có chút hồi hộp nắm chặt góc áo, nhìn các tòa mái nhà trùng trùng điệp điệp như rừng cây xanh, còn có cánh lính gác cổng đứng thẳng tắp trước cánh cổng đỏ thắm của mỗi hộ, trong lòng An Nhiên không tự chủ có cảm giác lo lắng, giống như là khi còn nhỏ làm sai điều gì liền bị thầy cô gọi ra ngoài phạt đứng.

Tô Dịch Thừa dừng lại trước nhà có cánh cổng bằng gỗ lim, lính gác cổng vui cười tiến lên mở cửa, nhìn thấy Tô Dịch Thừa liền cởi mở gọi: “Anh A Thừa.” Thấy An Nhiên xuống bên kia xe, khuôn mặt càng tươi cười cao giọng gọi: “Chị dâu.”

“Tiểu Trương.” Tô Dịch Thừa cười gật đầu coi như là chào hỏi với cậu ta.

Ánh mắt anh lính gác cổng tiểu Trương cứ nhìn chằm chằm vào An Nhiên, nghĩ thầm, bà xã của anh a Thừa thật là xinh đẹp, trong quân khu bộ đội này thiếu nhất là phụ nữ, cậu ta ở trong đại viện làm lính gác cổng còn đỡ, ít nhất còn thấy phái nữ, nhớ tới những chiến hữu ở lại trong bộ đội đó mới là khổ, mấy năm cũng không thấy được một người phụ nữ nào. Nhưng mà trong đại viện nay quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đều là phu nhân các thủ trưởng, ai cũng lớn tuổi, trừ chị Dịch Kiều thường xuyên trở về, nhưng nhìn nhiều cũng chai mắt rồi, hôm nay chị dâu khác với chị Dịch Kiều, lịch sự, nhã nhặn, thuần khiết, thật là xinh đẹp.

An Nhiên sửng sốt, bị gọi khiến cho không được tự nhiên, nhìn anh lính gác cổng cười khan, không biết nên nói gì.

Tô Dịch Thừa nhìn ra sự lúng túng của An Nhiên, vừa định mở miệng nói gì, thì người còn chưa nhìn thấy, đã nghe thanh âm của Tần Vân từ bên trong truyền ra.

“Là a Thừa và An Nhiên đã về sao.”

Chương 42: Gặp cha mẹ chồng

“Là a Thừa và An Nhiên đã về sao.”

Tần Vân cười từ đi từ trong viện đi ra, ánh mắt bà thẳng tắp nhìn chằm chằm vào An Nhiên, rồi không ngừng gật đầu, càng nhìn càng thích.

An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa một cái, sau đó xoay người lại hơi hơi ngại ngùng gọi Tần Vân: “Mẹ.”

Một tiếng gọi mẹ này của An Nhiên khiến Tần Vân như mở cờ trong bụng, bà trông mong con dâu nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc đã chờ được rồi. Trên mặt liền nở nụ cười toe toét, gật đầu nói: “Ngoan, thật ngoan.”

An Nhiên hơi ngượng ngùng, từ sau khi tốt nghiệp tiểu học đến giờ hình như cha mẹ và thầy cô cũng không dùng cái từ “ngoan” này nữa, hiện tại được khen ngợi như vậy trong lòng cô có cảm giác không diễn tả được, lúng túng lại không biết làm cái gì nói gì, chỉ đành phải cười khan.

Tần Vân vui mừng nắm tay cô, giúp cô vén lọn tóc lòa xòa trên trán, đau lòng hỏi: “Ngồi xe lâu như vậy, mệt không?”

“Không, không mệt.” An Nhiên vội lắc đầu, vẻ mặt rất thật tình.

Tần Vân nhìn ở trong mắt, trong lòng nghĩ cô bé này thật thà chất phác, rất đúng ý bà, mặc dù con trai kết hôn có chút vội vàng, nhưng mà không có chọn sai người.

Tô Dịch Thừa lấy thực phẩm chức năng và quà ra mắt mà An Nhiên đã chuẩn bị ra, nhìn An Nhiên và mẹ đứng trước mặt, trên mặt anh lộ ra ý cười.

“Mẹ, có phải anh con và chị dâu đã về không.” Tô Dịch Kiều chải tóc đuôi ngựa, da mặt trắng mịn chỉ điểm thêm chút trang sức thanh nhã, một ít đồ trang sức trang nhã điểm tô cho khuôn mặt noãn nà kia, tinh thần phấn chấn trẻ trung, cô đi từ cánh cửa gỗ màu đỏ ra, trên người mặc một áo phông và quần bò giản dị, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mỹ miều và chín chắn ngày đó. Nhìn thấy An Nhiên và mẹ đứng ở cửa, cười nói, “Mẹ, sao mẹ cứ để chị dâu đứng ở cửa thế, mau đi vào a.”

“Đúng đúng đúng.” Lúc này Tần Vân mới kịp phản ứng, “Nhìn mẹ xem, đều vui mừng đến hồ đồ rồi, nào, An Nhiên, mau cùng mẹ đi vào, cha con và ông nội đều đang chờ đấy.” Vừa nói vừa lôi kéo An Nhiên đi vào trong viện.

Tô Dịch Thừa xách đồ theo ở phía sau, khi đi qua cửa, bị Tô Dịch Kiều đứng ở cạnh cửa vỗ một phát vào bả vai, ánh mắt nhìn An Nhiên và mẫu thân đi phía trước, vừa tiến tới nói bên tai Tô Dịch Thừa: “Anh, ánh mắt không tệ nha.”

Tô Dịch Thừa buồn cười vỗ cô: “không biết lớn nhỏ.”

Tô Dịch Kiều tinh nghịch lè lưỡi với anh, chạy nhanh lên trước, đi cùng mẹ và An Nhiên.

Trong viện có nét cổ kính của Bắc Kinh, ở giữa là vườn hoa nho nhỏ, trồng đủ hoa cỏ các loại, An Nhiên không nghiên cứu mấy cái này, cũng không nhận ra được loại hoa, xung quan vườn hoa có mấy gian phòng, phòng sách, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ.

Đối diện  vườn hoa chính là phòng khách, giờ phút này Tô Văn Thanh và Tô Hán Niên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thấy Tô Dịch Thừa và An Nhiên đi vào, thì mỉm cười nhìn bọn họ.

An Nhiên có chút không được tự nhiên, cô không có kinh nghiệm trong chuyện này, vì vậy lúc này lại càng không biết nên làm những gì, An Nhiên có phần bất lực ngoảnh lại nhìn Tô Dịch Thừa, ánh mắt kia, giống như là cầu cứu.

Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, tiến lên nắm chặt tay cô.

Tay được anh nắm khiến sự bối rối trong lòng An Nhiên thoáng chốc bình tĩnh lại, cô nắm thật chặt tay anh.

Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái đầy nhu tình, rồi xoay người nhìn đám người Tô Hán Niên và Tô Văn Thanh, mở miệng nói: “ông nội, cha, đây là vợ con, Cố An Nhiên.” Lại quay đầu nói với An Nhiên, “An Nhiên, chào mọi người.”

An Nhiên vội vàng gật đầu, nghiêm túc chào từng người từng người: “ông, cha, mẹ, Dịch Kiều, chào, chào mọi người.” Vì căng thẳng mà bàn tay nắm tay Tô Dịch Thừa càng chặt hơn nữa.

Tô Dịch Thừa nhìn cô cười cười, dùng ngón tay cái xoa xoa tay cô, tựa như đang nói cho cô biết tất cả còn có anh, không cần lo lắng.

Ông nội Tô, Tô Hán Niên nhìn An Nhiên cười gật đầu, chẳng qua là vẻ mặt hơi có chút kỳ lạ. Xuất thân quân nhân, tác phong bình thường quen với vẻ cứng rắn, thoáng chốc cái nhu hòa đi nên có chút mất tự nhiên.

Tô Hán Niên mặc dù đã bảy mươi mấy tuổi rồi, nhưng mà thân là quân nhân, dù hiện tại đã nghỉ hưu, nhưng vẫn khăng khăng đi cùng mọi người ra luyện tập quân sự vào buổi sáng như cũ, cho nên cả người nhìn qua vẫn hoạt bát, phấn chấn.

Tô Văn Thanh đứng ở bên cạnh đeo kính nho nhã, gật đầu cười nhạt với An Nhiên. Tô Dịch Thừa lớn lên giống Tô Văn Thanh, ôn nhuận nho nhã giống ông.

Tô Dịch Thừa đưa đồ trên tay cho An Nhiên, ý bảo cô đưa cho mọi người.

An Nhiên mới kịp phản ứng, vội vàng nhận lấy, dựa theo những gì Tô Dịch Thừa nói trước đây, tặng thuốc hạ đường trong máu cho ông nội: “Lượng đường trong máu của cha con cũng hơi cao, uống cái này thấy tốt, ngài cũng uống thử một chút, nếu có hiệu quả thì lần sau con mang thêm cho ngài hai hôp.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hán Niên hơi nở nụ cười phục hậu, nghĩ thầm đứa cháu dâu này ông rất ưng ý, ánh mắt thằng bé a Thừa này thật tinh tường, ít nhất mạnh mẽ hơn so với mấy người mẹ nó nói lúc trước.

Đưa tay móc ra tiền lì xì đã chuẩn bị xong từ sớm, đưa cho An Nhiên, “Ngoan, sau này sống tốt cùng a Thừa.”

An Nhiên sửng sốt, hơi không hiểu rõ tình hình, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa.

Tô Dịch Thừa cười cười, gật đầu với cô, “Ông nội cho, em cứ nhận đi.”

“Cám ơn ông nội.” An Nhiên lúc này mới đưa hai tay đón lấy.

Cất xong tiền lì xì của ông nội Tô, sau đó An Nhiên đưa thuốc hạ huyết áp cho cha Tô, nói: “Cha, con nghe Dịch Thừa nói huyết áp cha hơi cao, con hỏi cái này có hiệu quả hạ huyết áp, ngài thử dùng xem.”

“An Nhiên thật là có lòng.” Tô Văn Thanh cười ôn hòa gật đầu, nhận lấy thực phẩm chức năng trong tay cô, sau đó đưa tiền lì xì mà mình đã chuẩn bị cho An Nhiên, “Sau này mọi người chính là người một nhà, đừng xa lạ.”

An Nhiên gật đầu nhận lấy, nói: “vâng, cám ơn cha.”

Sau đó lại lấy khăn lụa mua ngày hôm qua và buổi trưa nay chia ra đưa cho Tần Vân và Tô Dịch kiều, “Con cũng không biết mua chút gì, hỏi tất cả bạn bè thì mọi người nói đeo khăn lụa thời tiết này rất đẹp, cho nên đã mua cho mẹ và Dịch Kiều mỗi người một cái, cũng không biết hai người có thích không.”

“Ha ha, thích thích, chắc chắn là thích, ai nha, ta đã nói con dâu tốt mà, lúc này đúng như ta nghĩ, không giống Dịch Kiều nhà ta, không làm ta tức chết là tốt rồi.” Tần Vân hớn hở nắm tay An Nhiên nói, người con dâu này bà càng nhìn càng thích.

“Mẹ, mẹ đây là rõ ràng có con dâu không cần con gái nha, con sau này không về là được.” Tô Dịch Kiều ra vẻ giận dỗi nói.

Tần Vân tức giận  cười mắng, “Con a lần sau chưa tìm được đối tượng  cho ta trước thì đúng là đừng trở lại, trở lại ta nhìn lại thấy phiền lòng.”

“Ai nha, cha, cha thấy mẹ con lại nữa rồi, mỗi ngày đều muốn đuổi con đi rồi.” Tô Dịch Kiều làm nũng ôm cánh tay Tô Văn Thanh, lại quay đầu nhìn Tô Hán Niên nói: “ông nội, người phải phân xử cho con, người ta muốn phụng bồi theo ông nhiều hơn nha, nào có người mẹ nào lại đuổi con như vậy a.”

“Quỷ nha đầu.” Tô Hán Niên sủng nịch vỗ trán cháu gái. Trên khuôn mặt nghiêm túc cũng hàm chứa nụ cười không thường xuyên, chỉ có đứa cháu gái quý báu này mới có thể chọc ông vui vẻ như thế.

Tô Văn Thanh nhìn con gái một cái, lại quay đầu nói với Tần Vân: “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, ăn cơm đi.”