Mọi người đều uống rượu, tất nhiên là không thể tự lái xe, nên liền đứng ở cửa Du Nhiên Cư trực tiếp gọi taxi.
Hoàng Đức Hưng khách sáo để Đồng Văn Hải và Mạc Phi đi trước, Đồng Văn Hải ngồi lên xe, khi tài xế chuẩn bị lái xe đi, thì đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, nói với An Nhiên: “An Nhiên, cô ở đâu, nếu thuận đường thì đi cùng đi.”
Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng và Tiếu Hiểu đứng bên cạnh An Nhiên đều sửng sốt, quay đầu nhìn An Nhiên.
An Nhiên vừa kịp phản ứng, đã vội khoát tay, “Không, không cần, tôi tự đón xe về là được rồi.”
“Cùng đi đi, một cô gái tự đi về không tiện lắm.” Đồng Văn Hải khăng khăn nói.
“Tôi…” An Nhiên vừa định nói gì, thì lúc này điện thoại trong túi vang lên, là điện thoại của Tô Dịch Thừa, An Nhiên cười cười xin lỗi với mọi người, nhấn nút nghe.
“Vẫn ở ngoài sao?” Thanh âm Tô Dịch Thừa có chút mỏi mệt.
An Nhiên gật đầu, hỏi: “Ừ, anh về rồi?”
“Ừ, vừa về, thấy em không ở nhà.”
“Em, hôm nay công ty em có bữa cơm xã giao.”
“Xong chưa? Có uống rượu không? có cần anh đến đón em không?” Tô Dịch Thừa hỏi.
“Ừ, uống một chút, sợ là không lái xe được.” An Nhiên cười yếu ớt.
“Ở đâu, anh đến đón em.” Tô Dịch Thừa hỏi, thậm chí An Nhiên có thể nghe thấy tiếng anh cầm chìa khóa, như là sắp ra cửa.
“Không cần, em tự đón xe về.” An Nhiên vội nói, vì không muốn làm phiền anh.
“Địa chỉ.” Tô Dịch Thừa hỏi, giọng nói có khí thế không cho từ chối.
“Hả, em đang ở Du Nhiên Cư.” An Nhiên trả lời theo quán tính.
Bên kia điện thoại vừa nghe vậy thì không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
An Nhiên cúp điện thoại xong, quay đầu thấy xe Đồng Văn Hải còn chưa đi, vội nói: “Đồng cục trưởng thật sự không cần làm phiền ngài, tôi, bạn tôi sẽ đến đây đón tôi.”
Lúc này Đồng Văn Hải mới gật đầu, quay đầu bảo tài xế lái xe rời đi.
“Đồng cục trưởng này không phải là có ý với chị chứ?” Tiếu Hiểu lành lạnh mở miệng, giọng nói hàm chứa chanh chua và cay nghiệt.
“Nói cái gì đó.” An Nhiên có chút không vui nhìn cô ta một cái, cô thật không thích nghe những lời này, thật ra thì cô thấy được Đồng Văn Hải đặc biệt quan tâm đến cô, chẳng qua là vì mẹ cô, tuy cô không biết giữa ông ta và mẹ cô từng có chuyện gì, nhưng trực giác cho cô biết, giữa bọn họ nhất định không đơn giản.
Lúc này điện thoại của Hoàng Đức Hưng cũng vang lên, là bà xã của ông gọi tới, giục ông về sớm một chút.
Cúp điện thoại, nói khách sáo với An Nhiên và Tiếu Hiểu: “các cô ai cùng đường với tôi, có muốn đi cùng không.”
“Bạn tôi tới đây đón tôi.” An Nhiên lắc đầu nói.
“Tôi ngồi xe An Nhiên đi, tôi cùng đường với chị ấy.” Tiếu Hiểu cũng nói.
Hoàng Đức Hưng gật đầu, không nói gì nữa, liền lên taxi rời đi.
Nhìn Hoàng Đức Hưng rời đi, Tiếu Hiểu mở miệng hỏi: “Người tới đón chị là người đẹp trai hôm đó?”
“Ừ.” An Nhiên cười yếu ớt gật đầu, thật ra thì cô cũng không muốn làm phiền Tô Dịch Thừa, nhưng mà anh đã nói đến đón, cô không phải không cảm động, trong lòng có chút ấm áp len lỏi, cái cảm giác được người ta xem trọng thật là tốt.
Tiếu Hiểu đung đưa mái tóc xoăn, giọng điệu có chút chanh chua nói: “Gần đây hoa đào của chị rất thịnh a, trước kia không phải bận bịu xem mắt sao, đã chọn được rồi sao?”
An Nhiên nhíu mày, có chút không thích ngữ điệu của cô ta, cô không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn cầu vồng trên bầu trời.
Thấy cô không nói, Tiếu Hiểu cũng cảm thấy mất mặt, liền hòa hoãn cười nói: “Đi vào chờ đi, đúng rồi, chị không ngại em ngồi xe chị chứ, nếu để ý, em sẽ tự bắt xe đi cũng được.”
“Không sao, dù sao cũng thuận đường.” An Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó xoay người vào đại sảnh, ngồi xuống một cái ghế gần cửa sổ, như thế này, thì khi Tô Dịch Thừa vừa đến là cô có thể nhìn thấy anh.
Tiếu Hiểu đặt mông ngồi đối diện An Nhiên, bộ dạng lười biếng, có một phen phong tình khác. Nhấp một hớp trà mà nhân viên phục vụ đưa lên, nhàn nhạt nói: “Không phải chị không nhìn ra Đồng cục trưởng kia có ý với chị chứ.”
Nghe vậy, An Nhiên có chút tức giận, quay đầu nhìn thẳng cô ta, nói: “Tiếu Hiểu, tôi không thích cách cô nói chuyện như vậy. Mỗi người đều có điểm mấu chốt của mình, cô đừng có chạm vào điểm mấu chốt của tôi, cô nói cái gì tôi cũng không quan tâm, nhưng có những điều không thể nói lung tung, tôi không nói gì cô không có nghĩa là tôi không tức giận.”
Tiếu hiểu sửng sốt, cười nói: “Tính toán như vậy làm gì, em chỉ là tốt bụng nhắc nhở chị thôi, có nghe hay không là tùy chị.”
“Cám ơn, cô đa nghi rồi, chuyện không phức tạp như cô nghĩ đâu.” An Nhiên lạnh lùng nói.
Tiếu Hiểu không hề gì nhún vai, “chỉ mong thế.” Sau đó lại nghĩ tới cái gì, cười nói: “Nhưng mà Mạc Phi kia quả thật có ý với chị đi, tôi nhìn thấy anh ta sờ tay của chị rồi.”
An Nhiên đỏ mặt lên, liếc cô ta: “Không biết cô đang nói cái gì.”
“Phải không?” Tiếu Hiểu nhìn cô cười, chỉ là An Nhiên không phát hiện ra nụ cười kia bao hàm ghen tỵ cùng với khinh thường.
An Nhiên nhìn ra bên ngoài, bóng đêm chập chờn, ánh đèn neon chiếu sáng đường phố, ban đêm Giang Thành còn náo nhiệt hơn ban ngày.
Tiếu Hiểu cũng quay đầu nhìn ra phía ngoài, tay kéo má, khóe miệng nửa cong lên, thần thái rất mị người.
Khi Tô Dịch Thừa vừa xuống taxi, đúng lúc nhìn thấy An Nhiên ngồi gần cửa sổ, như đang có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn về hướng anh, lại như không nhìn thấy được anh.
Tô Dịch Thừa cười nhạt lắc đầu, đi bộ vào Du Nhiên Cư.
Tô Dịch Thừa vừa xuống xe, Tiếu Hiểu cũng nhìn thấy anh, anh ta đúng là người đàn ông xuất sắc, tướng mạo và phong độ đều hơn người, khó mà không thu hút được sự chú ý của mọi người, điều đáng tiếc duy nhất chính là điều kiện phần cứng không khả quan, nếu không có thể xem như là đối tượng để theo đuổi không tệ.
Tô Dịch Thừa đi về phía này, bây giờ mới chú ý tới Tiếu Hiểu ngồi đối diện An Nhiên, anh có chút ấn tượng với cô gái này, hôm đó gặp ở cửa công ty An Nhiên, là đồng nghiệp của An Nhiên. Mỉm cười gật đầu với cô ta, cũng không làm mất phong độ lễ phép.
Tiếu Hiểu hơi nhíu mày, vén tóc ưu nhã đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn theo anh có chút câu hồn, vươn tay, cười nói: “Tiếu Hiểu.”
“Tô Dịch Thừa.” Tô Dịch Thừa lễ độ đưa tay khẽ vào cô, rồi rất nhanh thu tay lại. Sau đó không hề nhìn cô thêm cái nào, quay đầu nhìn người con gái vẫn ngẩn người kia, buồn cười lắc đầu.
Tiếu Hiểu trừng to mắt nhìn người đàn ông dời mắt khỏi mình, vẻ mặt khó tin, từ trước đến giờ cô luôn ngạo mạn về khuôn mặt xinh đẹp của mình, chưa có người đàn ông nào có thể thực sự không hề đếm xỉa đến như vậy trừ Mạc Phi, anh ta là một người khác!
“Cố An Nhiên, em còn đờ người ra đấy sao?” Tô Dịch Thừa buồn cười nói.
Nghe vậy, An Nhiên chợt lấy lại tinh thần, thấy không biết từ khi nào Tô Dịch Thừa đã đứng phía sau cô, lúc này đang cười nhìn cô.
Cô đứng lên, “anh đến rồi!” Thấy anh, lúc này An Nhiên có cảm giác mừng rỡ khó nói lên lời.
Tô Dịch Thừa gạt sợi tóc trên trán cô, cười nói: “đúng vậy a, đến đón vợ anh về nhà.”
An Nhiên e thẹn cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc dù còn có chút không quen, không được tự nhiên, nhưng trong lòng vì câu vợ anh mà cảm thấy đặc biệt ngọt ngào, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Tô Dịch Thừa cầm lấy cái túi của cô, nói: “Đưa chìa khóa xe cho anh, anh đi lấy xe, tới cửa chờ anh.”
An Nhiên gật đầu, đưa chìa khóa xe cho anh.
Nhìn thân ảnh cao ngất của Tô Dịch Thừa đi ra ngoài trước, Tiếu Hiểu quay đầu lại nhìn vẻ mặt hạnh phúc của An Nhiên, trong lòng không khỏi càng ghen ghét hơn chút ít, trên mặt không hề có ý cười hỏi: “Hai người sống chung rồi?”
An Nhiên nhìn cô ta, hai gò má ửng đỏ, gật đầu, cũng không nói nhiều. Kết hôn, thì tự nhiên phải sống chung. Cô cũng không muốn giải thích gì thêm với cô ta, cô ta nghĩ như thế nào cô cũng không quan tâm.
“Rất tốc độ đấy.” Tiếu Hiểu nói, giọng nói hàm chứa khinh thường và châm chọc.
An Nhiên nhìn cô ta, không tiếp lời, nói thẳng: “Đi thôi, chúng tôi đưa cô về trước.”
“Không cần, tôi tự bắt xe về.” Tiếu Hiểu khước từ, nói xong, liền cầm túi xách rồi xoay người bước đi.
An Nhiên nhìn bóng lưng của cô ta, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cô ta tức giận cái gì, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
Chương 52: Sẽ không ai đứng yên chờ anh
Ra khỏi ‘Du Nhiên Cư’, An Nhiên đứng ở cửa chờ Tô Dịch Thừa, nhìn Tiếu Hiểu đưa tay đón xe ở đằng trước, sau đó một chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, cô thấy Mạc Phi mở cửa xuống xe, anh ta làm như là không nhìn thấy Tiếu Hiểu, đi thẳng về hướng An Nhiên.
An Nhiên còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng, thì trên tay đột nhiên bị người ta kéo một cái, Mạc Phi kéo tay cô không mở miệng mà lôi kéo cô về đi về phía xe taxi.
Đi vài bước An Nhiên mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, giãy dụa khỏi tay anh ta, “Mạc Phi, anh làm gì vậy, anh bỏ tay ra!” Không phải anh ta đã đi rồi ư, bây giờ còn quay lại làm gì?
Mạc Phi không nói lời nào, khuôn mặt không vui, rõ ràng là đang tức giận. Sức nắm tay cô không hề giảm bớt chút nào, mà ngược lại càng mạnh hơn.
“Mạc Phi, anh buông tay, anh có nghe thấy không đó!” An Nhiên kêu to, cô thật sự là tức giận, hiện tại anh ta làm thế này là có ý gì, tại sao phải động tay động chân với cô, bọn họ chẳng có quan hệ gì cả, không phải sao!
Tiếng la hét của An Nhiên thu hút sự chú ý của những người đi đường, mọi người muốn xem náo nhiệt liền đi về phía này, ngay cả nhân viên Du Nhiên Cư cũng tò mò chen lấn mà nhìn. Tiếu Hiểu đứng bên cạnh, khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt lộ rõ sự đố kỵ, không hề có ý tiến lên giúp đỡ.
An Nhiên dừng lại không đi, muốn giãy tay khỏi tay anh ta: “Anh buông ra, anh đây là có ý gì a?”
Mạc Phi nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhắm mắt lại một cái rồi mở ra, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Đi theo anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không có gì nói với anh, buông tay.” An Nhiên từ chối, vẻ mặt quyết tuyệt.
Mạc Phi nhìn cô, không nói lời nào, lôi kéo cô xoay người muốn đi. Mà Mạc Phi vừa quay đầu, đúng lúc đối diện với Tô Dịch Thừa đứng trước mặt, không biết là anh đến từ lúc nào.
Nhìn anh ta cầm chặt lấy tay An Nhiên, chân mày Tô Dịch Thừa hơi nhíu lại, có chút không vui nói: “Vị tiên sinh này, vui lòng thả vợ tôi ra.”
Mạc Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, anh nhớ được anh ta chính là người đàn ông đến đón An Nhiên khi tan việc lần trước.
“Dịch, Dịch Thừa.” Nhìn thấy anh, An Nhiên cuối cùng cũng yên lòng, nhưng mà tủi thân thoáng chốc ập tới, sống mũi cay cay, khóe mắt bắt đầu có chút nóng hổi, nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt.
Tô Dịch Thừa cười cười với cô, sau đó đi về phía cô, bắt được tay Mạc Phi, dùng lực khiến anh ta đau mà buông An Nhiên ra, sau đó kéo An Nhiên, ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ vào cô, nói bên tai cô: “Không sao rồi.”
Mạc Phi nhìn chỗ bị anh niết qua một chút, sưng thành một vùng, người đàn ông này không hề ôn hòa nho nhã như bề ngoài, vừa trải nghiệm một chút, anh biết, nếu đánh nhau, anh nhất định không phải là đối thủ của anh ta. Nhưng mà nhìn anh ta ôm An Nhiên như thế, anh không cam tâm, hồi trước An Nhiên đã từng vùi đầu vào trong ngực anh như vậy, thậm chí tươi cười với anh, nắm tay nhau cùng nói chuyện lý tưởng. Năm đó, anh mắc nợ cô, nhưng anh chỉ là muốn thành công, chỉ muốn về sau có thể cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn, mà không phải cùng ra sức chạy khắp nơi cùng anh, anh thật sự không hề muốn làm cô tủi thân. Cho nên sau khi về nước, nhìn kết quả điều tra về cô, biết sáu năm nay bên cạnh cô không hề xuất hiện người đàn ông khác, trái tim anh kích động biết bao nhiêu, anh biết cô đang đợi mình.
Thế nhưng, chỉ trong mấy ngày nay, người đàn ông này xuất hiện bên cạnh cô, tự xưng là chồng cô, sáu năm, hai nghìn một trăm ngày đêm, anh không cam lòng thua chỉ trong mấy ngày qua!
“Anh buông cô ấy ra!” Mạc Phi hung hăng nhìn Tô Dịch Thừa, hai tay bên sườn nắm thật chặt.
Tô Dịch Thừa giương mắt nhìn anh ta, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nhìn An Nhiên trong lòng, ôm cô, nói nhẹ bên tai cô: “Được rồi, anh lấy xe đến rồi, chúng ta về nhà.”
An Nhiên ở trong ngực anh gật đầu, cô cảm ơn anh xuất hiện kịp thời như thế, cũng cảm ơn lúc này anh không hỏi gì cả.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Mạc Phi chặn lại, quay đầu, thấy mắt anh ta đỏ ngầu, cực kỳ dữ tợn.
“Tôi yêu cầu anh buông cô ấy ra.” Mạc Phi hung hăng nhìn Tô Dịch Thừa, dằn chậm từng câu từng chữ.
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng, thì An Nhiên trong ngực đột nhiên ngẩng đầu thật mạnh, nhìn Mạc Phi, hít một hơi thật sâu, nói: “Mạc Phi, tại sao anh muốn anh ấy phải buông tay, anh ấy là chồng của tôi, anh là thế nào của tôi, nói trắng ra, hiện tại chúng ta cũng chỉ là bạn học, thậm chí không tính là bạn bè, muốn làm rõ ra chút nữa, anh cũng chẳng qua chỉ là bạn trai cũ của tôi, hơn nữa đã là sáu năm trước! Năm đó anh không hề quan tâm tôi mà xoay người bỏ đi, bây giờ anh còn lằng nhằng nữa là ý gì? Anh nghĩ rằng đối với một người đã phản bội lại tình yêu, tôi còn đứng yên ngu ngốc chờ anh quay lại ư, anh vừa ích kỷ, vừa muốn tôi tiếp tục chờ anh sao, tôi nói cho anh biết, Mạc Phi, không có gì là mãi dừng lại một chỗ bất động, thời gian không để cho tôi ngu ngốc như vậy? Anh quay lại sẽ thấy Giang Thành này trong sáu năm qua đã thay đổi như thế nào, sáu năm này thành phố đã phát triển thế nào, vật đã như vậy, thì tình cảm con người cũng chẳng khác gì, cho nên từ giây phút anh lựa chọn chia tay xoay người bỏ, thì chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi.”
An Nhiên nói xong một hơi, không hề dừng lại, Tô Dịch Thừa vẫn ôm cô, thậm chí có thể cảm giác được cô vì tức giận mà hơi run lên. Anh biết lúc này mình nói gì cũng đều không cần thiết, nên càng ôm cô chặt hơn nữa, để cô tựa vào mình, để cho cô sự dựa dẫm.
Mạc Phi sững sờ nhìn cô, cô nói rất đúng, một câu anh cũng không phản bác được. Nhưng bảo anh cứ buông tay như vậy, anh lại không cam lòng, tại sao anh có thể cam tâm, anh yêu cô, từ đầu đến cuối chỉ yêu duy nhất một mình cô!
An Nhiên không nhìn nữa, xoay người nói với Tô Dịch Thừa: “Chúng ta, chúng ta về nhà đi.”
Tô Dịch Thừa cười nhạt gật đầu với cô, ôm cô xoay người.
“An Nhiên, đừng đi…” Trong nháy mắt An Nhiên xoay người, Mạc Phi kéo tay cô.
Tô Dịch Thừa quay đầu, lạnh giọng nói: “Mạc tiên sinh, xin tự trọng.” Nói xong, liền đưa tay kéo An Nhiên đi thẳng đến xe đã dừng ở bên cạnh.
Mạc Phi nhìn người đàn ông kia ôm cô ngồi vào trong xe, nhìn xe của bọn họ rời đi, biến mất trong dòng xe cộ giữa bóng đêm mờ mịt.
Sau khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa rời đi, người xung quanh vây xem cũng dần dần tản đi, Mạc Phi xoay người có chút thất hồn lạc phách, đúng lúc chống lại ánh mắt của Tiếu Hiểu đứng bên cạnh nở nụ cười như có như không. Không hề dừng ánh mắt lại lâu, bước chân nhanh về phía xe taxi bên kia, liền bảo lái xe rời đi.
Tiếu hiểu nắm di động, khóe miệng nửa cong lên nhìn xe taxi mà Mạc Phi ngồi biến mất ở góc đường, sau đó nhìn hình ảnh vừa chụp trong điện thoại di động, nụ cười trên khóe miệng càng đậm thêm